Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 8


3 năm

trướctiếp

"A..." Ánh nắng ban mai vô cùng ôn hòa lấp ló từ khe cửa chiếu sáng khắp căn phòng.

Thiếu niên nằm lỳ ở trên giường từ từ mở mắt ra, mái tóc dài màu trắng xõa khắp lên chăn nệm. Cậu bò dậy rồi ngồi ngẩn người trên đó, chăn đã rơi xuống đất, áo lót xốc xếch lộ ra bả vai xinh đẹp nở kín nửa hở, làm cho người ta mang một loại cảm giác mê hoặc như có như không.

"Tiểu chủ nhân, ngài tỉnh chưa?" Nha hoàn ngoài cửa nghe thấy tiếng động ở trong phòng, lập tức hỏi một tiếng.

"Đông Trùng, giờ nào rồi?" Thiếu niên dụi dụi con mắt, nói với người ngoài cửa.

"Đã là giữa trưa." Đông Trùng biết tiểu chủ nhân của mình có khí lực bám giường rất lớn, nhất định là phải ngủ thẳng cho đến lúc bản thân cậu tự tỉnh dậy. Mà chủ nhân thì lại quá mức sủng ái tiểu chủ nhân, chính vì vậy cho nên, mỗi ngày cậu đều được trải qua những năm tháng không buồn không lo.

Thiếu niên đó cũng chính là Hạ Khô Thảo, hiện tại cậu đã 15 tuổi, dưới sự giáo dục của cha, cậu đã trở thành một tiểu thần y vạn người kính yêu, còn được người ta gọi là "Tiểu Bồ Tát", tuy rằng cậu chả thích cái danh xưng này tí nào cả.

Hạ Khô Thảo đứng lên, nhanh chóng thay đổi áo lót rồi mặc quần áo mà Đông Trùng đã chuẩn bị sẵn cho mình.

Đông Trùng rất đúng giờ mà mở cửa để đưa nước nóng tiến vào, còn Hạ Thảo thì phụ trách việc dọn dẹp căn phòng.

"Đông Trùng, ta muốn xuống núi." Hạ Khô Thảo vẫn chưa từng được xuống núi bao giờ, bởi vì Hạ Trường Khanh không cho phép. Y sợ rằng một ngày nào đó, cậu lại bị người ta thương tổn giống như mười năm về trước. Vì sự kiện kia mà Hạ Khô Thảo suýt mất mạng, cho nên Hạ Trường Khanh tình nguyện nhốt cậu trong cái lồng tre này, để cậu mãi mãi làm một con chim hoàng yến.

"Cái này nô tỳ cũng không làm chủ được đâu ạ." Đông Trùng đứng sau lưng Hạ Khô Thảo để vấn tóc cho cậu, "Chủ nhân vì sợ ngài bị thương cho nên mới có thể làm như vậy, tiểu chủ nhân cũng phải hiểu cho y một chút."

"Ai ~" Hạ Khô Thảo chỉ có thể thở dài.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt trong gương.

Đại khái là vì chưa hoàn toàn trưởng thành cho nên khuôn mặt này luôn làm cho người ta có một loại cảm giác bán nam bán nữ. Tuy rằng nó rất đẹp, nhưng mà trong mắt của cậu thì khuôn mặt này chả khác nào là một tên gay. Trước kia, dáng dấp của cậu tốt xấu gì thì cũng chỉ là thanh tú mà thôi, hiện tại thì tốt rồi, trực tiếp biến thành một tên ẻo lả.

"Tiểu chủ nhân lớn lên quả thực là rất đẹp đẽ." Mỗi ngày, Đông Trùng cơ bản đều sẽ lặp lại câu nói này một lần. Nàng thật sự cảm thấy cậu rất đẹp, nàng vẫn còn nhớ rõ như in bảng xếp hạng mỹ nhân hiện nay, người đứng đầu là một nữ nhân tên là Cơ Ảnh Nguyệt. Nhưng mà theo Đông Trùng thấy, tiểu chủ nhân của các nàng mới là người đẹp nhất thế gian.

Khuôn mặt của Hạ Khô Thảo tương tự như Hạ Trường Khanh. Hơn nữa, cậu còn sở hữu một mái tóc dài màu bạc, đôi mắt màu xám, điều này càng khiến cho toàn thân cậu từ trên xuống dưới tựa như một yêu tinh, "Kỳ thực, mình phải trở nên man hơn một chút nữa thì mới tốt."

Bên kia phòng thuốc, Hạ Trường Khanh đang nhìn phong thư trong tay của mình, đây là do Hiên Viên Công Duẫn sai người đưa đến cho y.

Suốt mười năm nay, hai người vẫn luôn liên lạc với nhau qua thư để điều tra tin tức về nữ nhân năm đó đã bắt cóc và thương tổn Hạ Khô Thảo.

Ả tên là Hà Vũ, một trong những thành viên của ma giáo, còn nam nhân mà ả dẫn tới chính là tướng công của mình, đồng thời cũng là Tả hộ pháp của ma giáo. Nhưng đáng tiếc thay, vì Hạ Trường Khanh không thèm cứu nam nhân đó cho nên độc trong người hắn đã phát tác, cuối cùng dẫn đến mất mạng.

Trong thư còn nói là gần đây, ả nữ nhân này có xuất hiện trong Hiên Viên thành một vài lần, rất có thể sẽ tới Thần Y Cốc báo thù.

"Con sâu một trăm chân, chết cũng không hàng!" Hạ Trường Khanh dùng nội lực nghiền nát bức thư thành bột phấn, y muốn xem xem nữ nhân này làm sao có thể lẻn vào Thần Y Cốc.

Hạ Trường Khanh lấy giấy ra rồi viết thêm một phong thư mới, y cần thêm mấy người nữa đến đây để bảo vệ Hạ Khô Thảo, còn về phần nữ nhân kia, chính là người mà bọn họ phải đối phó.

"Tiểu Thảo, hôm nay đệ muốn đến xem ta và phụ thân luyện công không?" Hạ Vô Thiên trực tiếp đẩy cửa phòng của Hạ Khô Thảo ra, lớn tiếng kêu một chút.

Hạ Khô Thảo đang nằm trên ghế đọc sách liền để sách xuống, nhìn về phía cái người gọi là ca ca kia.

Hắn không giống như Hạ Trường Khanh, cao tận 1m80, dung mạo vô cùng tuấn mỹ. Hơn nữa, đôi mắt của hắn đặc biệt thâm thúy giống như Phục Uyên, hoàn toàn khác so với đôi mắt to tròn khi còn bé.

Hạ Khô Thảo cảm thấy rằng, nếu như phụ thân mà xóa mất vết sẹo ở trên mặt đi thì ông chắc chắn sẽ trở thành một soái đại thúc.

"Đừng nằm nữa, đi thôi, chúng ta tới sau núi, phụ thân đang chờ đệ ở đó đấy." Hạ Vô Thiên cười híp mắt, nhấc bổng Hạ Khô Thảo đang nằm lên, trực tiếp chạy về phía ngọn núi.

Hạ Khô Thảo hơi luống cuống tay chân, lần nào Hạ Vô Thiên cũng như vậy hết, điều này làm cho Hạ Khô Thảo thật sự không biết phải nên nói cái gì.

Tuy rằng mình chỉ có 1m65, nhưng cậu đảm bảo bản thân cậu vẫn còn có thể cao hơn nữa, "Thả đệ xuống dưới, đệ muốn lấy sách!"

"Sách y thuật đâu có luyện võ được đâu! Vì thân thể của Tiểu Thảo quá yếu cho nên mới không phát triển, ngoan ngoãn đi luyện công cùng với bọn ta đi!" Động tác dưới chân của Hạ Vô Thiên rất nhanh, chỉ chốc lát sau liền tới khu vực phía sau núi.

Từ nhỏ, thân thể của Hạ Khô Thảo đã không tốt, ngoài ra cậu còn được Hạ Trường Khanh quá mức sủng ái, vì thế nên y không cho cậu học những cái thứ đao đao thương thương gì đó.

Tuy Hạ Khô Thảo chỉ học được một vài công phu mèo quào, thế nhưng khinh công của cậu khá tốt, ít nhất cũng có lúc phụ thân không thể theo kịp cậu. Hơn nữa, Hạ Khô Thảo còn là một tay sành sỏi về phương diện chế thuốc chế độc, chính vì thế cho nên, cậu căn bản không cần phải lo lắng về việc không thể tự vệ và vân vân.

Phía sau đồi núi chính là một địa phương thần thánh nhất ở Thần Y Cốc, bởi vì nơi đây có thể xem là một thiên đường bảo vật.

Nhiều loại dược thảo quý hiếm mọc khắp ngọn núi giống như cỏ dại, mà cho dù có nhiều hơn nữa thì các đại phu ở Thần Y Cốc cũng sẽ không tùy tiện hái, bởi vì bọn họ biết rằng đây chính là dược thảo mà mỗi năm Hạ Trường Khanh sẽ phân phát cho mọi người trong cốc sử dụng.

Lúc này, Phục Uyên đang ngồi trên một tảng đá lớn ở phía sau rừng trúc, đồng thời, trong tay ông còn đang lau chùi một cây đao lớn thoạt nhìn rất cồng kềnh. Đó chính là vũ khí của ông. Tuy nó không gắn trang sức ở phía trên nhưng thân đao giản dị lại tản ra khí tức tiêu sát, chính vì vậy, người ta cũng có thể dễ dàng nhìn ra cây đao này xác thực rất lợi hại.

"Phụ thân, con mang Tiểu Thảo đến rồi!" Âm thanh của Hạ Vô Thiên vang vọng khắp rừng trúc.

Cuối cùng cũng được trở về mặt đất, Hạ Khô Thảo cảm thấy thật an toàn, cậu nhìn khuôn mặt không cảm xúc đầy sẹo của nam nhân, khẽ mỉm cười, "Phụ thân."

Đây là phụ thân của cậu, ông từng là một tướng quân.

Hạ Khô Thảo đã nghe Hạ Trường Khanh kể về một số việc liên quan đến người, một Quỷ Diện tướng quân. Vết sẹo trên mặt chính là do phụ thân tự mình gây ra, ông chỉ muốn khiến cho Quỷ Diện tướng quân trong truyền thuyết triệt để biến mất trên thế gian này.

Phục Uyên nhìn hài tử nho nhỏ kia, cũng chính là đứa con mà mình yêu thương nhất, gật gật đầu, nói rằng "Hôm nay ta muốn dạy cho con phương thức thổ nạp, đây là một môn công pháp có thể để giúp con tăng cao nội lực." Sau đó, ông nhìn về phía Hạ Vô Thiên bên cạnh: "Ngày hôm nay ta sẽ kiểm tra kiếm pháp của con một chút, con đi luyện trước đi."

Hạ Vô Thiên không thích học y thuật, hắn trời sinh hiếu động, lại thích múa thương giỡn côn, Hạ Trường Khanh cũng không buộc hắn phải đi học y, cho nên liền để Hạ Vô Thiên theo Phục Uyên học võ.

Có thiên phú tốt thì học cái gì cũng nhanh, hiện tại Hạ Vô Thiên ít nhất có thể đánh với Phục Uyên trên mười mấy hiệp, vũ khí của hắn có tên gọi là "Bạch Liên" kiếm, đây là do Hạ Trường Khanh đưa cho hắn, vì thanh kiếm này mà Hạ Khô Thảo đã cười nhạo Hạ Vô Thiên thật lâu.

"Vâng, phụ thân." Hạ Vô Thiên thi lễ một cái, liền vào rừng trúc chuyên tâm luyện kiếm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp