Trên bầu trời có hai người lao nhanh tới, dừng ở ngoài cửa. Một người đúng là Hứa Thiên Tứ vừa mới rời đi, đứng phía sau Hứa Thiên Tứ là một người có diện mạo gần giống hắn. Luồng uy thế kia đúng là phát ra từ trên người y.
Hứa Thiên Tứ vừa xuống tới mặt đất, liền hô vọng vào linh đường: “Hứa Tử Yên, ngươi bước ra cho ta!”
Hứa Tử Yên đứng dậy từ chỗ ngồi, chậm rãi đi ra đại môn, nhìn tới hướng đối diện. Lại trực tiếp xem nhẹ Hứa Thiên Tứ, tập trung ánh mắt ở trên người Hứa Thiên Dưỡng. Trong đầu lóe lên suy nghĩ: “Luyện Khí kỳ tầng thứ ba?”
Hơi nhíu mày một cái, trong lòng âm thầm tính toán: “Chỉ sợ mình dùng tu vi Hậu Thiên sẽ không thắng được hắn, chẳng lẽ phải vì chuyện cỏn con này mà bại lộ tu vi của mình? Nhưng mà… giờ khắc này lại không thể lùi bước!”
Hứa Tử Yên vừa đi ra từ trong linh đường, hai mắt Hứa Thiên Dưỡng đứng ở phía sau Hứa Thiên Tứ lập tức sáng ngời. Ngày ấy ở trên quảng trường trung ương, cự ly cách Hứa Tử Yên quá xa, hắn lại là người bên phe Hứa Thiên Lang, cho nên lúc trước không tới gần Hứa Tử Yên, vì vậy không thấy rõ diện mạo Hứa Tử Yên.
Hiện tại vừa nhìn gần như vậy, vẻ đẹp của Hứa Tử Yên khiến tim hắn đập thình thịch. Hứa Thiên Dưỡng và Hứa Thiên Tứ khác nhau, Hứa Thiên Tứ yêu tiền, hắn lại háo sắc. Nhưng lúc hắn thấy Hứa Tử Yên nhìn hắn bằng cặp mắt lạnh lùng không chút sợ hãi, lập tức từ cơn mê đắm tỉnh táo lại. Lạnh lùng hừ một tiếng, ngưng tụ khí thế của mình vào một phương hướng, áp bách tới chỗ Hứa Tử Yên.
Hứa Tử Yên cảm giác được khí thế sắc bén của đối phương, trong lòng hơi khinh bỉ, thầm nghĩ: “Muốn so với khí thế? Đây là thứ hiện tại ta không sợ nhất!”
Đem khí thế của mình ngưng tụ vào một phương hướng, lấy uy áp Luyện Khí kỳ tầng thứ tư, phản kích lại Hứa Thiên Dưỡng.
Ở giữa Hứa Tử Yên và Hứa Thiên Dưỡng, không tiếng động xuất hiện một luồng khí xoáy, cuốn lấy tuyết đọng trên mặt đất bay lả tả. Hứa Thiên Dưỡng chỉ cảm thấy trong lòng bị đè nén một trận, uy áp trước mặt khiến hắn có cảm giác nhìn không thấu loại khí kia. Hắn âm thầm hoảng hốt, vội vàng cẩn thận đánh giá Hứa Tử Yên, nhưng mà vừa đánh giá, lại không khỏi càng thêm khó hiểu: “Nàng chính là tu vi Hậu Thiên tầng thứ mười một! Cớ sao mình lại có cảm giác đang đối mặt với một người có tu vi cao hơn?”
Hứa Tử Yên lạnh lùng nhìn Hứa Thiên Dưỡng, trong ánh mắt lạnh lùng lóe lên tia chớp, lúc này Hứa Tử Yên đang suy nghĩ là, tốt nhất mình có thể dùng khí thế khiến Hứa Thiên Dưỡng có điểm cố kỵ, nói vậy, mình khỏi phải lo bại lộ tu vi của mình trước đông người dưới tình huống khó giải quyết hiện giờ. Đương nhiên chuyện này cũng sẽ khiến mọi người hoài nghi, nhưng đây chỉ là hoài nghi, vẫn tốt hơn bại lộ tu vi của mình trước mặt mọi người.
Hứa Tử Yên cường thế khiến lòng Hứa Thiên Dưỡng càng thêm mê hoặc, ở trong mắt Hứa Thiên Dưỡng, Hứa Tử Yên liền trở nên thần bí. Lấy tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ ba của hắn, trong lòng kiên quyết cho rằng, Hứa Tử Yên đối diện tuyệt đối không phải tu vi Hậu Thiên tầng thứ mười một, bằng không sẽ không có khí thế mạnh mẽ như thế.
Dù vậy, trong lòng hắn cũng không có sợ hãi gì. Tuy rằng bản thân trên khí thế có vẻ yếu hơn Hứa Tử Yên một chút, nhưng khí thế cũng không đại biểu cho thực lực. Hứa Thiên Dưỡng tin chắc, nếu hai người giao thủ, bản thân chưa hẳn sẽ bại bởi Hứa Tử Yên. Nhưng Hứa Tử Yên tạo cho hắn cảm giác thần bí khiến hắn có thêm chút cố kỵ. Nếu một Luyện Khí kỳ tầng thứ ba như mình cùng một người chỉ hiển lộ ra thực lực Hậu Thiên tầng thứ mười một so đấu thời gian dài, dù người khác không nói, nhưng bản thân chẳng lẽ không biết ngượng?
Một mặt cố ý chậm rãi thu hồi khí thế của mình, một mặt cân nhắc nên ứng đối như thế nào. Hứa Tử Yên thấy đối phương bắt đầu thu lại khí thế, bản thân cũng liền chậm rãi thu lại khí thế, chỉ là một đôi mắt đẹp vẫn cứ gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Thiên Dưỡng.
Trong lòng Hứa Thiên Dưỡng không ngừng cân nhắc, ca ca của mình tuy rằng bị Hứa Tử Yên đánh bại, nhưng lại không bị thương chỗ nào. Mình chỉ cần lấy lại một chút thể diện là được, tin rằng Hứa Tử Yên kia cũng không thể không nể mặt mình một chút? Cùng lắm chuyện giải tán Mai Hoa bang này cũng để Hứa Tử Yên chia một chén canh.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Hứa Thiên Dưỡng nhìn qua hướng đối diện. Đột nhiên ánh mắt cứng lại, hắn thấy được Hứa Hoa Linh đứng sau Hứa Tử Yên.
Hứa Tử Yên đẹp thật, nhưng đó rõ ràng là một đóa hoa hồng có gai. Nhưng Hứa Hoa Linh thì khác, chỉ có tu vi Hậu Thiên tầng thứ chín, mấu chốt nhất là khuôn mặt nàng tuy rằng không coi là đẹp. Nhưng thân hình lại là báu vật trong số nữ nhân. Thướt tha dịu dàng đứng ở đó, trên dưới hai mươi tuổi, bởi vì để tang bang chủ nên mặc một thân áo trắng, vẻ mặt bi thương ưu sầu, một bộ dạng yếu đuối không sao tả xiết.
Làn da vô cùng mịn màng kia giống như cánh hoa mới nở, ngưng sương đọng nước, thật sự là xinh đẹp không nói nên lời, quyến rũ không thể tả được. Hứa Hoa Linh bị Hứa Thiên Dưỡng nhìn đến sắc mặt đỏ ửng lên, hơi hơi cúi đầu. Hứa Thiên Dưỡng lưu luyến thu hồi ánh mắt, trong lòng đã thay đổi ý định vừa rồi. Nhẹ nhàng ho khan một tiếng, sửa đổi sắc mặt, nói với Hứa Tử Yên: “Hứa Tử Yên phải không?”
“Phải!” Hứa Tử Yên lạnh lùng trả lời, nàng lúc này còn chưa biết trong lòng Hứa Thiên Dưỡng đã thay đổi ý định.
“Ta là nội đường đệ tử Hứa Thiên Dưỡng.”
“Xin chào sư huynh!” Hứa Tử Yên hơi thi lễ.
Hứa Thiên Dưỡng khẽ gật đầu, ôn hòa nói: “Ngươi là vì chuyện Mai Hoa bang mà đến?”
“Phải!” Hứa Tử Yên hơi nhíu mày một cái, trong lòng có chút mù mờ.
“Mai Hoa bang có thể không giải tán, chuyện của ca ca ta với ngươi cũng có thể không so đo, nhưng ta có một việc muốn cùng Mai Hoa bang thương lượng, ngươi không thể tham dự!”
Lời này vừa thốt ra khỏi miệng, Hứa Cảm, Hứa Văn và Hứa Thiên Khiếu không nhịn được biến sắc, ngay cả sắc mặt Hứa Thiên Tứ kia cũng vô cùng khó coi.
“Thương lượng?” Trong lòng Hứa Tử Yên sửng sốt, ngay sau đó hỏi lại một câu: “Chỉ thương lượng thôi sao?”
“Đương nhiên!” Hứa Thiên Dưỡng khẳng định gật đầu.
“Được!” Hứa Tử Yên gật đầu, dời bước đến một bên, nàng muốn xem thử Hứa Thiên Dưỡng rốt cuộc muốn thương lượng thế nào. Nếu bất công, nàng không ngại đối mặt với Hứa Thiên Dưỡng một lần nữa. Chuyện của Mai Hoa bang nàng đã ra mặt, không phải mình nàng muốn là có thể lui về sau. Huống hồ nàng cũng sẽ không thua, chẳng qua phải bại lộ tu vi của mình sớm hơn một chút mà thôi.
Hứa Thiên Dưỡng thấy Hứa Tử Yên lùi sang bên cạnh, trong lòng lập tức vô cùng phấn khởi, ánh mắt nhìn Hứa Hoa Linh, dịu dàng hỏi: “Vị sư muội này chính là đệ tử Mai Hoa bang?”
Hứa Hoa Linh bị hỏi liền sửng sốt, không biết Hứa Thiên Dưỡng vì sao lại hỏi mình, nhưng vẫn cung kính thi lễ thật sâu, nhỏ giọng đáp: “Thưa tiền bối, tiểu nữ tử đúng là đệ tử Mai Hoa bang!”
“Ha ha…” Hứa Thiên Dưỡng ôn hòa cười nói: “Cái gì tiền bối với không tiền bối chứ, muội gọi ta sư huynh là được rồi!”
Vẻ mặt Hứa Hoa Linh lại sửng sốt, sắc mặt Hứa Thiên Tứ đứng ở phía sau Hứa Thiên Dưỡng trở nên càng thêm khó coi. Lúc này hắn đã hiểu rõ suy nghĩ trong lòng đệ đệ mình, tính tình của đệ đệ mình, hắn làm sao không rõ? Nhưng lại không dám mở miệng nói gì, chỉ căm giận quay mặt sang một bên, trong lòng bi ai thầm nghĩ: “Ai! Xem ra hôm nay thể diện của mình mất sạch thật rồi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT