*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bạch Thời Thông nằm viện mới ba ngày, làm sao cần nhiều tiền như vậy?

Đầu bên kia giọng nói của Tô Hải Bình mang theo một chút khinh thường: "Tại sao lại không tiêu hết ba trăm triệu? Bạch Thời Thông nhà tôi chính là bị thương chỗ đó."

Còn chưa nói xong, bà ta dường như nghĩ tới cái vấn đề này tương đối mất mặt, liền ho nhẹ một cái chuyển đề tài: "Dù sao chỉ cần biết Bạch Thời Thông bị thương rất nặng là được rồi."

Giọng nói của Tô Hải Bình đột nhiên dừng lại: "Làm sao cô biết Bạch Thời Thông nhà tôi nằm viện ba ngày?"

Con trai bà ta ở bên ngoài đánh nhau với người ta, bị thương đến thảm hại, suýt chút nữa còn bị người ta đạp vỡ trứng, chuyện này ngay cả em trai ruột Tô Hinh Khôn bà ta cũng không nói cho biết, mấy hôm nay Tô Hiểu Nhiên không nghe điện thoại của bà ta, đây là lần đầu tiên bà ta nhắc chuyện Bạch Thời Thông nằm viện với Tô Hiểu Nhiên.

Làm sao Tô Hiểu Nhiên có thể chắc chắn Bạch Thời Thông nằm viện ba ngày chứ?

"Về chuyện Bạch Thời Thông bị đánh, có phải có biết cái gì không?"

Giọng nói của Tô Hải Bình đột nhiên nâng cao tám độ: "Chắc không phải chuyện nó bị đánh liên quan đến cô chứ?"

Tô Hiểu Nhiên trong lòng hoảng hốt: "Không có, không có."

"Hừ, tôi đoán cũng sẽ không có"

Tô Hải Bình hừ lạnh một tiếng: "Con trai tôi chính là hăng hái làm việc nghĩa, vì cứu một bạn nhỏ bị bạo lực học đường nên mới bị đánh, loại con gái như cô vì tiền mà bán rẻ thân thể, làm sao có thể lý giải đạo đức tốt đẹp của nó!"

Loại con gái vì tiền bán rẻ thân thể...

Cái hình dung này của Tô Hải Bình, triệt để đâm trúng chỗ đau của Tô Hiểu Nhiên.

Đúng vậy, cô bây giờ có khác gì mấy loại con gái vì tiền bán rẻ thân thể đâu?

Nếu không phải bà nội cần mấy trăm triệu tiền chữa bệnh, cô không còn đường nào để đi, cô cũng sẽ coi thường chính mình.

Nhưng mà...

Cô hít sâu một hơi, giọng nói vốn dĩ ngọt ngào bắt đầu trở nên lạnh như băng: "Cô nhỏ, có câu này cháu không biết có nên nói hay không."

"Cho dù hôm nay cháu vì sợ cô nói chuyện chồng cháu cho bà nội mới đồng ý giúp đỡ tiền viện phí cho Bạch Thời Thông, nhưng cũng mong cô nhìn lại vị trí của chính mình, cô đã muốn tiền của cháu, thì không có lập trường cười nhạo cháu là loại con gái vì tiền mà bán rẻ thân thể."

Cô gái nhỏ vẫn luôn nhu nhược yếu đuối đột nhiên nói ra những lời như vậy, đầu điện thoại 

bên kia Tô Hải Bình ngẩn ra một chút.

Bà ta cắn răng: "Làm sao, nói cô có mấy câu cô liền không thích nghe rồi? Tôi là cố nhỏ của cô, dạy dỗ cô mấy câu thì đã làm sao?"

"Đối với cháu, từ trước đến nay cô đều không xứng làm người thân của cháu."

Tô Hiểu Nhiên hít sâu một hơi: "Cháu có thể cho cô tiền, nhưng tuyệt đối không thể là ba trăm triệu, nhiều nhất chín mươi triệu, cháu từng ở bệnh viện chăm sóc bà nội, cho nên cháu biết Bạch Thời Thông bị thương căn bản không dùng nhiều tiền đến thế"

"Hơn nữa chín mươi triệu này tạm thời chỉ có thể đưa cô chín triệu, một là, cháu vừa mới gả qua đây, không tiện đòi nhà họ Mặc quá nhiều."

"Hai là, bây giờ cháu đưa toàn bộ tiền cho cô rồi, quay đầu cô lại muốn cái khác, hoặc là nói cho cô lớn dùng phương pháp giống vậy vơ vét cháu, cháu chả phải lỗ vốn sao?"

"Cuối cùng, bệnh của bà nội đã như vậy rồi, nếu cô nói cho bà cháu vì bà làm chuyện như vậy xong, bà nội phát bệnh qua đời, vậy thì cô vĩnh viễn không chiếm được một xu nào của cháu"

"Cô nhỏ, những lời cháu nói cô có hiểu không?"

