“Bố! Mẹ!” Lộ Hướng Đông vào nhà thay giày rồi xách chỗ thức ăn mới mua vào bếp.

“Mua đồ về rồi hả?” Mẹ Đường Thời đeo tạp dề nhận lấy bọc thức ăn từ tay Lộ Hướng Đông, “Con mua nhiều thế!”

“Không nhiều đâu ạ,” Lộ Hướng Đông bỏ từng món đồ từ trong túi ra, vừa rửa rau vừa bảo, “Đều là đồ để được lâu, không sợ bị hỏng. Mua vậy để bố mẹ sau đỡ phải đi, dạo này trời lạnh lắm.”

Cha mẹ Đường Thời đã nghỉ hưu từ mấy năm trước, sức khỏe ổn định nhưng người già đều sợ lạnh. Lộ Hướng Đông hiếu thuận, không muốn hai cụ phải đi ra ngoài.

Y đã thay đổi cách xưng hô từ lâu, cũng gọi ‘bố mẹ’ như Đường Thời. Ban đầu anh còn ngại gọi nhưng ông cụ đặt ‘cạch’ quân cờ xuống bàn rồi bảo, “Hai đứa là một đôi. Con cứ gọi chú, dì thì ra thể thống gì chứ.”

Lộ Hướng Đông giật bắn mình, gọi ‘bố mẹ’ nhanh hơn hết thảy.

“Hướng Đông tới đấy à?” Lộ Hướng Đông đang rửa rau củ thì nghe thấy tiếng cha Đường Thời gọi vọng ra từ phòng sách.

“Con nhanh qua xem ông ấy lại làm sao rồi.” Mẹ Đường nhận lấy củ cà rốt Lộ Hướng Đông đang rửa dở, “Có một lúc mà cũng không yên tĩnh nổi cho người ta nhờ.”

Lộ Hướng Đông cười cười lấy khăn lau khô tay rồi đi về phía phòng sách. Thành phần tri thức cao hình như đều như vậy, lúc còn trẻ thì thích nói đạo lý, có tuổi rồi lại thích chí chóe.

“Bố, con vào nhé ạ?” Lộ Hướng Đông đứng trước cửa phòng sách hỏi.

“Vào đi, vào đi.”

Lộ Hướng Đông đi vào coi thử. Ông cụ đang luyện chữ trên một tờ giấy Tuyên Thanh dài ba thước để mở rộng, thấy Lộ Hướng Đông vào bèn có chút tâm đắc nói: “Không tệ nhể.”

“Bố viết đẹp lắm ạ,” Lộ Hướng Đông gật đầu rồi rất tự mình biết mình, “Hôm trước con cũng viết mấy chữ nhưng bị bác sĩ Đường cười chê hoài ạ.”

“Hừ, nó toàn bắt nạt con.” Cha Đường thu bút, cầm ấm trà trên bàn rồi đi ra ngoài, “Nó vẫn chưa tới hả?”

Lộ Hướng Đông cũng theo sau đi ra phòng khách, rót thêm nước vào ấm cho cha Đường. “Chắc cũng sắp rồi ạ. Lúc nãy con tính đi đón thì em ấy bảo đang trên đường rồi ạ.”

“Sinh nhật nó mà còn bắt mọi người phải chờ.” Cha Đường uống hớp trà, “Con đừng đón đưa nó suốt như thế, con cũng đủ bận rồi.”

Lộ Hướng Đông bảo trời tối nên không yên tâm, cần đón thì vẫn phải đón thôi.

Cha Đường đang chuẩn bị dạy bảo tiếp thì chợt có tiếng chuông cửa.

“Thọ tinh về rồi à?” Mẹ Đường nghe thấy tiếng chuông bèn từ bếp đi ra.

(Thọ tinh: cách gọi một người trong ngày sinh nhật của người đấy)

Lộ Hướng Đông ra cửa giúp Đường Thời treo áo khoác lên, rồi trộm nhéo eo anh, “Có mệt không?”

