Editor: Aubrey.

"Niệm An nói giỡn thôi, em ấy sẽ không hủy bỏ hôn ước với anh." Tần Tư Mộc không uống rượu, cậu sợ trong quán bar mà cả hai đều say thì sẽ không an toàn.

Lý Sơ Hạ đã say bí tỉ, không quan tâm Tần Tư Mộc có uống hay không, anh nghe cậu nói vậy, lắc đầu: "Em ấy không có giỡn, em ấy rất nghiêm túc."

Tần Tư Mộc thở dài, lại nghe Lý Sơ Hạ nói liên miên: "Trước ngày Niệm An nhập học, em ấy đã đồng ý sẽ thử xem anh như bạn trai. Nhưng chỉ mới qua mười mấy ngày, em ấy đã phát hiện ra anh là Không Say, tiếp theo còn hiểu lầm anh thích em."

"Thậm chí, anh còn chưa kịp giải thích mà em ấy đã đòi hủy hôn ước, chắc chắn là Niệm An cho rằng anh đã phản bội em ấy, nhưng mà anh không có... Từ trước đến nay, anh chỉ muốn kết hôn với em ấy mà thôi."

"Anh không có phản bội em ấy, Tư Mộc! Anh không có phản bội Niệm An."

"Tư Mộc! Anh không có thích em."

Nghe anh nói câu đó, Tần Tư Mộc bất giác bưng ly rượu trên bàn lên, uống một hớp.

Rượu rất nồng, khi lướt qua cổ họng, bốc lên vị cay nồng, nhưng vẫn không xoá được cảm giác khó chịu trong lòng Tần Tư Mộc. Tần Tư Mộc thầm cầu xin Lý Sơ Hạ đừng tiếp tục nói nữa, nhưng anh không có ý định tha cho cậu, anh liên tục lặp lại câu vừa rồi: "Tư Mộc! Anh không có yêu em, anh chỉ muốn kết hôn với một mình Niệm An thôi."

Hết lần này đến lần khác, Tần Tư Mộc có cảm giác như thể đang bị kim đâm, đầu ngón tay cầm ly rượu đã trắng bệch, như muốn bóp nát ly rượu mới cam tâm.

Một lúc sau, Tần Tư Mộc buông tay ra, dời tầm mắt lên mặt Lý Sơ Hạ, trong mắt lóe lên hàn quang, cậu chậm rãi mở miệng, giọng khô khốc: "Em biết."

Biết anh không thích em.

Em vẫn luôn biết anh không thích em, anh chỉ thích Niệm An thôi.

Chỉ là bản thân em, không thể quên anh được, em chỉ muốn lặng lẽ cất anh ở trong lòng. Em nghĩ chỉ cần cất thật kỹ, là có thể tự lừa dối bản thân, cất giấu anh trong tim đến hết cả cuộc đời. Nhưng em lại quên mất một điều, một ngày nào đó anh sẽ đi, sẽ cùng với một người khác cùng nhau vượt qua những lúc hoạn nạn.

Tần Tư Mộc nghĩ, cậu vẫn luôn biết rất rõ tình cảm của Lý Sơ Hạ dành cho Tần Niệm An. Bây giờ, phần tình cảm ấy đã được xác minh, nó sâu đậm đến mức khiến cậu không thể không từ bỏ.

Cuối cùng, lý do để cậu từ bỏ tình cảm của mình mà cậu vẫn luôn tìm kiếm đã được tìm thấy. Nhưng cậu vẫn không cam tâm, cậu vẫn cảm thấy rất đau lòng, đau đến mức muốn khóc.

Tần Tư Mộc không muốn khóc, cậu cố gắng nặn ra một nụ cười. Không quan tâm có khó coi hay không, có bị ai nhìn thấy hay không, có người nào để ý hay không, cậu vẫn cố gắng nhấc khoé môi của mình lên.

"Em biết anh không thích em, anh yên tâm, em sẽ nói chuyện với Niệm An."

Lý Sơ Hạ mơ mơ màng màng ngoẹo cổ hỏi: "Vậy Niệm An có đòi hủy bỏ hôn ước với anh nữa không?"

Tần Tư Mộc trầm mặc, một lát sau mới nói: "Em không dám bảo đảm với anh, nhưng em sẽ cố gắng thuyết phục nó. Vậy nên, anh đừng uống nữa, anh phải nghỉ ngơi cho thật tốt, sau khi thức dậy, mọi chuyện sẽ trở lại như cũ."

"Sau khi thức dậy, mọi chuyện sẽ trở lại như cũ..." Lý Sơ Hạ lẩm bẩm: "Qua ngày mai, Niệm An sẽ không hiểu lầm nữa."

Tần Tư Mộc lại cố gắng lấy chai rượu của Lý Sơ Hạ, lần này cuối cùng cũng thuận lợi cầm đi, Tần Tư Mộc cố gắng hết sức đỡ Lý Sơ Hạ: "Đúng vậy, ngủ một giấc, khi tỉnh dậy mọi chuyện sẽ trở về bình thường. Vì vậy... Anh mau đứng lên đi, chúng ta đến khách sạn."

Lý Sơ Hạ nghe lời gật đầu, loạng choà loạng choạng dựa vào người Tần Tư Mộc. Anh uống quá nhiều, khiến cho cơ thể không có sức lực, hơn nửa trọng lượng cơ thể dồn hết lên người Tần Tư Mộc.

