Tô Hiểu Nhiên là nhân chứng nên đến cục cảnh sát với bố mẹ Trương Đình Tùng.
Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, cảnh sát phụ trách ghi chép khẩu cung cười nói: “Cho nên một nhà các người, tối qua con trai cưỡng ép người ta tạo thành có ý sát hại, hôm nay bố mẹ lại đến trường làm loạn?”
Một nhà Trương Đình Tùng đều ngậm miệng không nói.
Vết thương trên cổ Tô Hiểu Nhiên và các bạn học đều có thể đến làm chứng chuyện của bố mẹ Trương Đình Tùng.
Nhưng những gì Trương Đình Tùng làm, còn cần một nhân chứng khác nữa.
Tô Hiểu Nhiên cầm điện thoại: “Tôi gọi điện thoại cho người có mặt tối qua.”
Người có mặt tối qua, ngoại trừ cô và Trương Đình Tùng, còn có một bạn học cùng lớp nữa.
“Không cần đâu.”
Cảnh sát xua tay: “Chúng tôi đã liên hệ với người phụ trách quán rượu rồi, sẽ nhanh chóng đến thôi.”
Cảnh sát vừa dứt lời, đã vang lên tiếng gõ cửa.
Tô Hiểu Nhiên vô thức nhìn về phía phát ra âm thanh.
Đứng ở cửa, là Cố Tử Dao một thân áo đỏ.
Cô ta mặc một chiếc váy quần tôn lên vóc dáng của mình, gương mặt cũng trang điểm tinh tế quyền rũ, xinh đẹp không gì sánh bằng.
Ba người đàn ông trong phòng đều nhìn đến ngắn ra.
Cố Tử Dao chậm rãi bước vào trong văn phòng, đặt ỗ USB lên bàn: “Cảnh sát, tôi mang chứng cứ đến rồi.”
Lúc này cảnh sát mới hồi thần, mở nội dung trong USB ra.
Là máy giám sát tầng mà tối qua nhóm người Trương Đình Tùng thuê.
Máy giám sát hướng về phía cửa, những hành động Trương Đình Tùng làm với Tô Hiểu Nhiên đều được máy giám sát quay lại hết.
Vì để khôi phục lại sự thật, cảnh sát phát video ba lần.
Hai lần đầu Tô Hiểu Nhiên không chú ý, đợi đến lần thứ ba, Tô Hiểu Nhiên cẩn thận xem xét, phát hiện ở ngoài cửa, xuất hiện một đôi giày cao gót màu đỏ.
Đôi giày cao gót đỏ đi đến, dừng ở cửa, đứng cùng với một đôi giày da, sau đó lại quay người đi.
Cô nhìu chặt mày vô thức quay đầu nhìn Có Tử Dao.
Có Tử Dao lịch sự mỉm cười với cô.
Ánh mát Tô Hiểu Nhiên rơi vào chân Cố Tử Dao.
Nếu không nhìn nhầm, đôi giày trên chân Cố Tử Dao, chính là đôi giày trong video.
Loại màu đỏ tươi như máu này, cô sẽ không nhìn nhầm.
Cảnh sát lại phát lại lần nữa.
Lần này Tô Hiểu Nhiên hoàn toàn nhìn thấy rõ.
Khi đôi giày đó của Tô Hiểu Nhiên xuất hiện ở cửa, đúng lúc là tối qua khi Trương Đình Tùng kề dao vào cổ cô.
Cô nhíu mày.
Nếu tối qua Cố Tử Dao đã nhìn thấy Trương Đình Tùng uy hiếp cô, tại sao đợi khi cô ta lên lầu nhìn thấy cô, cô ta còn giả vờ không biết gì, hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Còn có, nếu quyết định không cần thanh toán là do Cố Tử Dao làm, vậy khi Trương Đình Tùng uy hiếp mình, Có Tử Dao ở ngoài cửa, chỉ cần chuyển lời là có thể trực tiếp công bó kết quả không cần thanh toán này rồi.
Như vậy, sau đó Trương Đình Tùng cũng sẽ không bị người khác nói là nghèo, bị kích thích đến mắt khống chế, dùng dao uy hiếp cô.
Một loại nghi hoặc đan xen vào nhau trong đầu Tô Hiểu Nhiên.
“Được rồi, chuyện này đã xác định rồi.”
Cảnh sát ghỉ lại bằng chứng, ngước mắt nhìn Tô Hiểu Nhiên: “Cô Tô, cô có thể trở về rồi.”
“Kết quả xử lý của ba người này, phải để toàn án thẩm lý vào mấy ngày sau mới có thể đưa cho cô.”
Tô Hiểu Nhiên gật đầu, quay người đi ra ngoài.
Trong đầu cô vẫn còn nghĩ về chuyện của Cố Tử Dao.
“Bà chủ.”
Vừa ra ngoài được hai bước, phía sau đã truyền đến giọng nói dễ chịu.
Tô Hiểu Nhiên quay đầu lại, nhìn thây Có Tử Dao đang đi trên đôi giày cao gót màu đỏ bắt mắt, chậm rãi đi về phía Tô Hiểu Nhiên.
“Không ngờ lại gặp lại nhau nhanh như vậy.”
Tô Hiểu Nhiên mím môi, cô không có hảo cảm gì với Cố Tử Dao này cả.
Cho nên cô cười nhạt: “Tôi cũng không ngờ cô sẽ đến.”
*Tôi còn cho rằng người đến đưa chứng cứ sẽ là quản lý tối qua cơ.”
Cô không phải cố ý trào phúng Cố Tử Dao, cô là thật sự nghĩ như vậy.
Nhưng vào trong tai Có Tử Dao thì chính là Tô Hiểu Nhiên cảm thấy cô ta cố ý.
Tất nhiên, cô ta quả thật cố ý.
Nhưng cô ta vẫn đạo đức giả cười với Tô Hiểu Nhiên: “Dù sao anh Mặc cũng là sếp lớn của chúng tôi, chuyện của bà chủ, tôi cũng phải tự mình làm mới được chứ.”
Tô Hiểu Nhiên nhướng mày: “Cô nói, Mặc Hiên Sâm là sếp lớn của các người.”
Cố Tử Dao híp mắt, khóe miệng nhếch lên nụ cười đắc ý: “Đúng vậy, bà chủ không biết sao?”
“Anh Mặc anh ấy…”
“Vậy ông xã tôi thật là giỏi mà.”
Có Tử Dao hơi cau mày, phản ứng của Tô Hiểu Nhiên này không đúng.
Cô ta cau mày, còn chưa kịp lên tiếng, Tô Hiểu Nhiên đã cong môi: “Tối qua cô nói mắt ông xã tôi không có vấn đề gì, nói cô hiểu ông xã tôi hơn tôi.”
“Hôm nay nói ông xã tôi là sếp lớn của cô.”
“Vậy ngày mai có phải cô sẽ nói, thật ra ông xã tôi là một Boss lớn giấu mặt không?”
Tô Hiểu Nhiên tức giận trừng Cố Tử Dao: “Ông xã tôi chỉ là một người tàn tật bình thường thôi.”
Một Lâu đài Tím dưới tay Cố Tử Dao đã nhiều tiền như vậy, ông xã cô sẽ là sếp lớp của Cố Tử Dao sao?
Người phụ nữ này vì để khiêu khích ly gián thật sự không từ thủ đoạn nào mà.
Cố Tử Dao cau chặt mày, những lời cô ta nói đều là thật.
Hơn nữa, rõ ràng tối qua Tô Hiểu Nhiên không hề nghi ngờ những lời cô ta nói, thậm chí còn có chút thất vọng rời đỉ.
Hôm nay lại bắt đầu oán trời oán đất?
Ai cho cô ta tự tin này?
Cố Tử Dao hít sâu một hơi, cười lạnh: “Bà chủ, cô đừng không tin, tôi không hề có lý do để lừa cô.”
“Cô có đấy.”
Tô Hiểu Nhiên mím môi: “Không phải là bởi vì lúc đầu Mặc Tử Hàn phi lễ với cô, trong lòng cô hận nhà họ Mặc sao?”
“Nhưng cô có thù với Mặc Tử Hàn thì đi mà tìm Mặc Tử Hàn, chúng tôi không thân với anh ta.”
Có Tử Dao tức giận giậm chân, vừa muốn đuổi theo, một bóng người màu xanh lam đã xuất hiện trước mắt.
Thiếu niên một thân áo xanh nhảy từ trên lan can lầu hai xuống, chặn trước mặt cô ta.
Trên miệng cậu ta còn ngậm một bức thư.
“Cho cô.”
Thiếu niên nhét thư vào trong tay Cố Tử Dao, sau đó lười biếng ngáp một cái, sải bước đi về phía Tô Hiểu Nhiên rời đi.
Cố Tử Dao siết chặt bức thư trong tay, hai tay khẽ run.
Thiếu niên áo xanh vừa rồi là Mặc Bất Ngôn.
Nghe nói Mặc Bất Ngôn này, là đứa trẻ mà Mặc Hiên Sâm thu dưỡng, là cánh tay phải của anh, thân thủ bắt phàm, cao thâm khó lường, chỉ khi Mặc Hiên Sâm gặp nguy hiểm mới xuất hiện.
Nhưng bây giờ, thiếu niên này lại đường hoàng xuất hiện ở nơi Tô Hiểu Nhiên xuắt hiện.
Cũng chính là nói Mặc Hiên Sâm lấy phòng tuyền an toàn cuối cùng của mình làm vệ sĩ riêng cho Tô Hiểu Nhiên?
Sự đồ ky giống như mực lan đến trái tim Cố Tử Dao.
Cô ta và bố cô ta đã hết lòng hết sức vì ông chủ bao nhiêu năm nay, Tô Hiểu Nhiên kia dựa vào cái gì chứ?
Cô ta run rẫy mở bức thư ra.
Trong bức thư đó là một bức ảnh.
Là bức ảnh thỏa thuận học bốn năm trong một ngôi trường khép kín, bốn năm đều không được ra khỏi cổng trường được ký bởi Liễu Như Loan con gái Liễu Thanh Hùng.
Ngón tay Có Tử Dao siết chặt lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT