Thế Giới Rộng Lớn Chỉ Có Mình Anh

Chương 37: Nhật ký


3 năm

trướctiếp

Edit: Yuhong
Beta: Yin
------
Buổi sáng hôm sau, khi Thịnh Hoan tỉnh lại sắc trời bên ngoài mới mờ mờ sáng. Cô đưa tay sang bên cạnh thì thấy trống không, cũng không biết Lục Cận Ngôn đã rời đi lúc nào.

Sau khi đã phát sinh quan hệ mà tỉnh dậy lại không thấy người yêu bên cạnh, Thịnh Hoan cảm thấy có chút lạc lõng. Nhưng ngay sau đó cô lại thấy thoải mái vì trong phòng tắm truyền ra tiếng nước tí tách, hiển nhiên là có người đang tắm. Chỉ có thể là Lục Cận Ngôn.

Thịnh Hoan di chuyển, định tìm quần áo của mình thì cảm thấy một trận đau nhức giống như toàn thân bị xe cán qua vậy. Cô vừa nghĩ đến chuyện phát sinh tối qua liền cảm thấy một cỗ nóng như lửa thiêu. Ở phương diện này, Lục Cận Ngôn giống y như trong tưởng tượng của cô, anh không nói nhiều chỉ hung hăng mà làm cô.

Không biết là bị anh lăn lộn bao nhiêu lần mới bỏ qua cho cô. Nếu không phải luôn giữ thói quen dậy sớm thì có lẽ hôm nay cô có thể ngủ đến hoàng hôn xế chiều mất. Thịnh Hoan ngửi hương vị thanh mát trên chăn liền không nhịn được cuộn tròn trên giường.

Thời khắc ở cùng với Lục Cận Ngôn quá tươi đẹp làm cho cô có chút không muốn tỉnh lại. Thịnh Hoan vừa dùng chăn cuộn lấy mình thì cửa phòng tắm bị người mở ra. Một người đàn ông vừa anh tuấn vừa rắn rỏi mang theo hơi nước lẫn khí thế bá đạo từ trong bước ra.

Lục Cận Ngôn đã thay trang phục thường ngày, anh mặc một chiếc sơ mi trắng vô cùng cao quý mà cấm dục, trước ngực còn có mấy cúc áo chưa được cài hoàn chỉnh lộ ra một mảnh ngực săn chắc lại trắng nõn, ẩn ẩn còn có thể thấy vết xước mảnh dài khả nghi ở bên trên. Là do tối qua Thịnh Hoan chịu không nổi nữa mà đẩy Lục Cẩn Ngôn ra không cẩn thận để lại. Một đầu tóc đen ngắn chưa được lau khô vẫn còn đang ẩm ướt, còn rỉ nước xuống phía dưới, men theo cằm trượt vào trong ngực.

Nhìn thân ảnh trên giường cuộn thành một vòng, ánh mắt Lục Cận Ngôn vô cùng ôn nhu. Anh đi qua cúi người xuống kéo ra chăn và tóc lộn xộn trên mặt Thịnh Hoan, nhẹ nhàng hôn lên cằm rồi hướng lên trên môi cô.

Đôi môi đỏ mọng của Thịnh Hoan bị anh dày vò có chút sưng đỏ lên, tay cô để lên ngực anh muốn đem anh đẩy ra nhưng lại không có chút sức lực nào. Lục Cận Ngôn bắt lấy tay cô ngược lại hôn càng sâu hơn.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, nhìn thấy Thịnh Hoan có chút thở không ra hơi, Lục Cận Ngôn lúc này mới buông Thịnh Hoan ra. Cuộc hoan ái mãnh liệt tối qua đã làm cho thân thể lẫn tinh thần cô mệt không chịu nổi, sáng nay lại bị anh hôn đến thiếu chút không thở được làm cho cả người Thịnh Hoan có chút vô lực, mệt đến không muốn động đậy. Lục Cận Ngôn vỗ nhẹ lưng cô giúp cô thuận khí, một lúc sau Thịnh Hoan mới hòa hoãn lại được.