“Mệt.” Đường Thời thay giày xong đi vào, giọng không quá to không quá nhỏ, vừa đủ để mọi người trong nhà nghe thấy, “Tối anh Lộ xoa bóp hộ nhé.”

Sau đó mới quay qua trả lời mẹ Đường, “Về rồi ạ, mẹ có nấu gì ngon cho thọ tinh không ạ?”

“Có gì ngon chứ?” Cha Đường không ưa nổi cái thói cố tình dặt dẹo với Lộ Hướng Đông trước mặt người khác của anh, “Bảo anh Lộ của mày nấu cho mà ăn ấy.”

“Con sợ anh Lộ nhà con mệt mà.” Đường Thời nháy mắt với Lộ Hướng Đông, trêu chọc làm cả nhà đều vui.

“Càng lớn càng không đứng đắn.” Mẹ Đường cười vỗ lưng Đường Thời, “Rửa tay rồi vào ăn đi,” sau lại quay đầu qua bảo Lộ Hướng Đông, “Con cũng đừng có chiều nó mãi thế.”

Tuy bảo là ăn sinh nhật Đường Thời nhưng nói cả nhà tụ tập ăn uống một bữa thì đúng hơn, mì tươi cùng vài món ăn kèm đều do mẹ Đường tự tay làm.

Sau khi ăn xong cha Đường gọi Lộ Hướng Đông ra nói chuyện, Đường Thời thì nhận nhiệm vụ dọn dẹp. Đột nhiên bên ngoài có tuyết rơi, hai cụ lo lái xe trong tuyết không an toàn nên bảo hai người về luôn nhân lúc tuyết còn chưa dày.

Lộ Hướng Đông có uống ít rượu nên để Đường Thời lái xe.

“Bố em nói gì với anh đấy?” Trong lúc chờ đèn giao thông, Đường Thời duỗi tay nhéo nhéo bàn tay đang đặt ở eo anh của Lộ Hướng Đông.

“Bảo nhắc em không chuyện gì đừng có bắt nạt anh.” Lộ Hướng Đông dịch tay lên trên, hơi dùng sức, “Chỗ này có mỏi không?”

“Có chút,” Đường Thời mắt nhìn thẳng phía trước, vừa xoay vô lăng vừa nói, “Biết mách rồi đó hả?”

Lộ Hướng Đông sao có thể nhận mình đi mách, cúi đầu cười, “Tự bố nhìn ra mà.”

Hai người về tới nhà cũng đã hơn chín giờ. Đường Thời cầm chìa khóa mở cửa, Lộ Hướng Đông ôm bọc chăn nệm mẹ Đường mới nhờ người làm cho đừng chờ phía sau.

Đường Thời vào nhà rồi không bật đèn ngay. Anh quay người kéo Lộ Hướng Đông vào lòng, sau đó ném bọc đồ to Lộ Hướng Đông đang ôm sang bên.

“Mách những gì rồi?” Đường Thời vươn tay nhéo nhẹ lên gáy Lộ Hướng Đông, “Nói em nghe thử.”

“Anh đâu mách gì đâu.” Lộ Hướng Đông đứng dựa vào cửa, để mặc tay Đường Thời luôn từ dưới cổ lên trên, cởi dây buộc tóc y, “Bác sĩ Đường có bắt nạt anh hay không, tự mình không biết sao?”

“Ai bạt nạt nổi sếp Lộ chứ,” Đường Thời hất cằm về phía đống chăn nệm đang đặt dưới đất, “Sếp Lộ được yêu quý thế này cơ mà, lừa được bao nhiêu đồ tốt từ chỗ hai cụ.”

Tay Đường Thời lúc đang nói chuyện cũng không rảnh. Anh kéo áo Lộ Hướng Đông ra khỏi quần, cởi từng chiếc cúc áo từ trên xuống dưới, sau đó dừng lại ở bụng Lộ Hướng Đông khẽ xoa.

“Phải, bác sĩ Đường cũng là anh lừa được từ chỗ bố mẹ về mà.” Lộ Hướng Đông nắm lấy tay Đường Thời, lấy từ trong túi áo ra một chiếc nhẫn, xỏ vào ngón tay anh, “Bắt được rồi.”

Hai người vừa đi từ ngoài vào nên nhẫn hơi lành lạnh, đeo lên bàn tay mới ấm lên của Đường Thời lại càng tạo cảm giác rõ ràng hơn.

Trong nhà không bật đèn, anh không thấy rõ kiểu dáng của chiếc nhẫn nhưng mắt nhìn của Lộ Hướng Đông chắc chắn không tệ, trên thực tế đồ Lộ Hướng Đông mua cho anh chưa bao giờ xấu.

“Quà sinh nhật sao?” Đường Thời dùng ngón cái xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, thấy kích cỡ vừa khít.

“Ừ,” Lộ Hướng Đông lồng tay mình với tay Đường Thời. Hai chiếc nhẫn chạm vào nhau phát ra tiếng động nho nhỏ, “Một đôi đấy. Anh cũng có một chiếc.”

Sau đó y cầm khấu bình an Đường Thời vẫn đeo lên, chạm vào cằm anh, “Mẹ anh để lại cho anh sợi dây chuyền gửi con dâu cùng cái này.”

“Anh nấu chảy hả?” Đường Thời hơi lùi ra sau, tính bật đèn lên.

Lộ Hướng Đông giữ anh lại, ôm người vào lòng, “Đừng căng thẳng, chắc chắn mẹ sẽ đồng ý, không ai không thích bác sĩ Đường cả.”

Đường Thời hé miệng mà nói không nên lời, như có gì nghẹn lại ở họng.

“Bác sĩ Đường à, có lúc anh thấy mình thật ích kỷ. Ban đầu, em bảo hai thằng đàn ông…… Chiếc nhẫn này thật ra đã làm xong từ lâu rồi nhưng anh không dám đưa em.”

“Nhưng anh thật sự không buông tay được. Đừng ai nghĩ tới chuyện bắt anh buông tay.”

Lộ Hướng Đông nói năng lộn xộn nhưng Đường Thời vẫn nghe hiểu. Người đàn ông đã ngoài ba mươi bị mấy lời này của y làm cho rơm rớm nước mắt.

Lộ Hướng Đông cảm thấy nhịp thở của Đường Thời không ổn định, bèn tựa trán lên trán Đường Thời, “Chúc mừng sinh nhật, Bác sĩ Đường. Cảm ơn em đã cho anh một gia đình.”

“Cảm ơn anh, anh Lộ. Em yêu anh.”

Hai người họ đứng hôn nhau tại thềm cửa chật hẹp. Bên ngoài là tuyết rơi trắng trời che phủ ánh đèn trăm nhà, bên trong là tiếng tim đập như trống vỗ. Tất cả là chứng nhân cho hai người trao nhau nửa đời sau.

“Bác sĩ Đường, anh cũng yêu em.”



Sau màn:

Giày dép, quần áo bị quăng đầy trên nền đất từ thềm cửa tới phòng ngủ, từ áo khoác tới sơ-mi, rồi từ dây lưng tới quần dài, cuối cùng là hai chiếc quần lót nằm chễm chệ trước cửa phòng ngủ.

“Chờ chút, để lấy đồ.”

“Đừng lấy, đừng lấy, chịu không nổi nữa.”

“Thế lát đừng kêu đau nhé.”

“Ssss, nhẹ chút đi.”

Note: Cuối chương này tác giả hỏi mọi người muốn công thụ như nào vì với tác giả thì ai 1 ai 0 đều được cả. Tới cuối tác giả chốt Lộ Hướng Đông là công theo dự định ban đầu, có viết thêm 1 phiên ngoại nhỏ theo hướng Đường Thời là công. (Hiu hiu thật ra mình thích hỗ công)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play