Đường Nhất Vi trợn trắng mắt, Trương Đình Tùng cưỡng ép Tô Hiểu Nhiên, chứng cứ rõ ràng, cậu ta bị bắt lại là đáng đời, Tô Hiểu Nhiên dựa vào cái gì mà không thể an ổn lên lớp chứ?

Tô Hiểu Nhiên mím môi, rõ ràng cũng không muốn nói gì nhiều với bố mẹ Trương Đình Tùng: “Cô chú, tôi nghĩ, hai người đến tìm tôi không bằng đi nói chuyện với lớp trưởng đi.”

“Nếu như cậu ta có thể nhận ra sai lầm của mình, thì tôi thật ra có thể tha thứ cho cậu ra.”

Chỉ cần cô tha thứ cho Trương Đình Tùng, Trương Đình Tùng nhiều nhất cũng chỉ bị nhốt trong đấy mấy ngày, sẽ không có chuyện gì lớn.

Nhưng mẹ của Trương Đình Tùng lại cười lạnh một tiếng: “Nhận ra sai lầm, để cô tha thứ?”

“Bạn họ Tô này, thể diện của cô đúng thật là lớn mà.”

“Trương Đình Tùng nhà chúng tôi nói rồi rõ ràng là cô ăn nói vô cớ, muốn lừa mọi người, thằng bé vì để cô thực hiện lời hứa, mới hành hung cô.”

Mẹ Trương Đình Tùng lẽ thẳng khí hùng.

Đường Nhất Vĩ bị tức đến bật cười: “Ăn nói vô cớ?”

“Sao con trai cô không nói cậu ta ra vẻ? Sao không nói cậu ra muốn lừa người khác?”

“Cậu ta thấy bạn tôi có tiền muốn lừa gạt, hai người còn cảm thấy cậu ta không sai?”

Nói xong, cô đánh giá quần áo bố mẹ Trương Đình Tùng một lượt: “Nhìn hai người cũng không giống người trong xã hội thượng lưu đúng không?”

“Hai người có biết Lâu đài Tím là nơi thế nào không? Hai người có biết tối qua con trai hai người tiêu mắt của bạn tôi bao nhiêu tiền không?”

“Hai tỷ bốn trăm triệu, có bằng tiền căn nhà của các người không?”

Sắc mặt bố mẹ Trương Đình Tùng nhất thời tái đi.

Đường Nhất Vi cong môi, kéo Tô Hiểu Nhiên đi: “Tiền của ai cũng không phải tự nhiên đến, để các người cầm hai tỷ bốn trăm triệu đi ăn cơm, hai người có nỡ lấy ra không?”

Lời của Đường Nhất Vi thật ra cũng khó nghe.

Bồ mẹ Trương Đình Tùng rõ ràng là bị kích thích: “Có tiền thì có thể xem thường người khác sao?”

“Người giàu bỏ ra nhiều tiền một chút mời người bình thường ăn cơm, không phải là chuyện bình thường sao?”

Tô Hiểu Nhiên nhíu mày.

Lần này coi như cô hiểu, tại sao Trương Đình Tùng cho rằng cô bỏ ra hai tỷ bốn trăm triệu để đãi bọn họ ăn cơm là chuyện đương nhiên rồi.

Hóa ra, bố mẹ cậu ta dạy dỗ cậu ta như vậy.

Tô Hiểu Nhiên cảm thầy buồn cười, cũng cảm thấy bi thương.

Cô hít sâu một hơi: “Nhất Vi, chúng ta đi thôi.”

Nhưng bây giờ làm sao có thể đi được chứ?

Giọng nói của bố mẹ Trương Đình Tùng không nhỏ, sớm đã thu hút một nhóm người ăn dưa đến.

Hành lang bị vây chật kín không có lỗi thoát, mỗi một bước của Tô Hiểu Nhiên và Đường Nhất Vi đều giống như kiến bò vậy.

Thầy cô gái này thật sự không nễ mặt chút nào, bố Trương Đình Tùng nghiến răng, cầm lấy ghế ở cửa phòng học, ném về phía Tô Hiểu Nhiên.

Vốn dĩ ông ta không hề muốn làm tổn hại đến Tô Hiểu Nhiên, chỉ muốn dùng vũ lực dọa cô, để cô tôn trọng bọn họ một chút.

Nhưng bồ Trương Đình Tùng không ngờ, ông ta vừa cầm ghế lên, còn cách Tô Hiểu Nhiên một khoảng xa thì có một người xông vào cản ông ta.

Ông ta trượt chân, đến cái ghế trong tay cũng rơi xuống, đè lên người người kia.

“Bốp” một tiếng.

“Đánh người rồi.”

“Mau báo cảnh sát.”

Đột nhiên, phía sau trở lên hỗn loạn.

Tô Hiểu Nhiên vô thức quay đầu lại, lập tức bị cảnh tượng trước mặt làm cho đồng tử co rút lại.

Bố Trương Đình Tùng ôm ghế ngã trên đất, mà chiếc ghế lại đè lên.

Là Dịch Quốc Thiên lâu rồi không gặp.

“Đàn anh Dịch.”

Cô trực tiếp thả tay Đường Nhắt Vi ra lao đến.

Bồ Trương Đình Tùng được nhóm người đỡ lên, Tô Hiểu Nhiên nhắc chiếc ghé ra: “Đàn anh Dịch, anh không sao chứ?”

“Anh không sao.”

Dịch Quốc Thiên cắn chặt răng: “Chỉ là bị đập trúng thôi, không bị thương.”

Tô Hiểu Nhiên vội vàng đỡ anh ấy đứng lên: “Sao anh lại xông vào chứ?”

“Anh thấy ông ta giơ ghế muốn làm hại em thì không nhịn được.”

Dịch Quốc Thiên có chút nhẹ nhõm cười: “Em không bị thương là tốt rồi.”

Giọng nói nhẹ nhàng và ánh mắt quan tâm của anh ấy, khiến Tô Hiểu Nhiên đột nhiên có chút không thoải mái.

Cô quay mặt đi nhìn về phía phòng y tế: “Em đưa anh đi bôi thuốc đã.”

Nói xong, cô đỡ Dịch Quốc Thiên muốn đi về phía phòng y tế.

“Để tớ đi cho.”

Đường Nhất Vĩ đi qua, trực tiếp đẩy Tô Hiểu Nhiên sang một bên.

Cô ấy đỡ Dịch Quốc Thiên vừa đi về phía phòng y tế vùa trọn mắt với Tô Hiểu Nhiên: “Cậu đi chậm như vậy.”

Tô Hiểu Nhiên mím môi, im lặng đi theo sau cô ấy.

Có điều, để Đường Nhất Vi đỡ đàn anh, cũng đợ ngại hơn để cô đỡ đàn anh.

Từ sau chuyện lần trước Tô Hiểu Nhiên không chủ động liên lạc với Dịch Quốc Thiên.

Cô luôn cảm thấy tiếp xúc với đàn anh Dịch sẽ rất ngượng ngùng.

Không chỉ bởi vì lúc trước Dịch Quốc Thiên nghỉ ngờ Mặc Hiên Sâm phòng sát anh ấy, còn bởi vì ánh mắt anh ấy nhìn cô, và giọng điệu nói chuyện với cô, có chút vượt qua giới hạn bạn bè.

Chắc là bởi vì lúc trước Dịch Quốc Thiên cũng nói chuyện với cô như vậy, cũng nhìn cô như vậy. Nhưng bây giờ, cô đã kết hôn có ông xã rồi, Dịch Quốc Thiên tiếp tục đối xử như vậy với cô, cô luôn cảm thấy không thoải mái.

Ba người đến phòng y tế.

Trong phòng không có ai.

Tô Hiểu Nhiên cầm hộp thuốc đến, đang muốn mở ra bôi thuốc cho Dịch Quốc Thiên, Đường Nhất Vi lại lấy hộp thuốc: “Tớ vừa nghe thấy có người nói báo cảnh sát, cậu đi xem sao đi.”

“Nếu cảnh sát đến, cậu có thể đi ghi lại một phần khẩu cung, có gì nói nấy.”

“Để một nhà Trương Đình Tùng bọn họ gặp nhau trong trại tạm giam đi.”

Tô Hiểu Nhiên mím môi, còn muốn nói gì đó, bên này Đường Nhát Vi đã bắt đầu sát trùng chân cho Dịch Quốc Thiên.

Vi vậy cô chỉ có thể cười với Dịch Quốc Thiên: “Vậy đàn anh, em đi xem sao.”

Nói xong, cô gái nhỏ đóng cửa rời đi.

“Đau không?”

Đường Nhất Vi nghiền răng, hung hăng ấn tăm bông khử trùng vào vết thương trên chân Dịch Quốc Thiên.

Dịch Quốc Thiên đau đến nỗi đỗ mồ hôi hột: “Cô làm gì vậy?”

*Tôi làm cái gì? Tôi còn muốn hỏi anh làm cái gì đấy?”

Đường Nhất Vi hung dữ liếc trắng mắt: “Không phải Mặc Hiên Sâm đã tiến cử anh làm việc ở viện nghiên cứu y học rồi sao? Anh có cái gì bất mãn, còn muốn đến trường học tìm Chanh nhỏ? Công việc ở viện nghiên cứu nhàn rỗi lắm sao?”

Sắc mặt Dịch Quốc Thiên thay đổi: “Chuyện này liên quan gì đến cô.”

“Liên quan đến hạnh phúc gia đình bạn thân tôi, chính là liên quan đến tôi.”

Tính tình Đường Nhất Vi ngay thẳng, trực tiếp vạch trần ý đồ của Dịch Quốc Thiên: “Cố ý bị thương khiến Tô Hiểu Nhiên chăm sóc anh, anh tính toán rất tốt đấy, đáng tiếc lại gặp phải tôi.”

Nói xong, cô lại ấn mạnh vào vết thương anh ta: “Không phải thích chơi khổ nhục kế sao? Tôi để anh đau hơn chút.”

“Nếu tôi không nhớ nhằm thì cô là bạn thân Hiểu Nhiên, không phải là bạn thân của Mặc Hiên Sâm.”

Dịch Quốc Thiên nhịn đau nheo mắt: “Nói chuyện làm việc thay cho Mặc Hiên Sâm như vậy, anh ta cho cô bao nhiêu lợi ích vậy?”

“Rất nhiều lợi ích.”

Đường Nhất Vi trọn trắng mắt anh ta một cái, tùy ý dùng băng gạt quần vết thương trên chân lại: “Mặc Hiên Sâm đã đồng ý với tôi, đợi khi con của anh ta và Tô Hiểu Nhiên ra đời, sẽ nhận tôi làm mẹ nuôi.”

Đồng tử Dịch Quốc Thiên co rút lại: “Cô không có cơ hội này.”

“Sao lại không có?”

Đường Nhất Vi cười như không cười nhìn anh ta: “Sao vậy? Anh cũng muốn làm mẹ nuôi của con bọn họ sao?”

Dịch Quốc Thiên: “…”

Hai tay Dịch Quốc Thiên để bên người nắm chặt lại.

Anh ấy không cho phép, không cho phép Tô Hiểu Nhiên sinh ra đứa con của loại người như Mặc Hiên Sâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play