Trong tương lai, họ không chỉ phải đối mặt với sự đe dọa từ chế tài giả, mà còn từ chính mình đồng loại.
Cả hai quay đầu lại gần như cùng lúc liền nhìn thấy Phương Chi Du đang mỉm cười đuổi theo. Trán hắn vẫn quấn vải lộn xộn, chung quanh còn loang lổ vết máu khiến nụ cười của hắn trông rất quỷ dị dưới ánh trăng đẫm máu.
"Có việc?" Tiếu Mạc Hàng nghiêng đầu nhướng mày hỏi.
"Tôi muốn đi cùng hai người." Phương Chi Du thoải mái hào phóng bày tỏ ý định.
"Cậu có biết chúng tôi sẽ đi đâu không? Liền như vậy muốn đi cùng chúng tôi?" Tiếu Mạc Hàng hỏi lại.
Phương Chi Du nhún vai:
"Đi đâu không quan trọng, tôi chỉ cần biết hai người so với những người khác đáng tin cậy hơn là được."
Tề Tư Nguyên cùng Tiếu Mạc Hàng lần này không có trả lời, đồng thời nhìn về phía dao găm trong tay hắn, sau đó lại nhìn sắc mặt hắn.
Phương Chi Du trong nháy mắt hiểu ra ý tứ hai người không khỏi bật cười, giơ tay đầu hàng:
"Này, nếu tôi thật sự muốn đối phó với hai người, lúc giết Lâm San San, tôi kỳ thật có thể giết chết một trong các người, chẳng hạn như— " hắn chỉ vào Tiếu Mạc Hàng:
" Tỷ như cậu. Sau đó dư lại một tên thư sinh tay trói gà không chặt và một người phụ nữ bị thương, thu thập rất mau. "
Tiếu Mạc Hàng chu chu môi sau đó gật đầu, cảm thấy những gì hắn nói cũng có lý.
Nhưng lời nói của hắn ta dường như khiến Tề Tư Nguyên tức giận. Tề Tư Nguyên hơi bước về phía trước, vẫn duy trì khuôn mặt không có nhiều biểu cảm, lạnh giọng nói:
"Thư sinh không có sức trói gà cự tuyệt ngài gia nhập. Còn sống sẽ gặp lại. Tái kiến."
Nói xong, Tề Tư Nguyên quay đầu rời đi. Tiếu Mạc Hàng ha ha ha cười to theo sau cậu còn không quên hướng Phương Chi Du làm ra vẻ "Xin lỗi, cậu xứng đáng, thương mà không giúp gì được".
Nhưng Phương Chi Du không bởi vậy mà hết hy vọng, hắn đuổi theo. Chạy vội chen đến bên cạnh Tư Nguyên:
"Này, tôi sai rồi. Là tôi không có năng lực trói gà, trong phút chốc có thể bị thu thập có được hay không?"
Tề Tư Nguyên không có để ý đến hắn, phảng phất như không khí xung quanh đang nói chuyện.
"Này, nếu không như vậy đi." Phương Chi Du chính là chưa từ bỏ ý định, vừa nói hắn vừa đưa dao găm nhét vào tay Tề Tư Nguyên:
"Tất cả đều cho cậu, yên tâm chưa? "
Bởi vì hành động của hắn, Tề Tư Nguyên đột nhiên dừng lại. Cậu không nhận dao găm mà Phương Chi Du đưa chỉ nghiêng mặt nhìn Phương Chi Du sau đó quay đầu nhìn Tiếu Mạc Hàng:
"Anh không phát hiện sao? Chúng tôi có thể tìm được những vũ khí nhỏ như vậy giấu trong khuôn viên trường nhưng mà sự thật chứng minh, dùng mấy thứ này tới đối phó chế tài giả mà nói," cậu dùng ngón tay bắn vào dao găm:
" Nó chẳng có ích lợi gì! "
"Chúng nó chỉ có thể phát huy vai trò lớn nhất của mình khi hành động với đồng loại."
"Cho nên hệ thống đem chúng nó cho chúng ta là có ý tứ gì anh còn không rõ sao? Tôi không cần loại đồ vật này." Tề Tư Nguyên nói.
Phương Chi Du sửng sốt một chút, trầm mặc.
Tiếu Mạc Hàng nhẹ giọng nói:
"Tôi biết nhưng là giữ để phòng thân cũng tốt. Cậu đối với người khác không có ác ý nhưng không có nghĩa là người khác cũng nghĩ như vậy."
Tề Tư Nguyên gật đầu:
"Đúng vậy, tôi hiểu. Tuy rằng sự tồn tại của chúng nó kích thích dục vọng giết người ở một mức độ nhất định nhưng loại chuyện này đều có hai mặt, cũng có thể dùng chúng để bảo vệ an toàn cho một số người. Tôi không hoàn toàn phủ nhận vai trò của chúng. "
"Vậy cậu không cần?" Phương Chi Du khó hiểu:
"Dùng để tự vệ cũng không thành vấn đề mà, tôi sẽ giao vũ khí cho hai người. Hai người cũng có thể yên tâm với tôi."