Bước chân của Tần Tư Mộc lảo đảo, phải dùng hết sức lực của mình mới thành công khiêng Lý Sơ Hạ đến một khách sạn gần nhất.

Bước vào phòng khách sạn, Tần Tư Mộc đặt Lý Sơ Hạ nằm úp sấp trên giường, Lý Sơ Hạ đã say đến mức không còn biết trời trăng mây đất là gì, bị quăng lên giường mà cũng không tỉnh.

Tần Tư Mộc không còn sức để thay đồ cho anh, đành tiện tay đắp chăn lại cho anh, để tránh bị cảm lạnh.

Chẳng mấy chốc, tiếng ngáy nhẹ của Lý Sơ Hạ vang lên, nội tâm của Tần Tư Mộc càng phiền muộn. Cậu không ngủ, mà đi tới cửa sổ, mở toang cửa sổ ra.

Bên dưới là trung tâm thương mại cực lớn, với những ánh đèn đủ màu sắc, thỉnh thoảng còn xuất hiện những con 'cú đêm' đi ngang qua. Tần Tư Mộc cũng không biết mình đang nhìn cái gì, cậu chỉ quét mắt nhìn mọi thứ ở bên ngoài cửa sổ, rồi tự nhiên mắt cậu bắt đầu cay, sau đó là trở nên mờ mịt.

Tần Tư Mộc đứng thẳng người, đưa tay dụi mắt, thầm mắng bản thân thật yếu đuối. Nhưng mà cậu càng lau, nước mắt chảy ra càng nhiều, cho đến khi có một giọt nước mắt nhỏ xuống mép cửa sổ.

Cậu vội vàng lau nước mắt trên mặt, quay đầu lại nhìn Lý Sơ Hạ. Sau đó, cậu bắt đầu thu dọn đồ đạc, mở cửa vang lên tiếng lách cách, đi ra ngoài.

Tần Tư Mộc không muốn ở lại khách sạn, cậu sợ mình không khống chế được cảm xúc, khiến cho ngày hôm sau Lý Sơ Hạ tỉnh lại phát hiện có dị thường.

Có một loại tình cảm rất thấp kém, thấp kém đến mức người trong cuộc chỉ có thể bỏ cuộc, và không dám cho đối phương biết.

Trời mới tờ mờ sáng, xe của Tần Tư Mộc đã vội vã trở về thành phố trong khi mọi người đang chìm trong giấc mộng. Tần Tư Mộc dựa vào hai chân của mình, chậm rãi đi về phía thành phố.

Ban đầu, cậu điều khiển tốc độ rất nhanh, nhưng sau đó cậu đã giảm tốc độ, càng ngày càng chậm lại, và sau đó là đột ngột dừng lại.

Cũng tại những giọt nước mắt đã làm mờ tầm nhìn của cậu và khiến cậu không thể nhìn thấy đường đi.

Tần Tư Mộc ngẩng đầu, hít vào rồi thở ra, có lẽ vì ở trên trời có những ngôi sao nhấp nháy trên trời đêm thu hút sự chú ý của cậu, khiến cho cậu ngẩng đầu rất lâu. Cho đến khi, điện thoại trong túi của cậu đột nhiên rung lên.

Tần Tư Mộc lấy điện thoại ra, là Tần Niệm An gọi tới.

"Anh! Anh Bình An không sao chứ?" Tần Niệm An áy náy hỏi.

Tần Tư Mộc nuốt một ngụm nước bọt, cố làm cho giọng của mình bình thường: "Anh ấy uống say, còn lại không có chuyện gì lớn."

"Anh..." Tần Niệm An do dự hỏi: "Có phải anh khóc không?"

Tần Tư Mộc chưa kịp trả lời, Tần Niệm An đã nói: "Có phải là vì em nên hai người mới cãi nhau không? Anh! Em nói thật, em không thích anh Bình An, hai người đừng vì em mà nảy sinh mâu thuẫn."

"Niệm An." Tần Tư Mộc dừng một lúc, mới nói tiếp: "Em hiểu lầm rồi, sở dĩ anh Sơ Hạ chơi Đế Hoang là vì em cũng đang chơi, trang bị cấp thần cũng là của anh ấy nhờ anh đưa cho em. Người mà anh ấy thích là em, còn chuyện anh ấy gọi anh là hôn phu, chẳng qua chỉ là bạn bè giúp nhau thôi."

"Cho nên, người anh ấy thích là em, không phải là anh. Đừng có giận dỗi như con nít nữa, hôn ước mười chín năm đâu thể nói hủy là hủy được."

Tần Niệm An trầm mặc rất lâu mới hỏi: "Vậy còn anh? Anh, anh có thích anh Bình An không?"

Bàn tay đang cầm điện thoại của Tần Tư Mộc run lên, thiếu chút nữa làm rớt, chẳng lẽ tâm tư mà mình giấu kín bấy lâu nay đã bị Tần Niệm An phát hiện? Hay là, Tần Niệm An chỉ thuận miệng hỏi thôi?

Tần Tư Mộc nhanh chóng ổn định tinh thần, hít sâu một hơi, đáp: "Anh chỉ muốn sống cùng với Ngải Táp, em đừng đánh lạc hướng."

"Anh thật sự muốn sống cùng Trương Ngải Táp?"

Tần Tư Mộc há miệng, chữ phải bị kẹt trong cổ họng, không thể thốt ra được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play