Hứa Tử Yên bước đi trên đường cái, nhìn thấy khắp cả đường cái đều là mấy dân chúng đang chúc mừng thắng lợi. Nàng lúc này cũng không có tâm tình kia, chạy thẳng một mạch đến một cửa hàng dược liệu, hiện giờ Hứa Tử Yên đã không phải kẻ nghèo túng lúc mới tới Trung Đô thành nữa, nàng bây giờ có rất nhiều tiền. Hơn nữa tộc trưởng còn cho nàng túi trữ vật, bình thường đều giấu ở dưới vạt áo. Lúc này nàng đã bất chấp, nàng biết không còn bao lâu nữa, trễ nhất là sau hừng đông, sẽ có mệnh lệnh xuất chinh tiêu diệt yêu thú, đến lúc đó, nguyên liệu chế phù và dược liệu sẽ bị tranh sạch.

Cửa hàng dược liệu vẫn chưa đóng cửa, chưởng quầy và tiểu nhị đều đứng ở trước cửa hoan hô chúc mừng, nhìn thấy Hứa Tử Yên vội vàng chạy tới, còn hơi cười nói: “Vị tiểu thư này, chúng ta đã đóng cửa, cô cần gì, ngày mai hãy quay lại đi!”

Hứa Tử Yên cũng không nhiều lời, cất bước vọt vào cửa hàng dược liệu, lấy túi trữ vật ra, dốc vàng bạc bên trong đổ cái ào xuống quầy, rồi quay đầu nói với chưởng quầy chạy vào theo mình: “Bớt nói nhảm đi, ta muốn mua số lượng lớn dược liệu, ngươi bán hay không bán? Ngươi không bán, ta liền đi cửa hàng kế tiếp.”

Chưởng quầy vừa thấy một đống vàng bạc trên quầy, nụ cười trên mặt lập tức nở như một đóa hoa cúc, đáp liên tục: “Bán! Bán! Đương nhiên bán!”

Sau đó quay đầu lớn tiếng quát tiểu nhị đang đứng ngoài cửa hoan hô: “Tiểu Cẩu Tử, ngươi còn không mau cút vào cho ta, ở nơi đó phát điên phát rồ cái gì.”

Tiểu nhị gọi là Tiểu Cẩu Tử kia nghe chưởng quầy quát mắng, vội vàng vui vẻ chạy vào, cúi đầu khom lưng hỏi: “Chưởng quầy, ngài gọi ta?”

“Nói nhảm, ta không gọi ngươi, chẳng lẽ gọi hồn? Mau lên, chuẩn bị đồ vị tiểu thư này cần.”

Hứa Tử Yên cũng không đợi tiểu nhị kia hỏi, vươn tay cầm lấy giấy bút trên quầy, thấm đẫm mực, liền bắt đầu viết ào ào. Chỉ chốc lát sau, đã đưa ba trang giấy đầy kín cho tiểu nhị kia rồi nói: “Chiếu theo cái này mà chuẩn bị.”

“Dạ, tiểu thư cô chờ chút, ta lập tức chuẩn bị cho cô.”

Nói xong, Tiểu Cẩu Tử lại gọi hai tiểu nhị tới chỗ hắn bắt đầu chuẩn bị đồ cho Hứa Tử Yên. Hai khắc sau, ở trên quầy đã chất đầy một đống bao dược liệu. Sau khi Hứa Tử Yên trả tiền, thu tiền thừa lại, rồi thu dược liệu vào trong túi trữ vật, cũng không chào hỏi chưởng quầy, vội vàng ra khỏi cửa hàng, chạy tới một cửa hàng chế phù cách đó không xa. Chưởng quầy phía sau còn đứng ở cửa lớn tiếng hô với theo bóng lưng Hứa Tử Yên: “Tiểu thư, hoan nghênh lần sau quang lâm!”

Hứa Tử Yên không quay đầu lại vọt vào cửa hàng chế phù, cũng dốc hết vàng bạc còn thừa lại lên trên quầy, cầm bút liệt kê một danh sách, đưa cho chưởng quầy luôn nhòm ngó đống vàng bạc trên quầy vừa tiến vào theo mình, nói: “Chiếu theo cái này chuẩn bị đồ cho ta.”

Chưởng quầy cửa hàng chế phù kia, mắt nhìn thấy đống vàng bạc trên quầy, đã sớm ngứa ngáy trong lòng, vừa nghe lời Hứa Tử Yên nói, dứt khoát tiếp nhận, tự mình đi vào quầy chuẩn bị đồ cho Hứa Tử Yên. Một khắc sau, đã chuẩn bị xong hết những thứ Hứa Tử Yên yêu cầu. Sau khi Hứa Tử Yên trả tiền, nhìn thấy trên quầy chỉ còn lại một cái kim nguyên bảo, trên mặt cười khổ, thu cái kim nguyên bảo kia vào, lại thu luôn nguyên liệu chế phù vào túi trữ vật. Đến lúc này mới thở hắt ra một hơi thật dài, buông lỏng trái tim đang treo lơ lửng, vội vã cấp bách chạy về chỗ ở của mình.

Nàng biết hiện tại thời gian trôi rất nhanh, không biết lúc nào mình sẽ bị phái đi, cho nên nàng muốn nắm chắc thời gian luyện đan và chế phù vào tối nay.

Trên đường cái vẫn cứ người đến người đi, rộn ràng náo nhiệt. Mọi người đều rất hưng phấn, Hứa Tử Yên ở trong đám người ra sức chen về phía trước, đợi đến khi nàng trở về chỗ ở, vậy mà đã đổ mồ hôi cả người.

Trở lại chỗ ở, Hứa Tử Yên đóng cửa lại, đi vào buồng trong, nghỉ ngơi một chút, liền bắt đầu luyện đan. Luôn luyện đến lúc trời sáng, mới luyện xong đan dược. Hiện tại Hứa Tử Yên đã là nhị phẩm luyện đan sư, cấp bậc luyện đan cũng cao, chia ra luyện chế vài loại nhị phẩm đan dược. Có Bạo Linh đan dùng để tu luyện, Tăng Linh đan bổ sung nguyên khí, Ôn Dưỡng đan chữa trị kinh mạch và nội phủ, Sinh Cơ đan trị liệu ngoại thương, còn có Giải Độc đan cần thiết khi xuất môn ra ngoài. Ngay sau đó, Hứa Tử Yên lại nhanh chóng chạy đi chế tác rất nhiều phù.

Lúc này Hứa Tử Yên đã đạt tới cảnh giới Luyện Khí kỳ tầng thứ hai, nhưng cũng chỉ có thể chế tác hai mươi tấm phù một ngày. Sau khi chế tác xong, Hứa Tử Yên vô cùng mệt mỏi, thu dọn hết mọi thứ, lại vểnh tai nghe ngóng thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, lập tức bổ nhào lên trên giường, ngủ khò khò.

Ngủ một giấc đến trời tối, mơ mơ màng màng tỉnh dậy, thấy không có ai đến kêu mình, thầm nghĩ hẳn là mấy nhân vật cấp cao của gia tộc còn chưa thảo luận xong. Sau khi ăn đại chút gì đó, Hứa Tử Yên cảm thấy chân khí trong cơ thể mình đã khôi phục lại, liền tiếp tục chế tác thêm hai mươi tấm phù.

Chế tác xong, một cơn mệt mỏi lại ùa đến, thu dọn hết mọi thứ, rồi lập tức ngồi xuống điều tức. Đến giữa trưa, Hứa Tử Yên chậm rãi mở mắt, trong mắt lóe lên một tia vui sướng, nàng cảm giác được vách chướng tầng thứ ba của mình đã có khe hở, rất nhanh sẽ đột phá, đạt tới cảnh giới Luyện Khí kỳ tầng thứ ba. Trong lòng không khỏi cảm thán: “Chậc, dược đúng là tốt!”

Hứa Tử Yên ở nơi đó không ngừng vui sướng, nàng lại không biết lúc này trong Trung Đô thành đã sớm náo loạn khắp nơi. Thành chủ Trung Đô thành đã nhận được tin tức từ Phương Thiên thành, thú triều lần này quả thực không nhỏ, đúng là đã đạt tới thú triều quy mô vừa. Lúc này Phương Thiên thành đã bị thú triều tàn sát bừa bãi, đang xin Trung Đô thành giúp đỡ.

Nhưng thành chủ Trung Đô thành Lý Vạn Bằng làm sao chịu đi hỗ trợ, bởi vì nếu hỗ trợ Phương Thiên thành, triệt để dẫn thú triều tới bên mình, kia chẳng phải bọ hung rớt hố phân (*), muốn chết hay sao?

(*) Bọ hung rớt hố phân: Đối với bọ hung, phân đóng vai trò rất quan trọng. Nó là thức ăn của bọ hung và là nơi chúng đẻ trứng. Nên câu này tương đương với câu đưa dê vào miệng cọp.

Vì thế, Lý Vạn Bằng không chỉ không đi hỗ trợ Phương Thiên thành, mà còn khẩn cấp triệu tập tam đại gia tộc bên trong Trung Đô thành, tập trung mở hội nghị Trung Đô thành. Ở trong cuộc hội nghị Lý Vạn Bằng yêu cầu tam đại gia tộc phái đệ tử ra khỏi thành đóng trên con đường thông từ Phương Thiên thành đến Trung Đô thành, ngăn cản yêu thú ùa tới hướng bên này. Hơn nữa báo rõ cho biết, yêu thú vọt tới bằng con đường nào, liền xử phạt gia tộc đó.

Ở Phương Thiên thành và Trung Đô thành hiện giờ, tổng cộng có bốn con đường qua lại. Một quan đạo (1) và ba thông đạo (2) xuyên qua núi. Lý Thiên Bằng việc tốt không nhường người nên chọn quan đạo tương đối an toàn làm nơi phủ thành chủ đóng giữ, lại an bày ba thông đạo xuyên qua núi cho ba đại gia tộc.

(1) Quan đạo: Con đường giao thông chính bằng phẳng.

(2) Thông đạo: Con đường xuyên qua đâu đó.

Ba đại gia tộc không tranh nổi với thành chủ, nên lúc này cũng không muốn nhường nhau. Tộc trưởng Hứa gia đã hôn mê bất tỉnh, vốn đã ở thế yếu, hơn nữa Tiêu gia và Ngô gia liên thủ, cuối cùng giao thông đạo Thông U cốc nguy hiểm nhất cho Hứa gia đóng giữ, còn Tiêu gia và Ngô gia lại phân chia hai thông đạo hơi chút an toàn là Trường Nhật cốc và Lạc Phượng lĩnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play