“Đúng!” những người khác đồng thanh hỗ to, cùng nhau giơ tay lên hô: “Tấn Vương phái người ám sát Ly Vương, nên trị tội, chúng ta phải bắt Tấn Vương tới nha môn, để quan sai thẩm vấn hắn ta.”

Tấn Vương cũng không vừa, hắn ta nham hiểm nói: “Một đám người ô hợp, là ai sai khiến các ngươi tới? Ai nói với các ngươi Ly Vương chết rồi?”

Hắn ta vừa nhìn đã biết đám người này có kẻ dẫn dắt, có người bên trong khuấy đục nước.

“Chúng ta là lão bách tính bình thường, không có ai sai khiến chúng ta, có người tận mắt nhìn thấy Ly Vương bị người của người phái đến ám sát, bây giờ Ly Vương đã chết, ngươi đừng hòng chối cãi!”

“Đúng! Tấn Vương chính là hung thủ giết người, mọi người, chúng ta đừng sợ bọn họ, chúng ta đòi lẽ phải cho Ly Vương, cho chiến thần của chúng ta, nếu như không có Ly Vương, Sở quốc và Thiên Thịnh quốc đã sớm khai chiến rồi, lão bách tính làm sao có thể yên ổn sinh hoạt được như ngày hôm nay?”

“Đúng, Ly Vương là trưởng tử duy nhất của tiên đế, bây giờ ngài ấy gặp đại nạn, chúng ta muốn biết, tiên để giao Ly Vương cho đương kim Thánh thượng, Thánh thượng chăm sóc ngài ấy như thế nào? Chuyện liên quan đến Tấn Vương giết hại Ly Vương, Thánh thượng sẽ xử lý ra sao?”

“Không biết Thánh thượng có bao che cho Tấn Vương không? Dù sao Tần Vương cũng là nhi tử ruột của Thánh thượng.

“Nhất định có, làm gì có phụ thân nào không bao che cho nhì tử của mình, bọn ta thậm trí hoài nghi việc này có người ngầm đồng ý, dung túng cho Tấn Vương hại chết Ly Vương”

Lão bách tính mỗi người một câu, nói hết suy nghĩ trong lòng ra.

Tấn Vương nghe vậy thì tức đỏ mặt, hắn ta ngạo nghễ nói: “Điều dân to gan, các ngươi dám nói xấu bổn Vương, còn nói xấu Thánh thượng, các ngươi có mấy cái đầu để chém, không sợ bị khám nhà diệt tộc đúng không?”

Người vừa nói ra mấy lời kia đều là sĩ tử của Sở Diệp Hàn, bọn họ không có gì là không dám cả.

Dù sao nơi này có đến mấy nghìn người, luật pháp không dễ trừng phạt đám đông, Tấn Vương cũng không biết cụ thể là người nào nói, có muốn trị cũng chẳng trị được bọn họ.

Một sĩ tử trong đó tiến lên căm phẫn nói: “Thật ghê gớm, Tấn Vương kiêu ngạo quá rồi, hắn ta giết Ly Vương thì không nói, lại còn dám uy hiếp lão bách tính, loại người như hắn ta còn muốn làm Thái tử, làm người kế vị, nếu như để hắn ta lãnh đạo lão bách tính, cuộc sống nhân dân nhất định sẽ khó khăn, đến lúc đó đất nước khó mà tồn tại được, giao Sở quốc vào tay kẻ nham hiểm thế này thì Sở quốc xong đời rồi.”

“Hỗn xược! Ngươi là kẻ nào? Người tên là gì? Dám nói xấu bổn Vương, bêu xấu quốc gia, người đầu, bắt hắn lại giải vào đại lao cho ta, chọn ngày xử trảm!” Tấn Vương tức giận, căm hận chỉ vào sĩ tử trước mặt, hắn ta bắt đầu dùng chiêu giết gà dọa khỉ.

Sĩ tử kia thấy thế liền ngửa mặt lên trời đau khổ hét lên: “Tấn Vương muốn giết lão bách tính, hung thủ giết người muốn bắt chúng ta đi chém đầu, cái thế đạo này không còn Vương pháp, không có thiên lý, người xấu tiếp tay cho giặc, người tốt chẳng thể sống thọ, Tấn Vương ỷ vào sự sủng ái của Hoàng thượng mà coi lão bách tính như giun dế, muốn giết ai liền giết kẻ đó, hung hăng ngang ngược, nham hiểm độc ác, chúng ta đã không còn gì rồi thì sao phải sợ, chúng ta liều mạng với hắn ta!”

Nói xong hắn ta lấy trứng ném về phía Tấn Vương.

Hắn ta vừa ném, lão bách tính đứng phía sau đã sục sôi căm phẫn từ lâu cũng ném theo, bọn họ thấy Tấn Vương giết trung thần, không chỉ không nhận tội còn dám bắt lão bách tính ở hiện trường, ai ai cũng bị chọc giận.

Bọn họ lấy rau nát, đá và trứng gà đã chuẩn bị từ trước, nhao nhao ném về phía Tấn Vương cùng Tấn Vương phi.

Chỉ nghe thấy “bốp bốp” vài tiếng, trên đầu, trên mặt Tấn Vương cùng Tấn Vương phi đều bị dính nhiều trứng gà.

Chất lỏng của trứng gà chảy từ trên mặt hai người xuống, lúc này trông bọn họ cực kỳ nhếch nhác, trên mặt toàn là vỏ trứng và lòng đỏ trứng, hôi thối không thể ngửi nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play