EDIT: CHANHH

CHƯƠNG 5: ĐÊM KINH HOÀNG TRONG VƯỜN TRƯỜNG

Thời điểm bốn người họ đi về phía nhà ăn, Tề Tư Nguyên cùng Mã Tiểu Lộ đi phía trước, Tiếu Mạc Hàng nâng Lâm San San bị thương đi phía sau.

  

Ngay khi bốn người sắp tới cánh cửa sắt, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng xé gió yếu ớt, ngay sau đó là tiếng hét thảm thiết của Lâm San San.

  

Tề Tư Nguyên cả kinh, lập tức quay đầu lại chỉ thấy Lâm San San ngã xuống đất. Tiếu Mạc Hàng, người vẫn luôn đỡ cô, lúc này đang đứng bên cạnh với vẻ mặt không thể giải thích được.

Lúc này, phía sau lưng Lâm San San cắm một con dao găm dài 30 hoặc 40 cm, một phần ba bộ phận sắc bén của con dao hoàn toàn cắm sâu vào lưng Lâm San San. Trong thời gian ngắn, lưng của cô đã nhanh chóng bị nhuộm đỏ một lượng máu lớn.

  

Có thể thấy con dao được phóng tới bằng lực rất lớn, nó trực tiếp đâm vào Lâm San San từ phía sau, Tiếu Mạc Hàng hiển nhiên không có thời gian kịp đỡ lấy cô.

  

Lâm San San vẫn chưa chết, cô ta co quắp trên mặt đất run rẩy, phát ra tiếng ho khan rất nhỏ, ánh mắt có chút mờ mịt tựa hồ chưa phản ứng được chuyện gì đã xảy ra.

  

Sau nỗi kinh hoàng, chính là cảnh giác!

Tề Tư Nguyên chỉ nhìn thoáng qua dao găm kia liền biết, Lâm San San không cứu được, cậu lập tức nhanh chóng lui về phía sau vài bước, ánh mắt cảnh giác chuyển về hướng lưỡi dao bay tới.

Lâm San San phía sau lưng cắm chính là dao găm 56 hình tam giác được chế tạo trong nước theo kiểu quân đội. Thứ này có thể trực tiếp đâm thủng một lỗ vuông trên cơ thể người. Chỉ cần nó xuyên vào bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể người 8 cm liền không cứu được.

Hiển nhiên, Tiếu Mạc Hàng cũng có phán đoán tương tự Tề Tư Nguyên. Anh ta không có ý nâng Lâm San San lên. Nhưng sau khi phản ứng lại, anh ta nhanh chóng lui tới bên cạnh Tề Tư Nguyên, sóng vai đứng cùng nhau.

Hai người không hẹn mà cùng cảnh giác nhìn chằm chằm phương hướng dao găm bay tới.

Trong bóng tối, một bóng người từ từ hiện ra. Thân ảnh chậm rãi đi về phía bọn họ, cả người hắn ướt đẫm, còn nhỏ nước, bọt nước rơi trên mặt đất, phát ra tiếng "Lạch cạch lạch cạch". Bước chân hắn ta có chút nặng nề lê lết trên mặt đất, cực kỳ giống tiếng bước chân của chế tài giả.

Lúc này, cả ba người đều nín thở, ngược lại tiếng tí tách của giọt nước vang lên rõ ràng, trong bầu không khí này đáng sợ lạ thường.

Tề Tư Nguyên cùng Tiếu Mạc Hàng còn tốt, chỉ là cảnh giác nhưng Mã Tiểu Lộ đã run như cầy sấy, cô nấp sau lưng hai người, dùng tay giữ chặt miệng cố gắng ngăn mình phát ra âm thanh.

Bóng người càng lúc càng gần, cho đến khi một khuôn mặt đầy máu hiện rõ trước mặt ba người, cảm xúc của Mã Tiểu Lộ rốt cuộc không thể khống chế được.

  

Cô hét lên một tiếng kinh hoàng, đặc biệt vang trong màn đêm yên tĩnh. Sau đó, cô lao đến cánh cửa sắt nhà ăn đã khóa chặt với một tốc độ đáng kinh ngạc, bắt đầu hét lên cùng dùng sức đập cửa:

"Mở cửa! Mở cửa! Cho tôi vào! Cứu mạng a! Cứu mạng a! Mở cửa!"

Mã Tiểu Lộ vừa hét vừa nhảy như người điên trước nhà ăn. Trong đêm tối yên tĩnh, âm thanh đặc biệt chói tai.

  

Tề Tư Nguyên cùng Tiếu Mạc Hàng đồng thời cau mày, nhưng lúc này họ không có thời gian để ý đến Mã Tiểu Lộ.

Khi khuôn mặt đẫm máu xuất hiện, hai người đã phát hiện ra đó không phải là một con quái vật đáng sợ mà là một người đàn ông bị thương đầu.

Hắn cả người dính đầy nước như vừa mới bò từ mặt nước lên, trên trán mơ hồ có vết thương vẫn còn đang chảy máu, máu và nước hòa vào nhau, làm cho khuôn mặt càng gớm ghiếc dữ tợn.

  

Hắn bước từng bước chậm rãi và nặng nhọc, bước từng bước một, mang đến áp lực cực đại cho người đối diện.

  

Thời điểm hắn đi tới, phát hiện Lâm San San nằm bất động trên mặt đất, liền bật cười:

"Ha ha ha ha ha! Tiện nhân! Tiện nhân! Đi chết đi! Ha ha ha!"

Trạng thái của hắn ta có vẻ không bình thường.

Hắn thậm chí không để ý tới Tề Tư Nguyên cùng Tiếu Mạc Hàng đang đứng cách đó không xa, thậm chí còn làm ngơ Mã Tiểu Lộ vẫn đang la hét không ngừng trước nhà ăn.

Hắn trong ánh mắt phảng phất chỉ thấy được thi thể Lâm San San, đi qua từng bước một, phi thường cẩn thận mà thưởng thức Lâm San San tử vong, sau đó duỗi tay chậm rãi rút dao găm cắm sau lưng Lâm San San.

  

"Đinh", một thanh âm rất nhỏ vang lên, điện thoại di động trong túi quần Tề Tư Nguyên lại sáng lên. Cậu liền biết, hết giờ rồi!

Thời gian trừng phạt của chế tài giả đã tới!

"Làm sao bây giờ?"

Tề Tư Nguyên hỏi Tiếu Mạc Hàng, hai người lúc này trong lòng ngầm hiểu, đồng thời cũng chậm rãi lui về phía sau, dần dần rời xa nam nhân thoạt nhìn không bình thường kia.

Cửa sắt nhà ăn đã bị khóa chặt, Mã Tiểu Lộ ở bên kia lăn lộn nửa ngày không thấy bên trong có động tĩnh gì. Tề Tư Nguyên suy đoán, có lẽ Tần Hải cùng Trương Hướng Vinh đã đến đó trước sau đó khóa cửa lại, hơn nữa họ không có ý định cho những người khác vào ẩn náu.

  

"Đừng hoảng sợ, vẫn còn có chút thời gian. Đi về phía tây, đến quầy bán quà vặt, nơi đó cũng có cửa sắt, nhưng lần này hy vọng cửa sẽ không bị khóa nữa." Tiếu Mạc Hàng nhỏ giọng nói.

  

"Chúng ta nên là người đầu tiên rút con dao găm kia."

Tề Tư Nguyên trong giọng nói mang theo một chút ảo não. Đây là lý do bọn họ không dám quay đầu bỏ chạy ngay. Liền sợ chưa chạy được xa, dao găm vừa mới giết chết Lâm San San lại phóng tới sau lưng bọn họ.

Không nghĩ tới, Tiếu Mạc Hàng lại cười khẽ một tiếng hỏi ngược lại:

"Cậu dám rút?"

Tề Tư Nguyên trầm mặc. Khi bọn họ đứng bên cạnh Lâm San San, Lâm San San còn chưa hoàn toàn chết, từ trên người Lâm San San còn sống nhổ xuống dao găm...... Loại cảm thụ này, Tề Tư Nguyên cảm thấy chính mình không thích chút nào.

Cả hai tiếp tục lùi lại cùng người đàn ông kia kéo ra một khoảng cách nhất định.

"Một hồi tôi nói chạy, chúng ta cùng nhau chạy hướng quầy bán quà vặt." Tiếu Mạc Hàng dặn dò.

"Còn cô ta thì sao?"

Tề Tư Nguyên một bên lui, một bên liếc mắt về phía Mã Tiểu Lộ.

Mã Tiểu Lộ thật sự điên rồi, cho tới bây giờ đều không ngừng la hét. Từ tiếng kêu cứu đơn điệu ban đầu, hiện tại nó đã trở thành tiếng cầu xin.

"Em xin anh. Tần Hải, anh không phải luôn nói yêu em sao? Anh vẫn luôn nói yêu em! Em hứa với anh tất cả, anh muốn làm gì thì làm, cứu em! Cứu em với! "

  

Nội dung những lời này khiến Tề Tư Nguyên hơi nhướng mày, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn.

"Cô ta như vậy, cậu còn có thể đưa đi sao? Tư Nguyên, lúc này chúng ta hãy cố tự bảo toàn chính mình trước."

Tiếu Mạc Hàng cười nói, sau đó hơi dừng lại, đột nhiên nói:

"Chạy!"

Phản ứng của Tề Tư Nguyên không hề chậm, ngay khi giọng nói của Tiếu Mạc Hàng vừa dứt, liền lập tức xoay người theo Tiếu Mạc Hàng, chạy đến quầy bán quà vặt ở phía tây nhà ăn.

Quầy bán quà vặt cách đó không xa, hai người chạy không đến hai phút đồng hồ đã tới, may mà lần này cửa ở đây không khóa, xem ra cũng không có người khác nhanh chân đến trước.

"Hắn ta hình như không đuổi theo."

Tề Tư Nguyên thở hổn hển nói, quả nhiên đã quá lâu rồi không có vận động, từ khi tốt nghiệp đại học, cậu dường như đã từ bỏ việc rèn luyện thân thể, hiện tại chạy trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã thở không ra hơi...

Đâu giống Tiếu Mạc Hàng, vẫn như cũ nhẹ nhàng thoải mái.

Hai người vào quầy bán quà vặt, cùng nhau hợp lực đẩy cửa sắt, Tiếu Mạc Hàng lúc này mới trả lời Tề Tư Nguyên:

"Đừng lo lắng về những người khác, tôi hy vọng chúng ta có thể an toàn tránh ở đây mười lăm phút."

"Kỳ thật, ngay cả khi mười lăm phút trôi qua, nơi này cũng không thực sự an toàn." Tề Tư Nguyên nói.

Cấu trúc của quầy bán quà vặt trong trường học giống như một siêu thị mini, lối vào là quầy thu ngân và các dãy kệ, phía sau là nhà kho.

Quầy bán quà vặt cửa là hàng rào sắt lưới, phía sau có cửa kính kéo ra. Hai người nấp sau dãy kệ thứ hai, nơi mà người ngoài sẽ không dễ dàng phát hiện, họ lại có thể quan sát bên ngoài qua khe hở giữa kệ và cửa kính. Chỉ là bên ngoài lúc này quá tối, tầm nhìn hạn chế.

  

Hai người lúc này đang ngồi cạnh nhau, Tề Tư Nguyên duỗi tay lấy điện thoại di động trong túi ra. Cho đến bây giờ, cậu mới có thời gian ngồi tự hỏi về những gì đã xảy ra tối nay.

Hơn nữa, bản thân cậu cũng nhận ra thái độ của mình đối với Tiếu Mạc Hàng là cảnh giác cùng phòng bị ngay từ đầu nhưng đến bây giờ cậu cư nhiên có thể ngồi cạnh đối phương mà chưa biết rõ gì về đối phương, cùng đối phương sóng vai mà ngồi.

Có lẽ như Tiếu Mạc Hàng đã từng nói nếu anh ta muốn hại cậu, dọc đường đi thực có quá nhiều cơ hội.

Tề Tư Nguyên nhìn di động, nó hiển thị tin tức về cái chết của Lâm San San.

Vòng thứ hai trò chơi thời gian: 55 phút

Kết thúc

Chạy trốn giả 012 hào Lâm San San đào thải

Chạy trốn giả 018 hào Phương Chi Du tích lũy 1 điểm

Tổng thời gian của trò chơi là 135 phút

(Xin chúc mừng những người sống sót vẫn còn sống, các bạn đã tiến gần hơn một bước nữa đến chiến thắng! Cố lên!)

Thời gian hiện tại: 02:05

Người tham gia trò chơi: 22 người

Những người sống sót: 19 người

Thời gian của vòng thứ hai đã kết thúc, tiến vào chế tài giả thời gian, chúc mọi người may mắn.

"Thời gian hiện tại" hiển thị trên điện thoại di động thực ra là để chỉ thời gian kết thúc hiệp thứ 2. Tề Tư Nguyên giơ tay trái lên liếc nhìn đồng hồ, đã hơn 3 phút kể từ khi hiệp thứ hai kết thúc.

Tề Tư Nguyên lại bấm điện thoại lật trang, phía sau có nội dung.

Vòng trừng phạt thứ hai của trò chơi bắt đầu.

Thời gian xử phạt: 15 phút

Nhắc nhở thân thiện: Những người đã kiếm được tích phân có thể nhận thêm gợi ý hoặc phần thưởng. Hãy chăm chỉ đạt được tích phân, nó sẽ giúp bạn có cơ hội sống sót tốt hơn.

"Anh phát hiện được không? Lời nhắc trong điện thoại lần này đặc biệt nhiều."

Tề Tư Nguyên đối Tiếu Mạc Hàng nói.

Tiếu Mạc Hàng gật đầu:

"Đúng vậy hơn nữa theo tôi suy đoán, khi trò chơi tiến triển và thời gian trôi qua, sau này có thể có nhiều gợi ý hơn nữa."

"Như vậy anh nghĩ tích phân để cầu sinh là như thế nào?"

Tề Tư Nguyên nhíu mày suy tư vấn đề này, cậu thậm chí theo thói quen tính đẩy một chút trên sống mũi, lúc này mới nhận ra mình không đeo cặp kính thường ngày.

Tiếu Mạc Hàng nhìn Tề Tư Nguyên một cái, dường như nhận thấy động tác nhỏ thường ngày của cậu, anh cười cười:

"Nếu người giết Lâm San San vừa rồi là Phương Chi Du được tích phân, thì chuyện tích phân kia liền rõ ràng. "

Người đàn ông vừa rồi mặt bê bết máu, gần như không nhìn thấy bộ dạng của hắn ta. Mặc dù mọi người đều là bạn học nhưng rốt cuộc sau bao nhiêu năm trôi qua từ lúc tốt nghiệp rất nhiều người chưa từng gặp lại, nhất thời không nhận ra đối phương là ai là chuyện bình thường.

Tề Tư Nguyên gật đầu:

"Tôi cũng nghĩ vậy. Nếu đúng như thế, tôi có thể giải thích được một điều khác."

Nói tới đây cậu liền dừng lại, như thể đang sắp xếp ngôn ngữ để diễn đạt ngắn gọn và chính xác hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play