Lời của cô vừa lý trí lại vừa bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi khiến người ta không có cách nào liên tưởng đến một Tô Hiểu Nhiên bình thường ngốc nghếch ngu ngơ.

Ở đầu điện thoại bên kia, Tô Hải Bình đại khái là chưa từng nghe thấy Tô Hiểu Nhiên nói chuyện như vậy bao giờ.

Bà ta im lặng một lúc lâu, mới mơ hồ lên tiếng: "Vậy chín triệu kia bao giờ thì đưa?"

"Ngày mai cháu sẽ đích thân đi bệnh đưa cho cô."

Tô Hiểu Nhiên hít sâu một hơi: "Cô nhỏ, đợi lát nữa cô cứ gửi địa chỉ cho cháu là được rồi."

Sau khi cúp điện thoại, cả người Tô Hiểu Nhiên đều dựa vào gốc cây cổ thụ trong hoa viên thở dốc.

Có trời mới biết những lời vừa rồi cô nói với Tô Hải Bình, đã giết chết bao nhiêu tế bào não của cô!

Cô có một cái khuyết điểm, chính là đầu óc luôn luôn không theo kịp tình thể.

Ví dụ như cãi nhau với người khác, cô bị người ta mắng đến máu chó đầy đầu xong, đợi người đó đi rồi, não của cô mới phản ứng lại: Vừa rồi cô nên phản bác người ta như vậy!

Chuyện như vậy sau khi xảy ra khá nhiều lần, cuối cùng cô cũng nhận ra, bản thân cô không phải là một người có thể cãi nhau và chơi trò tâm cơ, cho nên có thể ít đi một chuyện liền ít đi một chuyện, có thể không gây chuyện liền không gây chuyện.

Trước đó cô ở trong điện thoại nói với Tô Hải Bình những lời như vậy, cũng là do cô mấy hôm nay từ chối nhận điện thoại của bà ta, trong não cô tự động nghĩ ra như vậy.

Nhưng nghĩ ra là một chuyện, nói ra lại là một chuyện khác.

Sau khi nói những lời chất chứa trong đầu ra, cô chỉ cảm thấy những lời này quả thật đã đào rỗng tất cả sức lực của cô.

Nhưng mà cũng may, Tô Hải Bình bị những lời này của cô hù dọa rồi.

Cô dựa vào cây cổ thụ, bình ổn suy nghĩ trong đầu rất lâu, mới thu thập điện thoại quay về.

Nhìn thấy bóng lưng cô trở lại biệt thự, ở một góc trong hoa viên nhỏ, một người phụ nữ mang theo ý cười lạnh bên môi, lạnh lùng thu bút ghi âm lại.

"Quả nhiên vẫn là vì tiền."

Mặc dù trong điện thoại làm cho Tô Hải Bình có chút e ngại, nhưng trong lòng Tô Hiểu Nhiên vẫn thấy không ổn.

Cùng một phương diện, cô bắt đầu phát sầu, trên người cô chỉ có chín triệu, đưa cho Tô Hải Bình xong, phí sinh hoạt của cô nên giải quyết như thế nào?

Về phương diện khác, cô cũng lo lắng sau này Tô Hải Bình sẽ phát hiện ra thái độ tối nay của cô chỉ là giả vờ.

Đến lúc đó nếu bà ta tiếp tục gây khó dễ, kỳ thực Tô Hiểu Nhiên rất khó đối phó lại được.

Suốt đêm cô đều không ngủ được.

Sáng hôm sau, lúc cô mang hai mắt gấu mèo thật to từ trong phòng ngủ ra ngoài, vừa vặn đụng phải Mặc Hiên Sâm từ thư phòng đi ra.

Cô ngáp một cái, hướng về phía người đàn ông đeo lụa đen trên mắt nào đó chào một tiếng: "Chào buổi sáng."

Mặc Hiên Sâm không trả lời cô.

Tô Hiểu Nhiên đi được vài bước, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó liền quay đầu lại: "Không đúng, chúng ta là vợ chồng đó."

Người đàn ông cau mày: "Cho nên?"

"Cho nên vì sao đêm qua chúng ta không ngủ cùng nhau?"

Tô Hiểu Nhiên nhíu mày suy nghĩ: "Anh không trở về phòng ngủ đúng không?"

Gân xanh trên trán người đàn ông nhảy lên, gật đầu: "Tối qua anh không ngủ được."

Cô gái nhỏ gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười cười: "Tối qua em cũng không ngủ ngon"

Nói xong, cô lại ngáp một cái, rất tự nhiên đi vòng về phía sau anh, giúp anh đẩy xe lăn xuống lầu bằng thang máy chuyên dụng.

Sau khi xuống

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play