“Bổn Vương biết, nhưng đáng tiếc là mấy năm nay bổn Vương đối đầu gay gắt với Sở Diệp Hàn, thế gian đều biết bổn Vương và hắn như nước với lửa, hắn mà chết mọi người nhất định sẽ đoán là do bổn Vương làm, bổn Vương nhất định phải tìm ra thủ phạm phía sau, rửa sạch oan khuất cho chính mình.” Tấn Vương nghiến răng nghiến lợi nói.
Đúng lúc này bên ngoài truyền đến âm thanh gõ cửa ầm ầm, quản gia Tấn Vương phủ đã chạy vào trong báo tin, thân thể run rẩy nói với Tấn Vương: “Vương gia, không hay rồi, lão bách tính trên đường không biết làm sao, bọn họ nói ngài giết Ly Vương, bọn họ đang ồn ào đập cửa phủ chúng ta, muốn vào trong bắt ngài giải đến quan phủ, đòi lẽ phải cho Ly Vương.”
Một gia đình khác cũng nói: “Vương gia, bên ngoài có rất nhiều lão bách tính, bọn họ đốt đuốc, thắp đèn lồng, người nào cũng vừa khóc vừa kêu, toàn bộ đều phẫn nộ nói ngài giết chết thần bảo hộ của lão bách tính, phải làm sao bây giờ?”
“Cái gì?” Tấn Vương vừa nghe vậy nhất thời nổi giận: “Điều dân từ đâu tới, bọn chúng lại dám xông vào phủ của bổn Vương? Người đâu, tập hợp tất cả thị vệ trong phủ, bổn Vương muốn xem xem ai dám tự tiện xông vào Tấn Vương phủ, bọn chúng không muốn sống nữa sao?”
Nói xong hắn ta bóp mạnh ly rượu trong tay, ly rượu vỡ vụn.
Mảnh sứ vỡ nát cứa vào ngón tay hắn ta, nhưng dường như hắn ta không cảm thấy đau đớn, ánh mắt hắn ta đỏ ngầu tức giận.
Tô Thường Tiểu thấy vậy thì vội vàng nói “Vương gia, tay người bị thương rồi, để ta băng bó cho ngài đã”
“Không cần, theo bổn Vương ra ngoài, bổn Vương muốn xem xem là kẻ nào to gan dám đối địch với hoàng gia.” Tấn Vương nói xong thì nhanh chóng sải bước về phía cửa lớn, kêu gác cổng mở cửa lớn ra.
Thoáng chốc toàn bộ thủ vệ Vương phủ nghe thấy tin tức đã tập hợp, bọn họ cầm vũ khí nhanh chóng tập trung đi đến cửa lớn.
Tấn Vương vừa ra lệnh, người gác cổng liền mở cửa phủ ra.
Cửa vừa mở một lão bách tính đồng đúc
liền tràn vào.
Nhìn thấy bọn họ muốn san bằng Vương phủ, Tấn Vương đột nhiên nheo mắt lại quát to: “Hỗn xược! các ngươi từ đầu đến? Các ngươi có biết đây là đâu không mà dám đến đây gây sự!”
Hắn ta vừa nói xong, hơn trăm thủ vệ mang theo kiếm cấp nhanh chóng lao ra từ trong Vương phủ, bọn họ đứng chắn trước cửa lớn.
Kiểm quang sáng loáng vừa rút ra đã doạ cho quần chúng sợ hãi, mọi người nhanh chóng lùi về sau vài bước.
Thấy Tẩn Vương rút kiếm, sắc mặt đám thị vệ cầm kiểm cũng lạnh lẽo theo, khuôn mặt tràn ngập sát khí đứng chắn phía trước, lão bách tính bị dọa cho run tay run chân, dù sao đây cũng là Tấn Vương phủ, là hoàng gia, không phải phủ đệ bình thường, không phải nơi bọn họ có thể tùy tiện xông vào.
Lúc này, quản gia Tấn Vương phủ đột nhiên giận dữ trợn mắt nhìn lão bách tỉnh, dùng tay chỉ vào bọn họ quát lên: “Điều dân to gan, các ngươi có biết nơi này là Tấn Vương phủ, các ngươi lại dám gây sự tại đây, các ngươi không muốn sống nữa sao?”
Tấn Vương lạnh lùng ngẩng đầu, hắn ta ra vẻ kiêu ngạo, hắn ta căn bản không muốn nhìn lão bách tính này.
Trong mắt hắn ta, hắn ta là Vương gia tôn quý còn lão bách tính này đều là giun để dưới chân hắn ta, hắn ta căn bản không thèm để bọn họ vào trong mắt,
Lão bách tính bị quản gia uy hiếp nên lùi về phía sau mấy bước, mọi người nhìn nhau không dám tiến lên.
Sĩ tử ngụy trang thành lão bách tính thấy thế, đột nhiên không sợ chết vọt lên, bọn họ vung nắm đấm, tức giận nói: “Tấn Vương giết Hộ quốc đại tướng quân, bọn ta thay Đại tướng quân tới đòi lại công đạo, Vương tử phạm pháp tội như thứ dân, cho dù ngươi có là Tấn Vương, ngươi giết chết thần bảo hộ của chúng ta, ngươi cũng là tội nhân, lẽ ra ngươi nên đền mạng thay Tướng quân!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT