Lộ Hướng Đông cũng chẳng phải người không biết tức giận. Y không thích Đường Thời so sánh y với Vương Thế Lâm, cũng không thể chịu nổi việc bị Đường Thời xua đuổi như vậy.
Vốn là Đường Thời đưa y về, nhưng tới cuối lại chẳng đưa được tới nơi. Tự mình giận dỗi bỏ đi, sao còn có thể mặt dày quay vào kêu, Đường Thời cậu đưa tôi về.
Thật ra vừa tới cửa là y đã hối hận rồi, chỉ hận không thể xoay người trở vào. Nhưng Đường Thời cũng cần thời gian suy nghĩ, y không muốn quay lại tạo áp lực cho anh.
Lúc Lộ Hướng Đông về tới nơi thì một đám anh em đang ở trong tiệm chờ y.
Trông y cực kỳ suy sụp. Không ai hiểu y hơn bọn họ nên chẳng cần y mở miệng, vừa nhìn đã biết mọi chuyện như nào rồi.
“Lão Lộ, nếu để tôi nói thì nên thôi đi.” Trình Dịch không chịu nổi bộ dạng thảm thương này của Lộ Hướng Đông, “Cậu ta không chấp nhận ông thì chúng ta đổi, nhẽ nào không thể tìm được đối tượng khác sao?”
Lộ Hướng Đông chẳng nói năng gì, Trình Dịch lại tiếp tục, “Bọn tôi cũng không hiểu chuyện mấy người trong giới bọn ông, nhưng nếu bác sĩ Đường người ta không thích đàn ông thì chúng ta cũng không nên cưỡng ép, có phải không nào?”.
ngôn tình sủngTrình Dịch là người thẳng thắn, vừa nói đã vào đúng trọng tâm.
“Nhưng cậu ấy không bài xích.” Lộ Hướng Đông giơ tay chà mặt, tựa lưng ra sau, “Không bài xích….” Nửa câu còn lại không sao nói thành lời.
Không bài xích không có nghĩ là thích, hắn hiểu hơn bất kỳ ai.
“Vậy….. theo đuổi tiếp sao?” Trình Dịch nói lời này có chút dè dặt. Lộ Hướng Đông chưa từng thích ai, nếu so ra thì hắn mong chuyện này có kết quả tốt hơn tất cả, nhưng giờ có vẻ khá gay go.
“Theo.”
Lộ Hướng Đông chỉ phun ra một chữ rồi sau không nói gì nữa.
“Được, vậy để anh nghĩ cách giúp chú.”
Lộ Hướng Đông liếc qua hắn, nghĩ thầm đến tôi còn không có cách thì cậu có cách gì chứ.
Ai ngờ hắn có cách thật.
Tuy Lộ Hướng Đông cảm thấy làm thế này hơi thiếu đạo đức nhưng y cũng chẳng còn cách nào hay hơn, đành mặt dày tiến bước vậy.
Đường Thời mở Trung tâm tư vấn tâm lý, nếu không cho y qua thăm thì y qua khám. Y mà có bệnh thì anh cũng không thể không khám cho được.
Lần đầu quay lại đây, Lộ Hướng Đông thật sự đã vứt hết mặt mũi rồi. Đường Thời nhìn y như nhìn một thằng ngu, chỉ kém chút là thấy dòng chữ ‘Anh có bị thần kinh không’ viết trên mặt.
“Anh Lộ?” Hôm đó Đường Thời vừa từ phòng khám đi ra thì thấy Lộ Hướng Đông ngồi ở ghế sofa.
Cũng đã ba ngày kể từ hôm Đường Thời không cho y tới nữa.
“Bác sĩ Đường.” Lộ Hướng Đông khá thấm thỏm, trong lòng căng thẳng vô cùng, chỉ sợ Đường Thời đuổi y ra ngoài.
“Sao anh lại…..”
Đường Thời còn chưa nói xong đã bị Lộ Hướng Đông cướp lời, “Tôi tới khám bệnh.”
Y nói bốn chữ này như muốn bỏng miệng, mà cũng thật sự bỏng miệng nên coi như nói sớm giải thoát sớm.
Đường Thời cau mày, không hiểu cho lắm. Cô nhỏ ở ngoài quầy lễ tân góp lời, “Ông chủ Lộ có hẹn trước ạ.”
Được, hiểu rồi.
Đường Thời không biết sao lại có chút buồn cười, nhưng mặt vẫn cứng đờ, quay người đi vào phòng khám, đi được nửa đường thì thấy Lộ Hướng Đông không theo nên quay đầu gọi, “Không phải tới khám sao?”
“À…… À.”
Ngày đó sau khi Lộ Hướng Đông rời đi, Đường Thời thật sự nghĩ y sẽ không tới nữa, dù sao mình cũng nói tuyệt tình như vậy. Ai ngờ người này không những tới, còn là tới khám.
Mặt bác sĩ Đường không cứng tiếp được, khóe miệng không kiểm nổi, vừa quay người đi liền nhỏe miệng cười.
Chẳng qua Lộ Hướng Đông không thấy nên trong lòng y còn lo có khi bác sĩ Đường giận rồi.
Hai người vào trong phòng khám mà chẳng nói năng gì. Lộ Hướng Đông không dám lên tiếng còn Đường Thời thì không biết nói gì.
Cuối cùng Đường Thời thở dài, ngẩng đầu, “Anh nói đi, anh Lộ.”
Lộ Hướng Đông nghĩ thầm,
tôi biết nói gì giờ, tôi chẳng có vấn đề tâm lý gì cả, tôi chỉ vì muốn gặp cậu thôi.Y nghĩ sao là thốt ra hệt vậy.
Đường Thời: “…….”
“Trên khía cạnh y học, anh không có vấn đề gì cả.”
“Nhưng sao tôi cứ không được gặp cậu là lại thấy thấp thỏm, hở? Bác sĩ?”
“Điều đấy cho thấy thứ anh hỏng là đầu óc.”
Lộ Hướng Đông chẳng biết nên đáp lại lời này như nào, vừa sợ sệt vừa bẽ mặt thấy rõ, chỉ bỏ lại một câu ‘Bác sĩ Đường vô tình quá” rồi đứng lên tính rời đi. Đường Thời ở sau lưng gọi giật y lại.
“Không gặp vấn đề tâm lý thì đừng tới nữa, tiền không phải để tiêu như vậy đâu anh Lộ à.” Đường Thời đưa tay đẩy kính mắt, ngả ra sau dựa lưng vào ghế, cứ vậy nhìn Lộ Hướng Đông.
Anh cảm thấy mình hơi xấu xa, nhưng thấy bộ dạng nửa ngày không nói nên lời của Lộ Hướng Đông thì lại muốn chọc.
Chẳng qua suy nghĩ của Lộ Hướng Đông đã bay cao bay xa rồi, giờ trong đầu y chỉ còn cảnh bác sĩ Đường đẩy mắt kính. Bác sĩ Đường quyến rũ quá!
Tới cuối hai người họ cũng không nói thêm gì nữa, cứ ngồi uống trà như vậy một lúc lâu rồi Lộ Hướng Đông mới bị mời ra ngoài một cách khách sáo.
Sau khi rời khỏi, Lộ Hướng Đông càng nghĩ càng thấy việc tới chỗ bác sĩ Đường khám bệnh đúng là chiêu hay, Trình Dịch cũng có chút tác dụng đấy chứ.