Editor: Aubrey.
Cậu chưa bao giờ có tình cảm với Trương Ngải Táp, còn người mà cậu thật sự thích, thì không thể không từ bỏ.
Nếu cậu nói không vào lúc này, Tần Niệm An sẽ nghĩ gì? Có phải sẽ nghĩ rằng cậu thích Lý Sơ Hạ không?
Có lẽ việc sống cả đời với Trương Ngải Táp cũng chẳng có gì to tát, ngoại trừ chuyện tình cảm, cậu sẽ không để cho Trương Ngải Táp thua thiệt bất cứ điều gì.
Bây giờ Tần Tư Mộc mới trả lời: "Ừm."
Chữ ừm này, gần như đã dùng hết sức lực của cậu.
Tần Niệm An ở bên kia lại trầm mặc, khoảng nửa phút sau, mới nghe cậu nói: "Anh! Dù anh có quyết định như thế nào, em cũng hi vọng anh hạnh phúc. Còn anh Bình An, em sẽ tìm cơ hội nói rõ ràng với anh ấy, anh đừng bận tâm."
Lần đầu tiên, Tần Tư Mộc có cảm giác Tần Niệm An đã lớn rồi, đã có chính kiến riêng của mình. Còn cậu là người ngoài cuộc, quả thật không tiện hỏi nhiều về chuyện tình cảm của Lý Sơ Hạ và Tần Niệm An.
Tần Tư Mộc không thể làm gì khác hơn là trả lời: "Tự em quyết định là được."
Hai anh em cúp điện thoại, cảm xúc của Tần Tư Mộc cũng đã ổn định lại một chút. Cậu tiếp tục đi tiếp, chậm rãi chạy về nội thành, cho đến hừng đông, cậu vẫn chưa về đến thành phố, trong khi tàu điện ngầm đã bắt đầu hoạt động.
Khoảng tám, chín giờ sáng, Tần Tư Mộc mới về ký túc xá. Cậu mở cửa ra, mặc kệ cái đầu tò mò của Lâm Vô Kỵ thò ra khỏi chăn, cậu không thay quần áo, cứ để vậy bò lên giường, nhắm mắt ngủ.
Thật ra là cậu không thể ngủ được, cậu quá mệt nên chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi thôi. Sau khi nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường khoảng bốn mươi phút, Tần Tư Mộc đứng dậy, rửa mặt, lên lớp, viết luận văn, trở lại cuộc sống bình thường.
Xế chiều hôm đó, Lý Sơ Hạ gửi tin nhắn cho Tần Tư Mộc, chắc là anh mới ngủ dậy. Lý Sơ Hạ không hỏi gì nhiều, chỉ hỏi có phải là cậu đi tìm anh không, xem ra anh không nhớ mình đã uống say.
Tần Tư Mộc trả lời, tóm tắt lại mọi chuyện, chỉ bỏ qua những lúc thất thố của mình, sau đó nói là vì ở trường có việc, nên cậu phải về sớm. Lý Sơ Hạ không có nghi ngờ, sau khi anh cảm ơn, cuộc trò chuyện của hai người kết thúc.
Mấy ngày sau, hai người không có liên lạc với nhau, cũng không ai đăng nhập vào Đế Hoang. Thời gian này, ngoài viết luận văn ra, Tần Tư Mộc phải chuẩn bị cho ngày ra mắt chính thức của Đế Hoang, gần như lấp kín hết thời gian của mình, sự bận rộn khiến cho cậu tạm thời quên đi chuyện tình cảm, tình trạng này kéo dài cho đến ngày sinh nhật của Trương Ngải Táp.
Mỗi lần Trương Ngải Táp tổ chức sinh nhật, anh chỉ mời Lý Sơ Hạ và hai anh em nhà họ Tần, tuy ít người, nhưng vẫn vui. Nhưng lần này, dưới sự thuyết phục mạnh mẽ của Tần Niệm An, anh cũng mời những người bạn đại học tới, bao trọn một quán bar, tổ chức một buổi tiệc sinh nhật theo dạng buffet.
Lúc Tần Tư Mộc và Tần Niệm An đến, tiệc đã sắp bắt đầu, những người mà Trương Ngải Táp mời đã đến hơn một nửa. Thấy hai anh em tới, những thanh niên ở đây bắt đầu ồn ào, hình như bọn họ cũng biết Trương Ngải Táp có một vị hôn phu, cả đám lập tức hỏi dồn dập trong cặp sinh đôi này, ai mới là hôn phu của Trương Ngải Táp.
Tần Niệm An là một người thích náo nhiệt, cậu nhướng mày, hỏi: "Các cậu đoán xem?"
"Tớ đoán là người còn lại." Trong đám có một thanh niên nói.
Tần Niệm An bĩu môi: "Sao không phải là tớ?"
Người kia cười nói: "Xét về chiều cao, nếu là cậu, vậy anh Trương của chúng ta nằm dưới là cái chắc rồi."
Chiều cao của Trương Ngải Táp và Tần Tư Mộc gần như nhau, đều thấp hơn Tần Niệm An. Thật ra, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy khác biệt bao nhiêu, huống chi chuyện trên dưới không thể quyết định bằng chiều cao, nên câu nói này dĩ nhiên là nói đùa.
Tuy chỉ là trò đùa, Tần Niệm An vẫn rất vui khi nghe vậy, đang định khen người kia rất có mắt nhìn người, Trương Ngải Táp đột nhiên la lên: "Cút, cút, cút! Nhìn cặp đùi săn chắc của Trương đại gia đây là đã biết tớ là 1!"
"Chậc, chậc, chậc." Tần Niệm An chép miệng: "Cậu có phải là 1 hay không, thật sự khó nói lắm. Chi bằng, đi với tớ đến một nơi riêng tư nào đó, cùng nhau trao đổi về 'chiều sâu', thế nào?"
Trương Ngải Táp đẩy Tần Niệm An qua một bên: "Trong đầu cháu của ông chỉ chứa toàn phế liệu thôi sao?"
Anh nói xong, quay qua Tần Tư Mộc, ngượng ngùng hỏi: "Mộc Mộc lại đây ngồi đi, cậu muốn uống gì? Để tớ gọi cho cậu."
Tần Tư Mộc: "Cảm ơn, có cocktail không?"
"Có." Trương Ngải Táp nhanh chóng đi lấy một ly cocktail màu lam nhạt cho Tần Tư Mộc, Tần Tư Mộc cầm lấy, đang định uống, đột nhiên nghe cả đám ồn ào: "Sao lại uống rượu một mình vậy? Uống rượu giao bôi đi!"
Nụ cười trên môi Tần Tư Mộc cứng lại, những người khác không phát hiện ra điều bất thường, hùa theo hô to: "Rượu giao bôi! Rượu giao bôi! Rượu giao bôi!"
Trong lúc cả đám đang ồn ào, Lý Sơ Hạ xuất hiện ở quán bar.
Hôm nay người đàn ông này mặc một bộ quần áo thể thao mùa thu, trên tay cầm theo một túi quà, đập vào mắt Tần Tư Mộc, những người khác không nhận ra vẻ mặt lúc này của cậu vì đang chìm đắm trong tiếng nhạc ồn ào.
Ánh mắt của Lý Sơ Hạ và Tần Tư Mộc chạm nhau, sau đó nhanh chóng dời đi. Cậu nhìn ly cocktail trên tay mình, nói với Trương Ngải Táp: "Cậu đi lấy rượu được không?"
Trương Ngải Táp phản ứng lại, cho rằng Tần Tư Mộc đồng ý uống rượu giao bôi với mình. Anh vui vẻ đi lấy rượu, rót ra ly, tay chân có chút luống cuống ngồi bên cạnh Tần Tư Mộc.
Trước tiên, Tần Tư Mộc giơ ly rượu lên, vòng qua tay của Trương Ngải Táp, đưa ly rượu đến bên môi, hoàn thành quá trình uống rượu giao bôi.
Trương Ngải Táp vẫn còn sững sờ, thấy Tần Tư Mộc đã uống xong, anh cũng nhanh chóng uống cạn. Hai người rất vui vẻ uống rượu giao bôi với nhau, ít nhất trong mắt Lý Sơ Hạ là như vậy.
Lẽ ra anh nên mừng cho hai đứa em của mình mới phải, nhưng chẳng hiểu sao bây giờ trong lòng rất không thoải mái. Anh cố gắng che giấu cảm xúc kỳ dị của mình, lướt qua đám đông, đưa quà cho Trương Ngải Táp.
Bây giờ, mọi người mới phát hiện, không biết người đàn ông trẻ tuổi này xuất hiện từ khi nào. Dù sao Lý Sơ Hạ cũng là người đã đi làm, khiến cho người ta có cảm giác anh không thuộc về thế giới của những sinh viên này. Trong lúc nhất thời, bọn họ ngần ngại không biết có nên tiếp tục quẩy hết mình hay không.
Đúng lúc Tần Niệm An bước ra khuấy động lại bầu không khí, cậu kéo cả đám lên sàn nhảy, bầu không khí náo nhiệt cứ thế lại tiếp tục. Lý Sơ Hạ yên lặng ngồi trong góc nhìn Tần Niệm An đang nhảy nhót vui vẻ ở trung tâm, sinh ra trầm tư.
Tần Tư Mộc không có lên sàn nhảy, cậu và Trương Ngải Táp vẫn ngồi ở chỗ cũ, không nhúc nhích.
Sau khi uống rượu giao bôi, hình như Trương Ngải Táp vẫn còn hưng phấn, anh lén nhìn Tần Tư Mộc, nốc thêm mấy ly rượu, rồi nói: "Mộc Mộc, tớ thích cậu."
Chữ thích này xuyên qua tiếng nhạc xập xình, truyền vào tai Tần Tư Mộc. Phút chốc, cậu có cảm giác như mình vừa gặp ảo giác, nhưng khi cậu nhìn qua ánh mắt lấp lánh của Trương Ngải Táp, cậu mới biết hoá ra chữ thích đó thật sự là của Trương Ngải Táp.
Không biết có phải là anh đã say rồi hay không, bây giờ mặt của Trương Ngải Táp rất đỏ, nhưng vẫn nói tiếp: "Thật ra khi còn bé, tớ không có thích cậu, bởi vì cậu rất ít đi chơi với tớ. Nhưng sau này, dần dần lớn lên, cậu giống như một ngôi sao đột nhiên xuất hiện trong mắt của tớ vậy, cực kỳ toả sáng."
"Sau đó, lúc nào tớ cũng nghĩ đến cuộc sống hôn nhân của chúng ta, tớ thật sự rất muốn mau chóng đến ngày đó. Chúng ta sẽ cùng nhau có em bé, chắc chắn đứa bé sẽ rất giống cậu."
Trương Ngải Táp nói tới đây, ngượng ngùng cúi đầu xuống. Ánh mắt lén nhìn về phía Tần Tư Mộc, muốn xem phản ứng của cậu như thế nào.