Tiếu Mạc Hàng dường như cũng cảm thấy như vậy, rất có tư thế "Tôi sẽ lấy nó nếu cậu không muốn".
Tề Tư Nguyên lúc này sắc mặt rốt cục thoáng hiện lên vài phần không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, vành tai ửng đỏ trầm giọng nói:
"Loại đồ vật này quá khó khống chế, quá dễ dàng bị đối thủ lấy phản sát lại."
Trên thực tế, điều này tương đương với việc thừa nhận trá hình về câu "Tay trói gà không chặt".
Tiếu Mạc Hàng nháy mắt liền hiểu lại cố chịu đựng không dám cười, Phương Chi Du cũng muốn cười nhưng nhìn Tiếu Mạc Hàng, người đang chịu đựng một cách vất vả lại nhớ đến mục đích của mình, cố gắng kìm lại.
Tề Tư Nguyên nói xong liền bước về phía trước, phương hướng đúng là thư viện trường học.
"Vậy chúng ta liên minh đi, ý tưởng này quá tuyệt! Tôi nhìn trúng khả năng phân tích của cậu, đổi lại tôi sẽ bảo vệ cậu. Đây là một vụ mua bán sòng phẳng."
Phương Chi Du đối với Tề Tư Nguyên theo đuổi không bỏ. Vào thời điểm này, hắn đã xem Tiếu Mạc Hàng không tồn tại.
Tiếu Mạc Hàng chạm vào chiếc rìu cầm tay nhỏ giấu sau lưng, rất muốn lấy nó ra bổ đầu Phương Chi Du xem bộ dáng cái đầu chẻ làm hai. Tuy nhiên, điều này chỉ có thể nghĩ mà thôi.
Tề Tư Nguyên như cũ vẫn bước nhanh, liếc mắt nhìn Phương Chi Du mà không nói gì, trong ánh mắt hiện một tia rất nhỏ khinh bỉ.
Phương Chi Du còn muốn nói gì đó nhưng Tiếu Mạc Hàng lại không thể nhịn được nữa:
"Cậu thật sự ngoài vũ lực liền không mang đầu óc đúng không? Cậu ta có đuổi cậu đi sao? Không cho cậu đi theo sẽ để cậu tới gần lải nha lải nhải nửa ngày?" Ánh mắt của anh không khách khí như Tề Tư Nguyên, tràn đầy khinh thường.
"Ồ!" Phương Chi Du nháy mắt bừng tỉnh, cũng không so đo thái độ của Tiếu Mạc Hàng, vui vẻ ngậm miệng lại.
Vì vậy ba người bọn họ không nói thêm câu nào, tất cả đều sải bước chạy về phía thư viện.
Chỉ có Tề Tư Nguyên trong nội tâm thở dài. Cả hai người này đều không đơn giản, không sao cả, chỉ cần cùng nhau cố gắng.
Ba người chạy sáu bảy phút mới dần dần đến phụ cận thư viện.
Bên trái thư viện là cổng phía Tây nơi Phương Chi Du đã từng đến. Trường học nằm ở góc Tây Nam, trong khi nhà ăn nằm ở góc Đông Bắc gần với cổng phía Đông. Nhà ăn và thư viện nằm trên một đường chéo.
Bên phải thư viện là khu rừng nhỏ, đối diện là tòa nhà thực nghiệm, xa hơn về phía bắc là đệ nhất khu dạy học. Khoảng cách giữa thư viện và tòa nhà thực nghiệm tương đối gần, dưới 30 mét.
"Là các người đúng không? Nhất định là các người! Là các người hại chết Cao Phàm!"
Càng đến gần thư viện, liền có một giọng nói truyền đến.
Ba người họ gần như dừng lại cùng một lúc.
Tề Tư Nguyên theo bản năng mà cùng Tiếu Mạc Hàng nhìn nhau, liền thấy Tiếu Mạc Hàng làm động tác im lặng, sau đó nâng cằm hướng rừng cây nhỏ.
Hai người kia hiểu ra, ba người lập tức nhẹ nhàng đi về phía bìa rừng bên phải thư viện.
"Hoàng Tư Văn, bình tĩnh! Mọi chuyện không như cô nghĩ!"
Khi cả ba người lén lút tới gần, giọng nói phía trước càng lúc càng rõ ràng. Âm thanh phát ra từ hướng thư viện.
"Có người nhanh chân đến trước." Phương Chi Du đè thấp giọng hướng Tề Tư Nguyên nói.
"Quan sát tình huống rồi nói sau." Tề Tư Nguyên cũng thì thào đáp lại.
Tiếu Mạc Hàng xem Phương Chi Du càng ngày càng không vừa mắt, thấy hắn tới gần Tề Tư Nguyên nói chuyện, hận không thể một chân đá bay.
Cả ba người nhanh chóng đến mép rừng nhỏ gần thư viện, mỗi người tìm một gốc cây nấp phía sau nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Cửa trước của thư viện ban đầu được thiết kế rất đẹp, chính diện là hình dấu ngoặc nhọn, đối diện hướng đông bắc. Trước đại môn là một quảng trường nhỏ rất trống trải, cho dù ngay cả ba người trốn trong rừng cây cũng có thể nhìn thấy tình huống đang xảy ra.
Lúc này chỉ có một cánh cửa nhỏ được mở ra bên cạnh lối vào chính của thư viện. Cánh cửa nhỏ ban đầu được nhà trường mở ra để cung cấp cho các nhân viên ra vào thư viện. Khi thư viện đóng cửa hoặc không mở cửa, nhân viên có thể ra vào tự do.
Đúng lúc này, cửa nhỏ vừa mở nhưng lại có một người chặn cửa dường như muốn ngăn cản người đối diện bước vào, qua mái tóc dài và giọng nói có thể phán đoán, đó là một cô gái.
Lúc này, cô ta đang chắn trước cửa nhỏ, giơ hai tay lên, trong tay nắm chặt thứ gì đó chỉ vào ba người đàn ông trước mặt.
"Đó có phải là một khẩu súng không?"
Phương Chi Du tấm tắc hai tiếng, trong giọng nói có chút hâm mộ cùng tiếc nuối. Hắn vốn nghĩ rằng dao găm quân sự của mình đã rất hữu dụng, nhưng người khác lại có súng.
Hắn nói một mình không ai để ý tới, hai người còn lại đang chăm chú theo dõi diễn biến ở phía bên kia thư viện.
"Không phải như tôi nghĩ?" Người phụ nữ chặn cửa chế nhạo:
"Đó là như thế nào? Bốn người cùng nhau ra ngoài, không đúng!! Hắn vốn dĩ không muốn đi! Là các người ngạnh muốn hắn đi theo! Kết quả? Các người bình an trở lại, hắn lại chết! Đã chết!" Người phụ nữ hét lên, bộ dáng cuồng loạn.
Tề Tư Nguyên cùng Tiếu Mạc Hàng rất ăn ý ngầm quay đầu lại, đồng thời nhìn Phương Chi Du. Người phụ nữ kia hét lên một cách cuồng loạn thực sự giống Phương Chi Du khi họ gặp hắn lần đầu tiên.
"Tại sao lại nhìn tôi?" Phương Chi Du vẻ mặt vô tội, giả vờ như không biết tại sao họ lại nhìn mình.
Hai người bọn họ chỉ nhìn một cái, cũng không có trả lời, Tiếu Mạc Hàng nói với Tề Tư Nguyên:
"Người chết trong miệng cô ta, có lẽ là Cao Phàm."
Tề Tư Nguyên gật đầu:
"Cao Phàm bị chế tài giả giết chết không phải bởi những người khác."
Bởi vì hệ thống không nhắc nhở những người khác đạt tích phân.
Không nghĩ tới, Tiếu Mạc Hàng lại vươn tay xoa xoa đỉnh đầu Tề Tư Nguyên:
"Vậy cậu đã nghĩ tới chưa? Lúc Lâm San San đẩy Ngô Tuyên Mỹ, hệ thống không nhắc nhở tích phân bởi vì Ngô Tuyên Mỹ bị chế tài giả giết chết."
Tiếu Mạc Hàng đột nhiên nhắc tới Ngô Tuyên Mỹ, điều này làm cho sắc mặt của Phương Chi Du nguyên bản còn có chút cà lơ phất phơ liền trở nên khó coi. Tuy nhiên, Tiếu Mạc Hàng sau khi nói xong đã nói "xin lỗi" với hắn.
Phương Chi Du chung quy cũng không so đo, trầm mặc không nói.
Mặc dù Tề Tư Nguyên cảm thấy hành động của Tiếu Mạc Hàng khiến cậu có chút khó xử nhưng cậu vẫn hiểu ý của Tiếu Mạc Hàng—— giết người, không nhất thiết phải tự mình làm việc đó. Hệ thống có lẽ chỉ ghi lại những người bị giết bởi người khác.
Đạo lý này kỳ thật Tề Tư Nguyên minh bạch, cậu thậm chí có thể dự kiến sẽ xảy ra loại tình huống này nhưng trong tiềm thức, cậu chưa bao giờ muốn chuyện như vậy xảy ra quá sớm.
Tề Tư Nguyên thở dài:
"Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng thời gian an toàn về sau sẽ không còn an toàn nữa."
Trong tương lai, bọn họ không chỉ đối mặt với uy hiếp từ chế tài giả, chỉ sợ muốn đề phòng còn phải đề phòng chính mình đồng loại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT