*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Lo lắng..."
Tô Hiểu Nhiên ngáp một cái, vừa muốn buột miệng nói ra chuyện của Tô Hải Bình, trong đầu cô giật mình một cái, vội vàng ngậm miệng lại.
Lý trí nói cho cô biết, chuyện này không thể nói cho anh.
Nói với anh, cô vì tiền mà phiền não, này không phải là trá hình đòi tiền anh sao?
Vì thế cô cười cười, cười ha ha với anh một cái: "Lo lắng bài thi vật lý hôm nay." "Vật lý của em không tốt". Lúc cô nói câu này, lông mi khe khẽ run rẩy, ánh mắt cũng bối rối không biết nên nhìn chỗ nào.
Mặc Hiên Sâm nhíu mày, không lột trần lời nói dối của cô: "Nếu đã lo lắng như vậy, không bằng ôn tập cho tốt."
Tô Hiểu Nhiên mím môi suy nghĩ: "Vậy sau khi em tan học có thể trở về vào buổi tối không?"
"Đừng bảo ông Chu đến đón em nữa, em đi thư viện tự học, sau đó tự ngồi xe buýt trở về, được không?"
Mỗi ngày Ông Chu đều đưa đón cô, đối với cô mà nói, thực ra càng giống như một loại hạn chế và giám thị vậy.
Mặc Hiên Sâm híp híp mắt: "Đương nhiên là được rồi" Cô gái nhỏ thở ra một hơi nhẹ nhõm, ân cần nhét đũa vào tay anh: "Mau ăn đi." Mặc Hiên Sâm cầm đũa trong tay không nhúc nhích: "Anh là một tên mù." Tô Hiểu Nhiên nhíu mày nhìn anh, không hiểu câu này của anh có ý gì. "Em đút cho anh". Giọng nói của người đàn ông mang theo một chút ý vị kiêu ngạo. Tô Hiểu Nhiên: "..."
Trước đó lúc cô chưa nhắc đến việc đút anh ăn cơm, không phải anh ăn rất tốt sao?
Tô Hiểu Nhiên chăm sóc Mặc Hiện Sâm ăn cơm xong, còn chưa kịp rửa bát, điện thoại của Tô Hải Bình lại gọi đến.
"Hiểu Nhiên, không phải cô nhỏ giục cô đâu, cô muốn để tôi giữ bí mật, thì phải xuất ra một chút thành ý đó, không phải đến chín triệu cũng muốn kéo dài đấy chứ?"
Vừa tiếp điện thoại, Tô Hải Bình đã bắt đầu đòi tiền.
Lần này giọng điệu của bà ta cứng rắn hơn tối qua rất nhiều, xem ra cũng có một chút ý tưởng.
Tô Hiểu Nhiên mím môi, liếc nhìn Mặc Hiên Sâm đang ngồi trên sô pha trong phòng khách xem tin tức một cái: "Cô nhỏ, cô có chút quá nóng vội rồi."
"Buổi sáng cháu không có thời gian, buổi chiều cháu sẽ đi tìm cô."
"Cô yên tâm, cháu nói lời sẽ giữ lời, chín triệu một xu cháu sẽ không thiếu cô, nhưng nếu cô không giữ bí mật cho cháu, một xu cháu cũng không cho cô."
Đầu điện thoại bên kia Tô Hải Bình hừ lạnh một tiếng: "Nếu hôm nay tôi không lấy được tiền, cô cứ đợi tôi tới trước giường bệnh bà nội cô nói đi!"
"Tôi nhất định sẽ nói cho bà, cô vì bà mà gả cho một thằng mù tàn tật!"
Tô Hiểu Nhiên đau đầu day day trán: "Buổi chiều cháu sẽ đưa tiền tới."
Rõ ràng cô là đứa trẻ mồ côi được chủ nhặt về nhà, rõ ràng Tô Hải Bình bọn họ mới là người thân chân chính của bà nội.
Nhưng tới lúc này, bà ta lại dùng sức khỏe bà nội ra uy hiếp cô. Nhân tính lạnh lùng và tàn nhẫn như vậy, Tô Hiểu Nhiên cũng coi như được mở mang kiến thức rồi.
Lên lớp buổi sáng xong, cô từ chối lời mời ăn trưa với Đường Nhất Vi, một mình lẻ loi ngồi xe buýt tới bệnh viện chỗ Bạch Thời Thông nằm.
Thật khéo là, bệnh viện nơi Bạch Thời Thông nằm thế mà lại là bệnh viện lần trước Tô Hiểu Nhiên gặp được Dịch Quốc Thiên.
Tô Hiểu Nhiên mang tiền đến lúc Tô Hải Bình đang đút cơm cho Bạch Thời Thông.
Thấy Tô Hiểu Nhiên đến, vẻ mặt Tô Hải Bình lạnh lùng, nói: "Làm sao bây giờ mới đến, tôi còn cho rằng cô không đến cơ đấy."
Tô Hiểu Nhiên ngượng ngùng cười cười: "Buổi sáng có tiết, bận một chút." "Nói giống như cô chăm chỉ học tập lắm vậy." Tô Hải Bình liếc mắt xem thường, đặt đũa xuống, xoay người đi ra ngoài với Tô Hiểu Nhiên.
Mà Bạch Thời Thông đang nằm trên giường bệnh, từ lúc Tô Hiểu Nhiên tới xong liền có vẻ rất kinh sợ, xem bộ dáng chắc là lần trước bị dạy dỗ không nhẹ.
Điều này có thể nhìn ra được từ chuyện anh ta không dám nói với Tô Hải Bình anh ta bị đánh là do Tô Hiểu Nhiên.
Lúc quay người rời đi, Tô Hiểu Nhiên cố ý cười với Bạch Thời Thông một cái. Người sau lập tức co rúm lại, cháo trong tay cũng đổ đầy tay. "Tiền đâu"
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Tô Hải Bình không che giấu suy nghĩ một chút nào với Tô Hiểu Nhiên: "Mau lấy ra nhanh lên"
Tô Hiểu Nhiên đành phải đưa phong bì chín triệu cho bà ta: "Cô nhỏ, cô cần phải nói chuyện giữ lời đó"
Tô Hải Bình trợn mắt xem thường: "Chỉ cần cô có thể đúng giờ đưa tiền, tôi chắc chắn sẽ giữ mồm giữ miệng trước mặt bà nội cô!"
Nói xong, bà ta còn âm thầm liếc Tô Hiểu Nhiên một cái. Rõ ràng đã gả cho một người có tiền rồi, bảo cô ta lấy ra chút tiền còn keo kiệt bủn xỉn như thế. Đưa tiền xong, Tô Hiểu Nhiên không còn gì để nói với Tô Hải Bình nữa, trực tiếp xách cặp rời đi. Lúc đi qua đại sảnh tầng một, đúng lúc đụng phải Dịch Quốc Thiên đã lâu không gặp. "Hiểu Nhiên!"
Từ xa Dịch Quốc Thiên đã bắt đầu gọi cô.
Vốn dĩ Tô Hiểu Nhiên chuẩn bị trốn anh, nhưng anh ấy gọi như vậy, cô ngay cả cơ hội trốn cũng không có.
Vì thế Tô Hiểu Nhiên chỉ có thể xấu hổ lên tiếng chào hỏi anh: "Đàn anh, khéo thật đấy." Cứ mỗi lần cô đến bệnh viện này, đều có thể chạm mặt anh ấy.
Dịch Quốc Thiên cười cười, bước nhanh tới trước mặt cô: "Em đến bệnh viện của anh, chắc chắn có thể chạm mặt anh rồi, có cái gì mà khéo hay không chứ."
"Lần trước hẹn em ăn cơm không thành công, lần này có thể hẹn lại lần nữa không?"
Vốn dĩ Tô Hiểu Nhiên muốn từ chối, nhưng nghĩ tới lời anh đã từng nói với cô, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Lúc này đang là giờ cao điểm buổi trưa, quán ăn gần bệnh viện đều kín hết chỗ ngồi. Dịch Quốc Thiên liền dẫn Tô Kim Thư tới một nhà hàng xa hơn một chút.
Ánh nắng giữa trưa hừng hực chiếu vào đỉnh đầu, Dịch Quốc Thiên ân cần mua một chiếc ô che nắng bên đường cho Tô Hiểu Nhiên che nắng.
"Đàn anh thật là chu đáo."
Cô mỉm cười cảm khái.
Dịch Quốc Thiên khẽ cười một cái: "Chăm sóc em, nên làm"
Lời nói của chàng trai, làm cho mặt Tô Hiểu Nhiên đỏ lên. "Chỉ có điều, sao em lại đến bệnh viện?"
Giọng nói trong trẻo của Dịch Quốc Thiên giống như một dòng suối mát trong mùa hè vậy: "Lần trước em nói là đi cùng bạn, lần này thì sao?"
"Lần này là tới thăm người nhà"
Tô Hiểu Nhiên và Dịch Quốc Thiên sóng vai đi chung dưới ô, trái tim bắt đầu mãnh liệt đập bang bang: "Đàn anh."
"Ứ?"
"Em nhớ lần trước anh từng nói với em, lúc anh học đại học, làm thêm kiếm được rất nhiều tiền đúng không?"
Sở dĩ cô đồng ý ăn cơm với Dịch Quốc Thiên, cũng bởi vì nghĩ tới chuyện này.
"Em muốn kiếm tiền?" Dịch