Thế Giới Rộng Lớn Chỉ Có Mình Anh

Chương 38: Cầu hôn


3 năm

trướctiếp

Edit: Yuhong
Beta: Yin

------
Buổi tối Lục Cận Ngôn lái xe đến đón Thịnh Hoan, anh mím môi không nói gì nhưng trong mắt hiện lên vẻ vui mừng không thể che giấu. Thịnh Hoan cũng không nói chuyện, công việc quá bận rộn khiến cô không có tâm tư để ý đến chuyện buổi sáng ngoài ý muốn nhìn thấy những dòng chữ kia. Giờ có thời gian thì lại nhịn không được nhớ đến. 

Khi xe đi gần đến khu biệt thự " Uyên Ương Loan" thì cô chút không rõ ý định của Lục Cận Ngôn.
Mặc dù những năm gần đây Thịnh Hoan sống ở nước ngoài cũng ít khi về nước, nhưng vì mối quan hệ của cô và Lục Cận Ngôn nên bố cô cũng thỉnh thoảng nhắc đến những chuyện liên quan đến anh. 

Cô biết anh một tay sáng lập ra đế quốc thương nghiệp của riêng mình và công ty giải trí MK chỉ là một phần trong đó, anh còn lấn chân sang cả ngành bất động sản, tạo thành 4 chuỗi thương nghiệp lớn bao gồm kinh doanh, văn hóa, internet và tài chính. Trong thời gian đó, hầu như tất cả các trang báo giải trí và tài chính không hẹn mà cùng đưa tin về Lục Cận Ngôn, ai cũng đều cho rằng Lục Cận Ngôn là một " kỳ tài kinh doanh" hiếm có.

Lục Cận Ngôn tập trung chủ yếu vào ngành giải trí, bất động sản thì thua kém hơn Thịnh Thị, nhưng lúc đó mọi động thái của anh đều được công chúng phóng đại, anh lấy tên cho khu biệt thự mới hoàn thành là "Uyên Ương Loan". 

Khi bị phỏng viên truy hỏi, anh thừa nhận bản thân "sẽ sống ở Uyên Ương Loan với vợ tương lai của mình" và hầu như ai cũng tò mò không biết người may mắn nào sẽ là đầu quả tim của " tài sản kếch sù"- Lục Cận Ngôn.

Đó là lần duy nhất anh ấy tiếp nhận phóng viên phỏng vấn, ngay cả khi được hỏi về định hướng tương lai của công ty hay của các nghệ sĩ trong buổi lễ trao giải thì anh cũng không nói bất cứ lời nào, khiến cho khu biệt thự" Uyên Ương Loan" khi đó cũng vì vậy mà hot lên. 

Hơn nữa cảnh quan ở đó đẹp, diện tích lại rộng, điều này dẫn đến việc ai mà có một căn trong khu "Uyên Ương Loan" thì giống như mình là người trong giới tinh anh thượng lưu ở Thành phố An.

Lúc đó Thịnh Hoan cũng không phủ nhận rằng khi lần đầu tiên cô nghe Thịnh Hòa nhắc đến tin tức liên quan đến Lục Cận Ngôn, ngay cả cô cũng tin là Lục Cận Ngôn đã gặp được người phụ nữ của đời mình. Vì vậy anh mới thất thường như vậy, là một ai đó, có lẽ là Thời Dao nhưng vĩnh viễn không phải là cô.

Vốn dĩ cô cũng không có cảm giác gì với Lục Cận Ngôn, biết được động thái của anh cũng chỉ lạc lõng một chút nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường. Chỉ là không nghĩ đến hôm nay Lục Cận Ngôn sẽ đưa cô đến đây.

"Uyên Ương Loan" nổi tiếng không chỉ vì lời nói kia của Lục Cận Ngôn, mà còn vì những ngọn đèn được treo ven theo hai bên đường. Nghe nói là khi đó Lục Cận Ngôn đã đặc biệt mời người đến thiết kế, xây dựng lên. 

Kể từ khi kiến tạo xong, cho dù có người ở hay không thì cứ đến 10 giờ là những ngọn đèn được thắp sáng lên. Nhìn cảnh tượng lúc đó sáng ngời rực rỡ; ở trên cao ngắm nhìn toàn cảnh thành phố lại phảng phất như là ngọn hải đăng dẫn đường cho những người lạc lối đi về nơi ánh sáng. Cảnh tượng ánh đèn rực rỡ tỏa sáng khiến người ta rung động cực kỳ, cũng trở thành một cảnh quan nổi tiếng ở Thành Phố An được mọi người biết đến.

Tất nhiên Thịnh Hoan không biết ý nghĩa của khu biệt thự duy nhất được xây dựng dưới danh nghĩa của Lục Cận Ngôn đều xuất phát từ cô, 10 giờ thắp đèn chỉ qua là vì Thịnh Hoan sinh ngày 10 tháng 10, ngay cả lúc sinh ra cũng vừa khéo là 10 giờ tối.

Một con số với nhiều sự trùng hợp như vậy, kể từ đó liền trở thành con số may mắn của anh. 

Tất cả những hành động bất thường trong cuộc đời anh đều là vì Thịnh Hoan và anh mong muốn tạo nên một kỷ niệm đặc biệt với con số này. 

Lục Cận Ngôn cho rằng Thịnh Hoan chính là ánh sáng duy nhất trong bóng tối của anh.

Mười giờ tối mỗi đêm, những ngọn đèn từng cột từng cột sáng lên, cả thành phố đan xen lẫn ánh sáng giống như ban ngày, thế mới xứng với Thịnh Hoan của anh.

Anh sẽ không để Thịnh Hoan biết đây là món quà độc nhất vô nhị mà anh tặng cho cô.

Lục Cận Ngôn lái xe tiến vào cổng khu biệt thự, rẽ qua mấy con đường rồi mới dừng lại trước một căn biệt thự. Quang cảnh của căn nhà trước mặt có vẻ ấm áp hơn Đông Hồ, mang phong cách trang trí Châu Âu, ngập tràn hương thơm hoa cỏ, giống như là dựa theo sở thích của cô mà xây dựng nên vậy, gần như cái nhìn đầu tiên Thịnh Hoan đã thích nơi này

Nhưng cô không biết Lục Cận Ngôn đưa cô đến chỗ này là có ý gì. Thịnh Hoan có chút không hiểu nhìn về phía Lục Cận Ngôn.

Lục Cận Ngôn đợi Thịnh Hoan xuống xe liền đưa cô tiến vào, Thịnh Hoan nhìn anh nhập mật mã biệt thự sau đó bỗng nhiên mắt cô bị anh che lại, hơi nóng từ phía sau phả vào tai cô, âm thanh rõ ràng của anh vang lên: " Anh dẫn em, đi về phía trước."

Lông mi Thịnh Hoan run lên, cùng Lục Cận Ngôn tiến lên từng bước, cho dù trong lòng có chút dự cảm, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Thịnh Hoan vẫn có chút sửng sốt.

Trên chiếc bàn dài phong cách Châu Âu bày một vài chiếc đèn lưu li với từng khoảng cách nhất định, sau mỗi chiếc ghế buộc những chùm bóng bay đầy màu sắc: đỏ, trắng, hồng... ngay cả trên mặt đất cũng có, còn thắp lên rất nhiều những ngọn nến lung linh. Căn phòng không bật đèn nhưng rất sáng và ở giữa là màn hình chiếu những bức ảnh của cô từ nhỏ đến lớn, cuối cùng được xếp thành ba từ, cùng với lời Lục Cận Ngôn nói hợp nhất với nhau.

" Lấy anh nhé"

Thịnh Hoan nghe thấy giọng nói của Lục Cận Ngôn thì cô mới hoàn hồn, không biết từ lúc nào anh đã từ phía sau đi đến trước mặt cô, quỳ một chân xuống. Thịnh Hoan cúi đầu nhìn anh, chỉ cảm thấy ánh đèn mờ ảo phía sau giống như đều biến thành hình bóng anh.

Lục Cận Ngôn lấy ra hộp nhẫn mà anh đã chuẩn bị rất lâu từ trong túi, mở ra, tay phải nắm lấy đầu ngón tay của cô, nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn cô: "Thịnh Hoan, gả cho anh nhé. Anh đã nghĩ tới ngày này rất lâu rồi. Từ ngày gặp được em đã nghĩ về điều này rồi, đến giờ phút này anh không đợi được nữa, cũng không muốn đợi nữa. Muốn em danh chính ngôn thuận trở thành người kề bên anh, không phải vì hôn ước giữa chúng ta, mà bởi vì anh yêu em. Thịnh Hoan, đời này kiếp này của anh sẽ chỉ yêu mình em, không thể có người khác, vì vậy anh thỉnh cầu em kết hôn với anh, cho anh một cơ hội, để anh có thể ở bên chăm sóc em và cũng đồng hành cùng em đi đến cuối con đường. "

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Thịnh Hoan, Lục Cận Ngôn liền biết bản thân thoát không được. Thịnh Hoan là nợ đời này anh không thể nào trốn, là chất gây nghiện mà anh không thể nào cai được.

Lục Cận Ngôn chăm chú nhìn Thịnh Hoan, trong mắt tràn đầy sự căng thẳng lẫn mong đợi.

Đi đến ngày hôm nay, đến thời khắc này, anh cũng không hoàn toàn nắm chắc được cô có đồng ý hay không. Có lẽ chỉ có khi Thịnh Hoan luôn luôn ở bên anh cho đến lúc chết đi thì anh mới hoàn toàn chắc chắn và thỏa mãn.

Khi Thịnh Hoan nhìn vào đôi mắt của Lục Cận Ngôn, cô có thể dễ dàng nhận ra tình cảm sâu sắc trong đó, trong mắt cô hiện lên ngấn lệ, cũng có chút phức tạp.

--Truyện-đăng-trên-wattpad--wordpress--@_yinyanghouse--

Thịnh Hoan bước ra khỏi biệt thự, vừa định mở cửa ghế phụ để ngồi lên, thì một luồng gió ào ạt thổi về phía cô, tiếp theo là một người không biết từ đâu lao ra đâm về phía cô. 

Thịnh Hoan không kịp phòng bị liền trực tiếp bị người kia va phải ngã xuống một bên, may cô kịp thời đưa tay dựa vào thân xe mới không để mình bị ngã.

Lục Cận Ngôn nhìn thấy vậy, làm sao còn lo chuyện khác được nữa, lập tức mở cửa xuống xe đi về phía Thịnh Hoan, nhỏ giọng hỏi: " Em không sao chứ, có bị thương chỗ nào không?"

Anh nắm lấy hai tay Thịnh Hoan, cẩn thận kiểm tra cô từ trên xuống dưới, trong mắt toàn là đau lòng, khi chắc chắn Thịnh Hoan thật sự không có việc gì, anh mới quay đầu lạnh lùng nhìn người đang đứng ở một bên.

Người đàn ông cao lớn đẹp trai vòng tay ôm lấy người phụ nữ cao gầy xinh đẹp, lạnh nhạt nhìn xuống dưới. Cô ta nhìn dáng vẻ tuấn mỹ cao quý của anh, hai tay nắm chặt, đột nhiên không nói được lời nào.

Cô ta chỉ cảm thấy nhục nhã và lúng túng vô hạn, vừa rồi cô ta mới biết mình trông nhếch nhác như thế nào. Ở trước mặt anh, cô ta trông rất hèn mọn thấp kém.

Tô Văn vừa vào giới giải trí, tưởng rằng chỉ thật sự là đi ăn một bữa cơm, nhưng ai biết lại bị người quản lý không đáng tin cậy đưa đến trong tay nhà đầu tư. Cuối cùng cô ta chịu không nổi mới chạy ra ngoài, nhưng một đường cũng không nhìn thấy ai, không dễ dàng gì mới nhìn thấy phía trước sáng lên đèn pha ô tô. Cô ta vội vàng chạy qua đó, không ngờ rằng chặn lại xe của Lục Cận Ngôn, còn vì vậy mà va vào Thịnh Hoan.

Cô ta nhận ra Lục Cận Ngôn, người trong giới giải trí có ai mà không biết Lục Cận Ngôn đây?

Nhà đầu tư đầu còn đang chảy máu lao tới chửi bới, Tô Văn có thể rõ ràng nghe thấy giọng nói kinh tởm của hắn ta cách đó không xa.

Ánh mắt lạnh lùng chỉ lưu lại trên người cô ta vài giây, liền chuyển sang người phụ nữ bên cạnh, thay vào đó là sự dịu dàng khó có thể tan, Lục Cận Ngôn ôm lấy Thịnh Hoan, mở cửa xe để cô ngồi lên liền muốn lái xe đi.

Hôm nay là một ngày đặc biệt, anh không muốn tính toán với người khác.

Tô Văn nhìn bộ dáng của Lục Cận Ngôn, cho dù là sợ hãi cũng không để ý được nhiều, cô nói: "Giúp tôi, cầu xin anh cứu tôi..."

Tầm mắt Lục Cận Ngôn rơi vào người phụ nữ đang kéo tay áo của anh, vẻ chán ghét xoẹt qua mắt anh, gần như không chút vô tình vứt bỏ đôi tay đó.

Anh không thích bất kỳ ai có va chạm hay tiếp xúc thân thể với anh. Ngoài Thịnh Hoan ra, anh đều chán ghét.

Nhà đầu tư lôi kéo mái tóc rối bù của Tô Văn, nhổ ra những lời dơ bẩn, da đầu cô ta căng ra từng cơn đau đớn.

Người đàn ông đứng trước mặt chỉ vuốt nhẹ cằm mình, hờ hững quan sát một màn này, như đang xem một trò hề.

Anh ngoắc ngoắc ngón tay, nhà đầu tư vừa nhìn định mắng cái thứ không có mắt nhìn thì vừa nói được nửa lời đã vội nuốt xuống, sắc mặt thay đổi lấy lòng: "Lục tổng, sao ngài lại ở đây?"

Chỉ cần câu nói, một loại giọng điệu, Tô Văn biết quá rõ người đàn ông này có quyền thế như nào, cũng chỉ có anh ta mới có thể cứu cô ta.

Nhưng giây tiếp theo, anh đã phá vỡ mọi ảo tưởng của cô ta, ngữ khí lạnh lùng nói: " Trông coi cho tốt người của ông, vừa nãy đã suýt chút nữa va vào vợ tôi, ông phải quản lý cho tốt vào."

Nghe thấy lời nói của Lục Cận Ngôn, sắc mặt của Tô Văn lập tức tái nhợt, nhà đầu tư vừa liên tục đáp ứng vừa kéo cô ta đi. 

Cô ta sau cùng cũng hét lên: " không cần, không cần, cứu cứu tôi với..."

Cách một khoảng cánh, cô ta thấy trong mắt người đàn ông lóe lên tia chán ghét và ác cảm, cổ họng như bị kim châm mà nghẹn lại, cũng không còn kêu cứu nữa.

Thịnh Hoan ngồi trên ghế phụ, nhìn người đàn ông đang đứng bên ngoài, ánh mắt hiện lên chút mờ mịt. Cô biết Lục Cận Ngôn có tính cách lãnh đạm, nhưng con người lạnh lùng và tàn nhẫn bên ngoài có thực sự là Lục Cận Ngôn mà cô biết?

Như nhận ra được ánh mắt của Thịnh Hoan, Lục Cận Ngôn quay đầu nhìn sang, thu đi vẻ hung ác, nở một nụ cười dịu dàng, cúi người nhìn Thịnh Hoan: "Làm sao vậy?"

Thịnh Hoan hạ mi mắt, có chút hụt hẫng nói: " Em không sao." 

Cô không phải là thánh mẫu, không cứu được cô ấy. Đây là con đường do họ chọn thì phải gánh chịu được hậu quả, cô không thể can thiệp được, cho dù Lục Cận Ngôn có nguyện ý ra tay cứu giúp lần này, nhưng lần sau thì sao?

Chỉ là cô không nghĩ rằng Lục Cận Ngôn sẽ có bộ dáng lạnh nhạt như vậy.

Đáy mắt Lục Cận Ngôn xẹt qua tia tối tăm, anh đương nhiên hiểu Thịnh Hoan đang nghĩ gì, nhẹ nhàng hôn lên trán cô: "Loại chuyện này là việc riêng của bọn họ, huống hồ người khác chỉ là tỏ vẻ kính trọng với anh, cũng không phải anh muốn họ thả người thì họ liền thả, em không cần phải nghĩ nhiều như vậy."

Lục Cận Ngôn vòng qua xe ngồi vào ghế, ở nơi Thịnh Hoan không nhìn thấy, ánh mắt anh trở nên hung ác.

Anh không muốn quan tâm chuyện của kẻ khác, đâm phải Thịnh Hoan, anh cũng chỉ để cho người dạy dỗ cho tốt mà thôi, nếu không để đến lượt anh tự mình động thủ thì không có chuyện đơn giản như vậy.

Dù sao hôm nay Thịnh Hoan đã nhận lời cầu hôn của anh. Anh cũng không muốn nhìn thấy cảnh máu me.

Nghĩ đến lời Thịnh Hoan vừa nói, ánh mắt Lục Cận Ngôn dịu đi, anh liếc nhìn người đang co lại về phía sau ghế, hé ra nụ cười mãn nguyện.

Thịnh Hoan sắp trở thành vợ anh. Hai từ " bà xã" thật khiến người say mê biết bao.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp