...nếu đến thời điểm đó cô không kịp kiếm đủ ba điểm...
"Tôi là quỷ nhưng tôi cũng là người tham gia trò chơi. Nếu là người tham gia trò chơi, hệ thống tự nhiên sẽ thống kê sự tồn tại của tôi. Nhưng tôi là người tham gia lại không phải người chạy trốn, có một sự khác biệt rất lớn giữa hai bên. Người chạy trốn nếu có thể sống sót trong trò chơi là có thể trở về thế giới thực. "
"Thật sự có thể trở về sao?" Tề Tư Nguyên phi thường để ý chuyện này, lúc trước cậu lo lắng nhất chính là cho dù trò chơi kết thúc thì bọn họ cũng không thể trở về thế giới ban đầu, mà bị lạc trong hệ thống.
"Có thể trở về. Người chạy trốn có thể trở về thế giới ban đầu và sinh hoạt như trước đây. Chỉ là trong một khoảng thời gian cố định sẽ bị buộc kéo trở lại hệ thống lại lần nữa tiến vào trò chơi. "
"Quả nhiên như thế, giống như trong phim." Tề Tư Nguyên nói thầm, đây kỳ thật cũng không tính là một tin tức tốt, đây tựa hồ như một vòng lặp không có hồi kết nhưng so với vĩnh viễn lưu lại trong hệ thống thì tốt hơn.
"Trở lại chủ đề chính. Người chạy trốn có thể rời đi, quỷ lại không thể, bởi vì quỷ vốn thuộc về hệ thống, là một bộ phận của hệ thống. Cho nên tôi là người tham gia trò chơi nhưng tôi không phải người chạy trốn. Hệ thống sử dụng điều này như tiêu chuẩn tính toán số lượng người chạy trốn."
"Về phần đánh số, do hệ thống lười biếng nên nó trực tiếp sử dụng số thứ tự thời học sinh của chúng ta mà thôi. Ngô Mỹ Lệ là giáo viên nên không có số thứ tự nhưng hệ thống nhất định sẽ cho cô ta một số, không phải số không thì là hai mươi ba. Chỉ là cô ta vừa không xảy ra chuyện cũng không đạt được điểm tích lũy cho nên hệ thống chưa từng hiển thị, điều này những người khác không biết. "
"Thì ra là như thế." Tề Tư Nguyên trầm ngâm, vuốt cằm suy tư, sau đó lại theo thói quen đẩy cặp kính không tồn tại trên sống mũi:
"Hệ thống này có chút kỳ quái, vừa cực kỳ rập khuôn vừa giảo hoạt giống như con người, phi thường mâu thuẫn! Làm thế nào nó có thể kết hợp dữ liệu logic của máy móc lạnh băng với sự khôn ngoan xảo quyệt như vậy? "
Tiếu Mạc Hàng cười khổ, năng lực tư duy của Tề Tư Nguyên quá mạnh, lập tức đã phát hiện ra chỗ không hài hòa nhất của hệ thống.
"Điều này có liên quan đến người giám thị. Tôi sẽ nói chuyện này với em sau. Phương Chi Du bên kia chắc đã xử lý vết thương xong rồi, chúng ta cũng đã ra ngoài khá lâu nên trở về thôi. "
"Được rồi." Tề Tư Nguyên khẽ thở dài, xem ra muốn trong tối nay biết rõ chân tướng tất cả mọi chuyện là không có khả năng, thời gian có hạn. Nếu còn thời gian không bằng suy nghĩ nhiều một chút, sau khi trò chơi thăng cấp, mọi người sẽ gặp phải tình huống gì cùng với nên ứng phó như thế nào.
Trong rừng cây nhỏ.
Mã Tiểu Lộ khẩn trương nhìn chằm chằm người đàn ông đang nhàn nhã ngồi trên mặt đất, cô nắm chặt chủy thủ trong tay.
Cô giống như những người khác đều nhớ rõ bộ dáng trước kia của Đổng Phi nhưng cô lại không biết, một người đến tột cùng là đã trải qua chuyện gì mới có thể thay đổi lớn như vậy.
Đổng Phi hiện tại ngồi dưới tàng cây nhìn cô bằng ánh mắt lười biếng nhưng toàn thân lại tràn ngập khí tức nguy hiểm.
Mã Tiểu Lộ không quên lực đạo to lớn cùng khuôn mặt không đổi sắc tàn nhẫn của Đổng Phi khi dùng mũi tên đâm xuyên qua đùi Vệ Quốc Cường. Cô ta cũng không quên, Đổng Phi sẽ có được một điểm tích lũy nếu như hắn giết cô ta, ngay lập tức hắn sẽ có ba điểm tích lũy, tổng cộng là bốn điểm tích lũy.
Mà mình nếu như có thể giết chết Đổng Phi sẽ nhận được hai điểm tích lũy, đồng dạng có bốn điểm tích lũy...
Mã Tiểu Lộ vốn dĩ dự định tìm Đổng Phi hoặc Ngô Mỹ Lệ rồi dùng kỹ năng lừa gạt cũ khiến đối phương tín nhiệm, sau đó trước khi bọn họ gặp được người biết được chân tướng, thừa dịp không chuẩn bị đem đối phương giết chết.
Nhưng khi thật sự gặp Đổng Phi, trên người đối phương mang đến cảm giác áp bách mãnh liệt tàn sát bừa bãi này nhất thời làm cho cả người cô ta đều ở trong trạng thái đề phòng cao độ, tiết mục yếu thế gạt người rốt cuộc không diễn ra được nữa.
Hơn nữa cô có một loại dự cảm, cho dù Đổng Phi không tham gia vào cuộc thảo luận và đối thoại trước đó cũng đã biết bộ mặt thật của cô và hắn cũng không có tâm địa mềm mại để đồng tình với một người phụ nữ đáng thương.
"Đừng khẩn trương, tôi tới tìm cô hợp tác. Cô chỉ còn thiếu một điểm tích lũy còn tôi tùy thời đều có thể tìm người giúp cô bổ sung một điểm tích lũy kia." Đổng Phi cười tủm tỉm từ trên mặt đất đứng lên, thuận tay không thèm để ý vỗ vỗ bụi bặm trên quần mình.
Mã Tiểu Lộ làm sao có thể hắn nói cái gì liền tin cái đó, huống hồ chính mình vô luận trước kia hay hiện tại đều không quen biết Đổng Phi, hắn vô duyên vô cớ dựa vào cái gì tìm mình hợp tác? Coi trọng điểm tích lũy trên người cô ta ngược lại thì đúng hơn!
Đổng Phi tựa hồ cũng không muốn khuyên bảo và giải thích nhiều, hắn cười, trong nụ cười có vài phần hương vị kiêu căng. Hắn xoay người sang chỗ khác, thoải mái đem phía sau lưng lộ ra cho Mã Tiểu Lộ. Chuyển ngữ: Chanhhsiunhun17
"Nếu cô không tin, tôi có thể tặng cho cô một món quà. Đi theo tôi." nói xong, Đổng Phi cũng không quay đầu lại mà đi vào sâu trong rừng cây. Hắn tựa hồ tuyệt đối không để ý đến lưng mình hoàn toàn lộ ra, cũng không lo lắng Mã Tiểu Lộ sẽ không theo kịp.
Quả nhiên Mã Tiểu Lộ chỉ do dự một hồi, liền chậm rãi đi theo.
Bây giờ cô không còn lựa chọn nào khác.
Những người bên ngoài thư viện sẽ không bao giờ tin cô ta nữa. Khi cô vừa nhìn thấy Đổng Phi nhất thời liền hiểu được, muốn từ trên người Đổng Phi đạt được hai điểm tích lũy khác tuyệt đối không có khả năng, kế hoạch vạch ra đã thất bại, cô ta không có trợ thủ cũng không có chỗ để đi.
Đi theo Đổng Phi xuyên qua rừng cây, hắn mang theo cô đến bên hồ nhân tạo.
Dưới ánh sáng của trăng máu chiếu rọi, mặt nước phủ một tầng màu đỏ quỷ dị, phản chiếu làm cho người ta cảm thấy cực kỳ chói mắt.
Mã Tiểu Lộ chú ý tới vết máu dưới chân, âm thầm kinh hãi nhưng cô ta không nhìn thấy thi thể.
Lại đi xa hơn, Mã Tiểu Lộ nhìn thấy một cảnh tượng kỳ quái.
Bên hồ nhân tạo cô ta thấy loáng thoáng một thân thể dựng thẳng nửa người. Thân thể kia ngược ánh sáng nên nhất thời không nhìn rõ mặt, thân thể tựa hồ đang vặn vẹo, rồi lại giống như không thể động đậy, chỉ có mái tóc dài lay động trong gió đêm, thoạt nhìn giống như một con rối gỗ, trường hợp cực kỳ quỷ dị.
Vì thế, Mã Tiểu Lộ lập tức dừng bước không tiến lên nữa, cách Đổng Phi hơn mười mét, cảnh giác quan sát nhất cử nhất động của hắn ta.
Đổng Phi đi tới bên cạnh thân ảnh kia mới chậm rãi quay đầu lại, hắn nghiêng đầu, cười như không cười nhìn Mã Tiểu Lộ. Đáng tiếc cách quá xa, lại ngược sáng nên Mã Tiểu Lộ căn bản không nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn.
"Cô ta cũng được xem như một điểm tích lũy. Tôi tặng cho cô để thể hiện sự chân thành." Đổng Phi nói.
"Vậy... đó là ai vậy?" tuy rằng trong lòng Mã Tiểu Lộ đã có một đáp án mơ hồ nhưng vẫn nhịn không được hỏi một câu.
Lúc từ đám cháy trong thư viện chạy ra, khi đó cơ hồ tất cả mọi người đều đứng bên ngoài thư viện, chỉ có Đổng Phi và Ngô Mỹ Lệ là không có ở đó. Đổng Phi trước mắt vẫn êm đẹp như cũ đứng trước mắt, như vậy chủ nhân của nửa thân thể kia là ai, không cần nói cũng biết.
"Cô tới đây nhìn chẳng phải sẽ biết." thanh tuyến của Đổng Phi kỳ thật rất dễ nghe, thế nhưng vô luận như thế nào cũng lộ ra một cỗ tử khí quỷ dị.
Thời điểm nói ra những lời này, trong mắt Đổng Phi hiện lên một tia sát ý. Tuy rằng hắn tìm được nữ nhân này, đúng là có chỗ cần cô ta hỗ trợ, nhưng nếu ngay cả can đảm bước tới xem xét cũng không có, vậy cô ta cũng không có bất kỳ giá trị lợi dụng nào...
Mã Tiểu Lộ do dự một chút, nhìn tư thế Đổng Phi không hề thay đổi, cô ta cắn răng, sải bước đi về phía trước. Chuyện đã đến nước này, cô ta đã không còn lựa chọn nào khác, thay vì sau này bị những người khác vây công, không bằng bằng bất cứ giá nào xem có thể tìm được một đồng đội hay không.
Cô không sợ nhìn thấy người chết, điểm này cô đã xác minh từ Trương Hướng Vinh và Tần Hải nhưng, nửa người này...
Đến khi Mã Tiểu Lộ chỉ cách nửa bóng người kia không tới hai mét mới thoáng thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Nửa bóng người kia quả nhiên chính là Ngô Mỹ Lệ, bất quá cô ấy cũng chưa chết, cũng không có thảm trạng như Mã Tiểu Lộ tưởng tượng, cô ấy thậm chí cũng không bị thương. Cô ấy chỉ bị chôn vùi.
Nói chôn vùi có lẽ không chuẩn xác, cô ấy dán chặt vào mép hồ nhân tạo, giống như trồng cây, bị "trồng" bên cạnh hồ nhân tạo, lúc này mới hình thành tình huống quỷ dị này.
"Cái này... làm thế nào mà cậu làm được?" Mã Tiểu Lộ vô cùng kinh ngạc.
Ngô Mỹ Lệ lúc này vẫn còn sống rất tốt, chỉ là bên ngoài miệng cô ấy bị dán băng keo thật dày, có lẽ Đổng Phi còn nhét thêm thứ gì đó vào trong miệng cô ấy nên hiện tại một chút thanh âm cũng không phát ra được
Tay cô ấy cũng bị trói lại, cánh tay bị kéo thẳng, bàn tay và nửa thân thể bên dưới tựa hồ bị chôn vùi trong bùn. Đôi mắt Ngô Mỹ Lệ khóc đến sưng đỏ, cho dù là hiện tại vẫn đang chảy nước mắt.
Cô ấy dùng ánh mắt cầu xin nhìn chằm chằm Mã Tiểu Lộ, tựa hồ muốn năn nỉ cô ta có thể giải cứu mình.
Mã Tiểu Lộ làm lơ Ngô Mỹ Lệ. Loại ánh mắt này quá quen thuộc với cô ta, ánh mắt như vậy đã từng chính là vũ khí của cô ta.
"Không quỷ dị như cô nghĩ đâu." Đổng Phi cười khẽ:
"Đây không phải là hiện tượng siêu nhiên gì. Này chẳng qua chỉ là khi hồ nhân tạo được xây xong đã để lại một hố sâu hơn hai mét bên hồ mà không được lấp đầy. Tích lũy từng ngày, bùn đất đã lấp đầy cái hố này, bình thường căn bản nhìn không ra phía dưới là trống rỗng. "
"Vậy... cô ấy hiện tại thế nào? "
"Cô biết lưu sa đúng không? Nó giống như nước bùn. Càng giãy giụa lại càng lún xuống, chỉ cần bất động là được. Miễn là cô ấy không di chuyển thì sẽ không chết. Tôi chỉ 'trồng' cô ấy ở đây chứ tôi không làm gì cô ấy. "
Đổng Phi cười tủm tỉm nói, Mã Tiểu Lộ lại rùng mình. Khi cô ta nghe thấy hắn nói chữ "trồng" kia, không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi, cả người rét run.
Mã Tiểu Lộ vụng trộm liếc Đổng Phi một cái, không nghĩ tới lại vừa vặn nghênh đón ánh mắt cười như không cười của Đổng Phi, cô như bị sét đánh lập tức thu hồi ánh mắt. Cô suy nghĩ một chút liền hỏi:
"Cậu muốn tôi giúp cậu làm gì?"
Đổng Phi vỗ tay, có vẻ thập phần cao hứng:
"Cô xem, cô như vậy mới đúng chứ! Tôi thích nói chuyện với người thông minh! "
Hắn nói xong, chỉ một vị trí bên cạnh Ngô Mỹ Lệ:
"Nơi này còn một cái hố, tôi đặc biệt chuẩn bị riêng cho Cao Gia Tuấn. Tôi hy vọng cô có thể đưa hắn ta đến đây, không cần biết cô dùng phương pháp gì. Về phần điểm tích lũy, cô không cần lo lắng, Ngô Mỹ Lệ là của cô, tôi cho cô giữ lại. "
Mã Tiểu Lộ giật giật môi, trong lòng mặc dù có rất nhiều nghi hoặc nhưng suy nghĩ một chút chung quy cô ta cũng không có lá gan tiếp tục đặt câu hỏi.
Cô ta bị Tề Tư Nguyên và Yến Nam Thụy vạch trần, lúc ấy Cao Gia Tuấn cũng có ở đó, hắn khẳng định sẽ không tin tưởng cô ta. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Đổng Phi, cô ta biết, nếu như không đáp ứng thì không cần đến người khác động thủ, Đổng Phi hiện tại sẽ giết chết cô ta.
"Được, tôi biết rồi, tôi sẽ suy nghĩ biện pháp." Mã Tiểu Lộ cắn răng nói.
Đổng Phi hài lòng nở nụ cười, sau đó ra vẻ thiện ý nhắc nhở:
"Tốc độ phải nhanh, cô phải chú ý thời gian. Cô chỉ có 20 phút mà thôi. Thời gian trừng phạt ở vòng tiếp theo sẽ thăng cấp, nếu như đến lúc đó cô không kịp kiếm đủ ba điểm tích lũy để đổi lấy một lần miễn trừ trừng phạt mà nói thì..."
"Thời gian trừng phạt ở vòng tiếp theo sẽ thăng cấp?" Mã Tiểu Lộ cả kinh, có chút không thể hiểu được tin tức này.
Đổng Phi không kiên nhẫn khoát tay áo, hắn tựa hồ cũng không có ý định giải thích, chỉ là vẫn nhắc nhở:
"Hai mươi phút, thời gian của cô đang giảm bớt. "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT