Chúng đệ tử vui vẻ phấn chấn khiêng thi thể yêu thú đi vào cửa thành, nhìn thấy dân chúng nhiệt tình hoan hô, một đám hưng phấn xua tan mọi nỗi mệt nhọc, cả mặt đỏ bừng, dùng sức ưỡn ngực, ra vẻ ngoài ta thì còn ai.

Hứa Hạo Nhiên và Hứa Hạo Lượng đương nhiên không đi bằng cửa thành, mà lăng không bay lên tường thành. Vừa đáp xuống đất, liền nghe được tiếng hô quát như thủy triều:

“Cung nghênh tộc trưởng khải hoàn trở về!”

“Tộc trưởng uy vũ!”

Giết lui yêu thú, Hứa Tử Yên đứng ở trên tường thành cũng vô cùng phấn khởi, bắt chước mọi người cùng cao giọng la lên. Hứa Hạo Lượng đáp xuống trên thành cùng lúc với Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy mọi người tung hô Hứa Hạo Nhiên, gương mặt liền sầm xuống, giống như ai thiếu nợ hắn một khoản tiền vậy.

Hứa Hạo Nhiên đáp xuống tường thành, hãy còn cười to nói: “Ha ha ha… giết thật sảng khoái, quá sảng khoái!”

Lúc này, Hứa Hạo Bác cũng ngự kiếm bay lên tường thành, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bộ mặt Hứa Hạo Nhiên có hơi tái xanh, vội vàng quan sát từ trên xuống dưới, mới vừa quan sát, đã thấy được trên mắt cá chân Hứa Hạo Nhiên còn mắc một cái đầu rắn. Đó là vừa rồi Hứa Hạo Nhiên ngự kiếm chém con hắc xà kia thành vài khúc, thật không ngờ miệng con hắc xà vẫn cứ cắn chặt trên mắt cá chân của hắn, không chịu rớt xuống.

Hứa Hạo Bác vừa thấy trong lòng liền kinh hãi, đã biết con rắn kia có độc, mày trực tiếp nhếch lên, vội vàng hô: “Y sư, y sư, mau tìm y sư, tộc trưởng trúng độc!”

Hứa Hạo Nhiên cúi đầu nhìn mắt cá chân, hơi nhíu mày, khoát tay chặn lại cười nói: “Chuyện bé xé ra to, chút vết thương nhỏ, không cần phải vội!”

Nói xong, tiến về phía trước hai bước, bỗng nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng một trận, đầu gối mềm nhũn, thiếu chút nữa đã ngã quỵ trên mặt đất. May mà Hứa Hạo Bác bên cạnh nhanh tay lẹ mắt, đỡ hắn một phen.

Hứa Hạo Nhiên lắc lư đầu, đột nhiên hai mắt nhắm lại, sau đó ngất đi. Lần này tất cả mọi người đều hoảng hốt, vội vàng ba chân bốn cẳng nâng hắn dậy, ầm ĩ về tới gia tộc.

Vừa về đến gia tộc, mọi người lại ba chân bốn cẳng đặt Hứa Hạo Nhiên lên ghế tựa ở đại điện, Hứa Hạo Bác ngồi xổm người xuống đưa tay xắn quần Hứa Hạo Nhiên lên, nhìn thấy cẳng chân đã tái xanh một mảng, lập tức quay đầu hô lớn: “Đi gọi Trương y sư! Mau!”

Chỉ chốc lát sau, một lão giả vội vàng hấp tấp chạy vào từ cửa đại điện, ngồi xổm xuống quan sát mắt cá chân của Hứa Hạo Nhiên. Lúc này cái đầu rắn kia đã sớm bị Hứa Hạo Bác lấy xuống ném đi, chỗ bị cắn sưng vù lên, màu da tím đen hoại tử, đang từ từ chảy ra một ít chất dịch tanh hôi.

Vẻ mặt Hứa Hạo Bác khẩn trương hỏi: “Trương y sư, thế nào? Đại ca của ta có nguy hiểm đến tính mạng không?”

Trương y sư kia là y sư tốt nhất Hứa gia, cũng là cung phụng trưởng lão trong gia tộc. Cao thủ luyện đan, chế dược, người hành y cả đời, sắc mặt vào lúc này đương nhiên không chút kích động. Lấy ra một thanh dao ngọc từ trong túi trữ vật, nhẹ nhàng cắt đi vùng da bị phù thũng đen sẫm, máu đen kia lập tức chảy ra, mà Hứa Hạo Nhiên hiện giờ đang tựa vào trên ghế, không có chút cảm giác.

Trương y sư dùng vải bông dè dặt cẩn thận thấm vết máu, đưa tới chóp mũi ngửi ngửi, rồi thở phào nhẹ nhõm nói: “Vẫn còn may, đây là vết thương do Hắc Diễm xà cắn, độc tính của Hắc Diễm xà cũng không mạnh, có điều sau khi tộc trưởng bị cắn, lại vẫn ở chung quanh đuổi giết yêu thú, khiến độc lan nhanh hơn, nên mới dẫn tới hôn mê, đợi lão phu nặn hết máu độc, lại dùng một viên Giải Độc đan, ba ngày sau sẽ hồi phục như lúc ban đầu.”

Mọi người bên cạnh nghe xong đều thở dài một hơi nhẹ nhõm, chỉ có Hứa Hạo Lượng đứng ở bên cạnh hai con ngươi đảo qua lộn lại trong hốc mắt, có vẻ như đang nghĩ đến điều gì đó. Đột nhiên, Hứa Hạo Lượng trầm mặt, vung ống tay áo quát: “Ngu xuẩn, không để ý đến đại cục, chỉ biết ham hố tranh đấu, làm sao có thể đảm đương tốt trọng trách của gia tộc?”

Mọi người nghe thế sửng sốt, Hứa Tử Yên đang đứng nhón chân quan sát tình hình bên trong ở ngoài cửa đại điện cũng hoảng hốt thầm nghĩ: “Hắn là đang mắng ai? Là đang mắng nhị bá, hay là Trương y sư kia? Tộc trưởng chẳng phải không có chuyện gì ư? Hắn cớ sao lại tức giận? Chẳng lẽ là đang mắng tộc trưởng, trước mặt nhiều đệ tử như vậy chửi rủa tộc trưởng, vậy… cũng quá to gan rồi!”

Mà lúc này Hứa Hạo Lượng lại trưng ra bộ dạng hoàn toàn nổi giận, dùng ngón tay chỉ đám người Hứa Hạo Bác, lớn tiếng quát: “Làm tộc trưởng, nên ở giữa điều phối lực lượng khắp nơi, chứ không phải tự mình xông lên giết yêu thú. Các ngươi bình thường chẳng phải rất quan tâm đại ca hay sao? Đại ca lúc đó chẳng phải rất nghe lời các ngươi hay sao? Vậy tại sao các ngươi không khuyên nhủ đại ca, khuyên huynh ấy đừng tự mình xông vào hiểm cảnh. Hơn nữa còn cùng huynh ấy đi ra ngoài làm bậy, đại ca thân là người đứng đầu một tộc, không thể trù tính toàn cục, hữu dũng vô mưu, chỉ biết khoe khoang cái dũng của thất phu, thật đáng chê cười!”

Nói xong, lại hung hăng phất ống tay áo. Hiện tại tộc trưởng Hứa Hạo Nhiên hôn mê bất tỉnh, tu vi cao nhất trong gia tộc chính là Hứa Hạo Lượng. Hắn vừa mượn cơ hội công kích tộc trưởng đại ca của mình, vừa chụp mũ xuống đỉnh đầu đám người Hứa Hạo Bác. Đám người Hứa Hạo Bác căm phẫn trong lòng, thầm mắng: “Nếu không phải tại ngươi khiêu khích đại ca, đại ca sẽ đi ra ngoài giết yêu thú sao? Hiện tại ngươi vừa thấy đại ca hôn mê, liền ở trong này ra oai!”

Nhưng lời nói lúc này của Hứa Hạo Lượng tuy rằng không phải sự thật, nhưng đều có lý, hơn nữa tu vi của hắn lại cao nhất. Hứa Hạo Nhiên đã hôn mê, đám người Hứa Hạo Bác đối mặt với Hứa Hạo Lượng cường thế, đã sớm mất đi chủ kiến. Trong lúc nhất thời, trong ngoài đại điện, tất cả mọi người đều lặng ngắt như tờ, để mặc Hứa Hạo Lượng ở nơi đó gào thét bừa bãi.

Hứa Hạo Lượng chỉ cây dâu mà mắng cây hòe vừa tiện thể thóa mạ, trong lòng những người biết sự tình đều không cho là đúng, cũng hiểu rõ đây là Hứa Hạo Lượng mượn cơ hội ra oai, nhưng lại không thể nói gì, vì thế cả đám cứ cúi đầu đứng ở nơi đó.

Đột nhiên, phương hướng phủ thành chủ truyền đến tiếng chuông. Mọi người giật mình một trận, không khỏi đều nhìn về phía Hứa Hạo Lượng, dù sao trước mắt hắn là người có tu vi cao nhất trong gia tộc. Hứa Hạo Lượng thấy tất cả mọi người đều nhìn về phía mình, trên mặt hiếm khi xuất hiện một tia tươi cười thỏa mãn, nhưng lập tức ẩn giấu đi, lạnh giọng ra lệnh: “Khách khanh trưởng lão trở lên, cùng đường chủ các đường chờ ở đại điện, những đệ tử khác đều giải tán đi. Thành chủ gõ chuông triệu tập, ta đi phủ thành chủ trước, các ngươi chờ ta trở lại nghị sự.”

Nói xong, Hứa Hạo Lượng vung ống tay áo rời khỏi đại điện, Hứa Hạo Bác cùng đường chủ và các trưởng lão nhìn thoáng qua nhau, rồi nói với mấy đệ tử ngoài điện: “Đều giải tán đi!”

Chúng đệ tử hoang mang rối loạn giải tán. Hứa Tử Yên vừa giải tán theo đám người, vừa cân nhắc trong lòng: “Yêu thú đã bị đánh lui, phủ thành chủ còn truyền đến tiếng chuông, xem ra thú triều vẫn còn chưa dứt. Nói không chừng hai ngày nữa sẽ phái đám người mình đi ra ngoài ngăn cản yêu thú. Hiện tại tộc trưởng lại hôn mê bất tỉnh, cửu bá làm đương gia. Gia tộc không biết sẽ có tình cảnh gì? Mình vẫn nên chạy nhanh đi chế thêm nhiều phù và luyện một ít đan dự phòng thì hơn!”

Nhìn đám người Hứa Thanh Tuyết bên cạnh, Hứa Tử Yên nhẹ giọng nói: “Các ngươi đi trước đi, ta có chút chuyện.”

Nói xong, tách đoàn người đi về hướng bên ngoài…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play