Lục Cận Ngôn đưa tay gỡ mấy sợi tóc lộn xộn trên mặt cô ra sau, anh đứng dậy hôn lên trán cô lần nữa, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng, "Anh đi xuống trước, em thu thập một chút rồi xuống nhé."

Thịnh Hoan cúi đầu, tất cả sự trêu chọc táo bạo ngày trước với Lục Cận Ngôn đều biến thành xấu hổ, nghe thấy anh nói cũng chỉ gật gật đầu.

Lục Cận Ngôn cũng không nói thêm nữa, anh xoa xoa tóc cô, trong mắt tràn đầy ý cười, sau đó xoay người rời khỏi phòng, không quên giúp Thịnh Hoan đóng lại cửa.

Mặc dù tối qua Lục Cận Ngôn đã lau qua đơn giản cho cô, nhưng Thịnh Hoan vẫn cảm thấy người mình dinh dính lẫn khó chịu. Sau khi cô thu xếp xong lại giường mới đi ra khỏi phòng anh, bước về phòng mình để tắm.

Sau khi thay quần áo sạch sẽ, dội đi một thân mệt mỏi. Thịnh Hoan mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều, đứng trước gương sửa sang lại bản thân. Cô theo thói quen sờ lên cổ tay nhưng không cảm thấy được sự lạnh lẽo quen thuộc như trước đây, Thịnh Hoan nhất thời ngạc nhiên.

Chiếc đồng hồ đó là mẹ cô để lại cho cô, cô luôn luôn đeo bên người. Vì đồng hồ không thấm nước nên ngay cả khi tắm cô cũng không tháo ra, nếu không cần thiết cô cũng sẽ không tháo ra, làm sao có thể không thấy rồi?

Thịnh Hoan cau mày nhớ lại, cô khá chắc rằng hôm qua khi lái xe trở về biệt thự, cô vẫn nhìn thấy chiếc đồng hồ còn đeo trên tay. Đêm qua cô cũng chỉ ở trong biệt thự, ngoại trừ phòng cô thì nơi duy nhất cô đi là phòng của Lục Cận Ngôn.

Đôi mắt của Thịnh Hoan đột nhiên sáng lên, tại sao cô lại quên chứ? Tối qua ở trong phòng Lục Cận Ngôn, viền kim loại trên đồng hồ của cô vô tình làm trầy xước lên anh. Lục Cận Ngôn từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, chỉ bị xước nhỏ da cũng dễ nổi lên vết đỏ. Thịnh Hoan đau lòng Lục Cận Ngôn nên cô tháo đồng hồ đặt ở trên tủ đầu giường. Giờ nghĩ lại chắc là ở nơi đó.

Thịnh Hoan cầm điện thoại mở cửa muốn đi qua phòng Lục Cận Ngôn. Vừa mới bước liền nghe thấy tiếng anh gọi cô xuống ăn sáng, Thịnh Hoan đáp lại một tiếng liền đi đến phòng Lục Cận Ngôn.

Căn phòng vẫn y như lúc cô rời khỏi, cô vừa bước vào thì những kí ức tối qua cũng theo đó mà hiện lên, trên sô pha, trên giường, trong phòng tắm... không thể nghĩ tiếp nữa. Thịnh Hoan giơ tay vỗ vỗ mặt muốn mình tỉnh táo hơn. Vừa liếc qua liền nhìn thấy đồng hồ trên tủ đầu giường, cô bước nhanh tới, cầm lấy đeo vào cổ tay trái. Tâm trạng thấp thỏm trong lòng cuối cùng mới yên ổn.

--Truyện-đăng-trên-wattpad--wordpress--@_yinyanghouse--

Thịnh Hoan tìm thấy đồng hồ vừa muốn đi ra khỏi phòng liền thấy một quyển sổ rơi trên mặt đất. Có lẽ rơi rất lâu rồi nên bề mặt của nó đã phủ lên một lớp bụi, gió vừa thổi liền tự động lật trang.

Quyển sổ này được Lục Cận Ngôn để trong phòng ngủ chắc là được dùng để ghi chép. Thịnh Hoan cũng không nghĩ nhiều, cô cúi người nhặt lên nó, phủi đi bụi bặm, trang sách được gió thổi lật trước đó không có chữ viết. Cô muốn lật đến trang đầu tiên rồi đặt lại trên tủ đầu giường, nhưng mới lật được vài trang thì động tác của Thịnh Hoan dừng lại.

Nét chữ trên trang giấy thẳng tắp nhưng lại mang theo một cỗ mạnh mẽ như muốn xuyên qua mặt giấy và in ra phía sau. Thịnh Hoan nhận ra đó là chữ của Lục Cận Ngôn nhưng khiến cô cảm thấy rất kinh ngạc là cảm xúc được diễn đạt trong từng câu chữ lẫn ý nghĩa trong câu.

"Anh cho rằng tôi muốn cùng anh chia sẻ cô ấy sao?"

"Vậy thì chúng ta dựa vào chính bản lĩnh mình, xem ai có thể đạt được cô ấy?"

"Kẻ nào thua thì phải rời khỏi thân thể."

Thịnh Hoan cầm cuốn sổ đứng ngây ra tại chỗ, là chữ của Lục Cận Ngôn, cô sẽ không nhận nhầm hơn nữa đó lại là thứ ở trong phòng anh, nhưng tại sao Lục Cận Ngôn lại viết những lời như vậy?

"Cô ấy" được viết trong sổ là ai? Là cô sao? Lại muốn chia sẻ với ai?

Thịnh Hoan run rẩy lật tiếp vài trang, cuối cùng nhìn thấy một hàng chữ sau khi lướt qua mấy tờ giấy trắng. Cảm xúc rõ ràng có sự thay đổi, trở nên rất kìm nén.

"Thứ đã đạt được lại mất đi thì giống như sống không bằng chết, không bằng cùng nhau sa đọa."

"Đánh gãy chân cô ấy hay là giam giữ, cầm tù tự do cô ấy"

"Cô ấy không thể rời đi, chết cũng không thể"

Thịnh Hoan còn muốn lật ra sau xem còn lời nào khác không liền nghe thấy tiếng bước chân của Lục Cận Ngôn đang đến gần. Không biết vì sao sau lưng cô liền dâng lên một cỗ ớn lạnh, không dám nghĩ nhiều cô đem cuốn sách đặt về vị trí cũ, vừa quay người liền thấy Lục Cận Ngôn đẩy cửa đi vào.

Lục Cận Ngôn bước đến bên cạnh Thịnh Hoan, tự nhiên mà ôm lấy eo cô, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng : " Làm sao vậy, sao sắc mặt em xấu như vậy?"

Thịnh Hoan vẫn chưa xác định rõ rốt cuộc Lục Cận Ngôn muốn làm gì, cho nên cô đương nhiên không dám hỏi Lục Cận Ngôn về những gì cô vừa nhìn thấy, lắc đầu nói nhỏ: "Không, không sao, chỉ là cảm thấy hơi mệt thôi." . "

Nghe Thịnh Hoan nói như vậy, Lục Cận Ngôn làm sao lại không hiểu, chắc là đêm qua anh đã lăn lộn mệt cô rồi, liền hỏi: " Bệnh viện có nhiều bác sĩ như vậy, nếu không hôm nay em đừng đi làm nữa, xin nghỉ 1 ngày ở biệt thự nghỉ ngơi?"

Lục Cận Ngôn thừa nhận bản thân ích kỷ, trong mắt anh không có ai có thể sánh được với Thịnh Hoan. Ngoài Thịnh Hoan ra , sống chết của người khác không liên quan gì đến anh, anh cũng không muốn Thịnh Hoan vì người khác tốn quá nhiều tâm tư rồi cuối cùng khiến bản thân mệt mỏi.

Anh sẽ ghen tuông, đối kỵ đến không gì ngăn cản được rồi những suy nghĩ tối tăm ẩn trong góc tối cũng theo đó mà hiện ra. Muốn trong mắt Thịnh Hoan chỉ có mình anh. Trong thời gian cô rời đi, ham muốn chiếm hữu cô ngày càng nghiêm trọng, nhưng cuối cùng anh đã có được cô.

"Không cần, ăn xong bữa sáng là tốt hơn rồi." Thịnh hoan cụp mi mắt, giấu đi cảm xúc trong đó, không chút dấu vết rời khỏi vòng ôm của Lục Cận Ngôn, cũng không nhìn anh liền trực tiếp xuống dưới lầu.

Lục Cận Ngôn nhìn theo bóng lưng của Thịnh Hoan, sau đó cúi đầu liếc nhìn hai bàn tay trống rỗng của mình, cảm xúc ôm cô vừa rồi tưởng chừng như trong tầm tay, nhưng thực tế lại không có gì cả. Nhìn cô không chút do dự liền rời khỏi, đôi mắt Lục Cận Ngôn lóe lên những cảm xúc u tối sâu thẳm. 

Lục Cận Ngôn không muốn Thịnh Hoan quay qua nhìn, anh nhanh chóng che đậy cảm xúc của mình và đi theo Thịnh Hoan xuống lầu. 

Lục Cận Ngôn luôn nhìn ra cảm xúc của người khác, tâm trạng của Thịnh Hoan không tốt, nhưng không hiểu vì sao rõ ràng lúc sáng sớm tỉnh dậy vẫn còn êm đẹp mà giờ cảm xúc lại đột nhiên thay đổi.

Vừa rồi anh không có thời thời khắc khắc ở bên cạnh Thịnh Hoan nên không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng anh không thích cái cảm giác không nắm bắt được mọi thứ của Thịnh Hoan, giống như chung quy một ngày nào đó cô sẽ rời khỏi anh.

"Thật không có chuyện gì sao?"Lục Cận Ngôn có chút lo âu hỏi Thịnh Hoan ngồi phía đối diện.
Rõ ràng tối hôm qua thân thể hai người còn quấn quýt lấy nhau, rõ ràng mấy hôm nay anh với cô luôn thẳng thắn thành khẩn, nhưng giống như mọi thứ đều tiêu tan trong sáng nay, trong lòng Thịnh Hoan lại dựng lên bức tường thành đem anh ngăn cách bên ngoài.

Thịnh Hoan biết Lục Cận Ngôn luôn thận trọng tinh tế, cô sợ anh sẽ nhận ra điều gì đó nên cười với anh, nụ cười có chút cố ý làm nũng: " Còn không phải là tại anh sao, em đã nói là sáng nay em phải đi làm sớm, tối qua anh lại không nghe..."

Mặc dù cảm thấy có gì đó không đúng nhưng Lục Cận Ngôn vẫn lựa chọn tin tưởng Thịnh Hoan, giống như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt Lục Cận Ngôn khẽ động: "Buổi tối em không phải trực?"

Thấy Thịnh Hoan không trả lời, Lục Cận Ngôn lại hỏi lần nữa. Thịnh Hoan ngây ra mấy giây mới đáp: " Em không, sao vậy?"

Vẻ mặt của Lục Cận Ngôn hiển nhiên buông lỏng đi: "Không có gì, vậy buổi tối anh qua đón em."

Nếu Thịnh Hoan cẩn thận nghe có thể nghe thấy giọng điệu của Lục Cận Ngôn có phần kích động hơn bình thường, nhưng Thịnh Hoan chỉ mải suy nghĩ về cuốn sổ vừa nãy nhìn thấy, căn bản không cẩn thận lắng nghe.

Vừa nghĩ đến cuối cùng hôm nay cũng có thể đem mọi chuyện đã giữ trong lòng mấy năm nay nói ra, trong mắt Lục Cận Ngôn dần dần tràn ra ý cười.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp