Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 9


3 năm

trướctiếp

Tâm tình của Hiên Viên Công Duẫn có chút kích động nho nhỏ.

Hiện tại hắn đã 22 tuổi, tuy rằng đã sớm trải qua cái loại cảm giác mới biết yêu, thế nhưng, lúc hắn nhận được thư của Hạ Trường Khanh thì Hiên Viên Công Duẫn vẫn phải kiềm chế bản thân, không được để lộ ra nội tâm đang xao động của mình.

Đứa nhỏ mười năm không gặp mặt giờ đây đã lớn rồi, thật sự rất giống như mới vừa tạm biệt cậu vậy.

"Công Duẫn, tâm tình hôm nay của con rất tốt sao?" Hiên Viên Khải không ngờ rằng ông sẽ thấy được bộ dáng này của con trai. Mười năm trước, sau khi từ Thần Y Cốc trở về, nó liền che giấu bản thân bên trong một lớp mặt nạ, gặp người ta thì chỉ cười cười, nhưng mà nụ cười này tuyệt đối không phải là chân thật.

"Phụ thân." Hiên Viên Công Duẫn thi lễ một cái, "Hôm nay con muốn mang người của Ám bộ tới Thần Y Cốc."

"Hả, Thần Y Cốc?" Hiên Viên Khải không nghĩ rằng Hiên Viên Công Duẫn lại có quan hệ với nơi đó.

"Vâng, lúc trước cốc chủ của Thần Y Cốc có nhờ con giúp một chuyện, y hi vọng con có thể vận dụng thế lực của Hiên Viên gia để tra ra người đã thương tổn con trai của mình. Mấy ngày trước đây, con đã phát hiện ra người nọ, đồng thời cũng đã báo cho Hạ thần y, hiện tại y hi vọng chúng ta có thể giúp đỡ một tay." Hiên Viên Công Duẫn vẫn thật thà nói hết sự tình cho Hiên Viên Khải.

Hiên Viên Khải không biết phải nói như thế nào cho phải. Hạ Trường Khanh đã cứu mạng thê tử của ông, đã vậy còn lưu lại con trai ông ở đó, nếu vậy thì dù cho y có muốn Hiên Viên Công Duẫn giúp đỡ, ông cũng không thể cự tuyệt, "Vậy được."

"Vâng, phụ thân." Hiên Viên Công Duẫn thở phào nhẹ nhõm, "Nếu thế thì bây giờ con lập tức dẫn người lên núi."

"Đừng vội." Hiên Viên Khải nói rằng: "Mang đệ đệ của con theo luôn đi, đường đường là một nam nhân, thế mà suốt ngày lại theo đuôi một con nha đầu phiến tử(1) nói chuyện tầm xàm."

Nha đầu phiến tử mà Hiên Viên Khải nói tới chính là Cơ Ảnh Nguyệt.

Mẹ nàng là người nhà của mẫu thân Hiên Viên Công Duẫn, tuy biết bà là người của Ẩn Thế gia tộc, nhưng hắn lại không ngờ rằng cái gia tộc này lại có một bản lĩnh nghịch thiên, đó chính là bói toán.

Chả trách đời trước Cơ Ảnh Nguyệt có thể biết hết tất cả mọi chuyện, thậm chí, Hiên Viên Công Duẫn còn hoài nghi rằng, lần đó lúc Cơ Ảnh Nguyệt trúng độc tuyệt đối là cố ý.

Năm ngoái, nàng ta đã đến đây, nói là ở lại để trải nghiệm thế sự giang hồ, nhưng cụ thể là muốn làm gì thì không ai biết được.

Sau khi Cơ Ảnh Nguyệt tới nhà hắn, mỗi ngày, Hiên Viên Thiên Hữu đều theo đuôi nàng giống như một tên tuỳ tùng, điều này khiến cho người làm phụ thân như Hiên Viên Khải không biết phải làm sao bây giờ.

Buổi tối, Thần Y Cốc lâm vào một bầu không khí nghiêm túc.

Hạ Khô Thảo phát hiện trong nhà có cái gì đó không đúng, nhưng cụ thể là ở chỗ nào thì cậu cũng không rõ.

Hạ Khô Thảo nhìn chằm chằm cái cây đại thụ trong sân, đó là một gốc cây hoa quế, không biết là nó đã có tự năm nào mà hết sức to lớn. Thậm chí, khi cậu và ca ca vòng tay nhau để ôm lấy nó thì vẫn không thể ôm hết. Nhưng không biết tại sao, khi cậu tới gần cái cây này liền cảm thấy tim mình đập hơi nhanh, một loại cảm giác kỳ quái lan tỏa trong tim.

"Cậu ta phát hiện rồi sao?" Một tên ám vệ nhìn về phía Hiên Viên Công Duẫn bên cạnh. Nơi này là do hắn chọn, dựa theo kinh nghiệm của bọn họ thì tuyệt đối sẽ không bị lộ. Nhưng đứa trẻ này giống như đã phát hiện ra cái gì đó, vì nó đã nhìn chằm chằm cái cây này lâu lắm rồi.

Hiên Viên Công Duẫn lắc đầu một cái, hắn dùng tay ôm tim. Vừa nãy, lúc Hạ Khô Thảo đến gần trong nháy mắt, hắn cảm thấy trái tim của mình đang nhảy lên nhanh hơn, điều này khiến cho hắn dễ dàng làm bại lộ khuyết điểm của bản thân. May mà công phu của Hạ Khô Thảo không cao, chính vì thế nên cậu mới không nhận ra được. Nếu đổi lại là một người võ công cao cường, nhất định hắn sẽ phát giác.

"Thiếu chủ, lúc nãy ngài..." Ám vệ luôn bên người Hiên Viên Công Duẫn phát hiện chuyện vừa rồi, cho nên có chút lo lắng nhìn hắn.

"Không sao." Hiên Viên Công Duẫn biết đây là tình huống gì. Cũng giống như đời trước, bởi vì Hạ Khô Thảo đã dùng dòng máu của hắn nên hai người có thần giao cách cảm, rất dễ dàng phát hiện ra đối phương. Kiếp trước, Hiên Viên Công Duẫn rất chán ghét loại cảm giác này, nhưng mà bây giờ, hắn lại cảm thấy rất hạnh phúc, ít nhất mình vẫn có thể biết được tâm tình của Hạ Khô Thảo.

"Cha?" Hạ Khô Thảo vẫn đang quan sát cái cây thì cảm thấy thân thể nhẹ lên như đang ở trên không, người có thể làm ra chuyện này chỉ có thể là cha cậu. Chớ nhìn thân thể hơi yếu ớt của y, thực tế khí lực của cha cậu rất lớn, đã vậy còn rất thích ôm cậu lên. Tuy rằng hiện tại Hạ Khô Thảo đã cao 1m65, nhưng cha cậu vẫn thích làm những chuyện như thế này, phi thường khó chịu.

Hạ Trường Khanh sờ sờ đầu Hạ Khô Thảo, "Sao vẫn còn ở đây, con không vào nhà ngủ sao?"

"Con ngủ không được." Hạ Khô Thảo nhìn về phía cái cây kia, "Hôm nay con vẫn luôn cảm thấy có chút gì đó hơi quái quái, giống trong nhà đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, thế nhưng con lại không thể nhìn thấy bóng dáng của bọn họ?"

Hạ Trường Khanh không khỏi sửng sốt một chút, y không nghĩ rằng tính cảnh giác của Hạ Khô Thảo lại cao như vậy, "Nhất định là gần đây con luyện công quá mệt mỏi cho nên mới xuất hiện ảo giác, ngày mai để ta nói với phụ thân của con một chút, không cần phải luyện nữa." Vừa nói vừa mang Hạ Khô Thảo vào phòng.

"Cha, lúc nào con mới có thể xuống núi?" Ở trên núi ngơ ngẩn mười năm nhất định là rất ngột ngạt, huống hồ mỗi lần cậu đều nghe Hạ Vô Thiên kể chuyện trong thành. Vả lại, một người hiện đại như cậu rất muốn gặp gỡ cái thứ gọi là giang hồ này một chút, hơn nữa, cậu cũng muốn biết là nữ chính Cơ Ảnh Nguyệt đã xuất hiện hay chưa.

"Chờ thêm một đoạn thời gian nữa." Trong tâm của Hạ Trường Khanh quả thực không yên lòng, một ngày vẫn chưa giải quyết được nữ nhân kia thì bảo bối của y lại phải đối mặt với nguy hiểm. Phải chờ đến lúc xử lý ả xong, y sẽ mang theo Hạ Khô Thảo xuống núi ngắm cảnh.

Nghe thấy Hạ Trường Khanh nói như thế, điều đó chứng tỏ rằng cậu có cơ hội xuống núi, "Cảm ơn cha." Hôn lên mặt Hạ Trường Khanh một cái, cậu nhanh chóng ngoan ngoãn chuẩn bị lên giường ngủ.

Một bóng người màu đen lập tức bay về phía Thần Y Cốc, dừng ở phòng của Hạ Trường Khanh một lát, bóng đen lấy một chiếc lá ra rồi đặt ở bên môi, thổi lên một tràng âm thanh rất chói tai. Sau khi tất cả các ám vệ nghe thấy liền chuẩn bị kỹ càng.

"Xii ~~~ xii ~~~" tiếng động kỳ lạ xuất hiện. Rất nhanh, một bầy rắn lớn bao vây toàn bộ căn nhà, không chỉ có rắn, còn có thêm mấy con bò cạp, nhện độc.

"! ! ! !" Một ám vệ bị mấy thanh trúc lớn nhỏ đủ kiểu phóng tới dọa sợ hết hồn, may mà hắn phản ứng kịp lúc nên mới có thể tránh được.

"Hạ Trường Khanh, hôm nay ta muốn ngươi phải chôn cùng với phu quân của ta! !" Âm thanh sắc bén của nữ nhân truyền đến, một khúc nhạc kỳ quái tận lực vang lên, tất cả độc vật đều trở nên sôi trào.

Hiên Viên Công Duẫn dùng tay ra hiệu, ngay lập tức, năm ám vệ mai phục bốn phía chuyển động, nữ nhân kia phản ứng rất nhanh, thổi cái lá trong tay lần nữa, tất cả các độc vật đều bắt đầu tấn công ám vệ.

Khinh công của ả hết sức lợi hại, hơn nữa còn có thêm mấy độc vật này hỗ trợ, đương nhiên là không có gì đáng lo lắng, ả nhanh chóng xông vào phòng.

"Cha! Phụ thân!" Hạ Khô Thảo chỉ mặc một bộ áo khoác rồi chạy ra khỏi phòng.

Vừa nãy, khi cậu nghe được rất nhiều thanh âm kỳ quái thì mở mắt ra, đột nhiên lại nhìn thấy trên đầu giường có một con rắn, nó đang thè lưỡi mà quan sát cậu.

Hạ Khô Thảo sợ đến mức cả người lạnh toát, cậu ghét nhất là loại sinh vật thân trơn này, chính vì thế, Hạ Khô Thảo trực tiếp cầm một bộ y phục lên rồi nhanh chóng xông ra ngoài.

Nhưng, điều mà cậu không ngờ tới chính là mấy con rắn và nhện độc tương tự như thế cũng đã bò đầy sân.

"Hạ Trường Khanh, hôm nay ta muốn ngươi phải chôn cùng với phu quân của ta!" Hạ Khô Thảo nghe âm thanh từ bên ngoài truyền tới, lại nhìn đến mấy độc vật này một lần nữa, cậu liền khẳng định chắc chắn là có người đến báo thù.

Lúc nãy, Hạ Khô Thảo không mang giày mà đã nhanh chóng chạy ra ngoài, bây giờ tỉnh táo hơn một chút thì cậu lại cảm thấy lòng bàn chân mình hơi lạnh.

Cậu thận trọng lướt qua những độc vật kia, thế nhưng, thời điểm mới vừa thoát ra trong nháy mắt, bên ngoài lập tức truyền đến một thanh âm kỳ quái, độc vật vốn đang yên lặng liền nhanh chóng ồn ào lên.

Một con ngũ bộ xà(2) tập trung về hướng của Hạ Khô Thảo, đứng lên làm ra tư thái công kích.

"Cẩn thận!" Lúc nó đánh về phía Hạ Khô Thảo, một đạo kiếm khí sắc bén xẹt qua, con rắn biến thành hai nửa.

Hạ Khô Thảo nhìn cái người đang ôm mình, hắn nhanh chóng mang cậu bay lên nóc nhà. Dưới ánh trăng, cậu thấy rõ bộ dáng của người này, mày kiếm mắt sáng như sao, dáng người thon dài, toàn thân mặc một bộ y phục dạ hành, có thể nhìn ra vóc người của hắn rất tốt, rất có cảm giác hiện đại. Ngay cả Hạ Khô Thảo cũng cảm thấy rằng nam nhân này thật sự là vô cùng tuấn tú.

Chú thích:

(1) Phiến tử: kẻ nói dối, bịp bợm, ba hoa

(2) Ngũ bộ xà/ 五步蛇:


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp