Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 82


3 năm

trướctiếp

Phụ thân, có sao không?" Hạ Khô Thảo tỉ mỉ xức thuốc cho Phục Uyên, hoàn toàn không để ý đến người máu chảy sắp thành sông trên đất kia, thật may là hôm nay Hạ Trường Khanh xuống núi hái thuốc, nếu không mười mười Thái Thúc Vũ Tuyên cũng không có giá trị.

"Hahahahahahahahahaha...!!!" Thái Thúc Vũ Tuyên nằm trên đất như người chết đột nhiên cười phá lên, vết thương trên người lại nứt ra lần nữa, nhưng mà hắn cũng chẳng thèm để ý đến, từ dưới đất ngồi dậy, "Ngươi thật sự rất mạnh!"

Phục Uyên chẳng để ý đến hắn, còn trong mắt Hạ Khô Thảo, người này giống như người bệnh thần kinh vậy, lại nói người bệnh thần kinh này dường như đang đánh chủ ý lên người ca y, đây chính là chuyện tốt lường trước được một ít.

"Không sao chứ?" Hiên Viên Công Duẫn hỏi.

Hạ Khô Thảo lắc nhẹ đầu, "Không sao."

"Này! Chiến thần, ta còn muốn tỷ thí cùng ngươi thêm nữa!" Thái Thúc Vũ Tuyên khẽ liếm khóe miệng, mùi máu tanh nhàn nhạt làm cho chiến ý của hắn càng đậm.

"Mang người đi đi, bại tướng dưới tay đừng đòi hỏi yêu cầu." Hạ Vô Thiên thẳng thắn giễu cợt không cho hắn một đường sống.

Thái Thúc Vũ Tuyên nhìn về phía Hạ Vô Thiên, người này là con trai của Chiến thần, đáng tiếc, lại không giống như Chiến thần, "Chiến thần, ngươi không thuộc về nơi này, cùng ta trở về Khương Vu quốc đi, chiến trường mới là thiên hạ của chúng ta."

"Hắn đi nơi nào liên quan gì đến chuyện của ngươi!" Hạ Khô Thảo ghét nhất những người mang quá khứ của phụ thân y nói chuyện, sau lần Thác Bạt Hoắc đến, Phục Uyên đã xác minh thân phận cùng với lập trường của mình, y cũng biết phụ thân đối với quá khứ vẫn còn lưu tâm, nhưng hôm nay người này hết lần này đến lần khác lại nhắc đến.

"Ngươi có biết hắn là ai không!?" Giọng của Thái Thúc Vũ Tuyên trở nên kích động, "Chiến thần Khương Vu quốc năm xưa, một người dẫn đầu Đại Quân quốc, cướp đầu của đầu lĩnh Địch quốc! Để hắn ở trong ngọn núi nhỏ như vầy, thật là lãng phí!"

"Hắn là phụ thân của ta, cùng ngươi có quan hệ gì, người phải về chính là ngươi a!" Hạ Khô Thảo rống to lên, "Phụ thân ta đã nói rõ ràng với Thác Bạt Hoắc rồi, hắn chẳng qua là Phục Uyên, là người của Thần Y cốc ta."

"Ngươi sao cần gì phải..."

"Cút ra ngoài." Phục Uyên một mực yên lặng không nói rốt cuộc cũng lên tiếng, lời nói lạnh như băng nhắm thằng vào Thái Thúc Vũ Tuyên,

"Cút ra ngoài ngay, ngươi nếu không muốn vậy ta tự mình đưa ngươi đi."

Thái Thúc Vũ Tuyên cuối cùng lĩnh hội được khí thế Chiến thần năm xưa rồi, cái loại khiến người ta cảm thấy sắp nghẹt thở, phảng phất như rơi vào trong nước lạnh, hắn hơi không cam lòng, từ nhỏ đối với Chiến thần này vô cùng mơ ước, lúc nghe tin Chiến thần chết đi hắn có một đoạn thời gian suy sụp, thế nhưng vì trở thành vị Chiến thần tiếp nối, chịu bao nhiêu gian khổ, giết chết bao nhiên người, chỉ vì muốn cùng Chiến thần đứng cùng một chỗ, đáng tiếc thay, hắn cuối cùng không làm được, nghe Vương nói Chiến thần còn sống, hắn vô cùng kích động, cho nên bản thân thỉnh cầu được đến Côn Sơn quốc, gặp mặt cho được người này.

"Ta..." Thái Thúc Vũ Tuyên cứng họng, hắn rất muốn mang Chiến thần trở lại Khương Vu quốc, cuifng Chiến thần sóng vai tác chiến, nói trắng ra đây chính là thời điểm một fan não tàn gặp được thần tượng của mình.

"Nếu, nếu ngươi không đi, ta sẽ để ngươi sống không bằng chết!"

"Cha!" Hạ Khô Thảo nhìn thấy Hạ Trường Khanh đứng ở cửa, mang một cái giỏ trúc, có lẽ vừa mới hái thuốc về.

mặt Hạ Trường Khanh đều đen lại, loại người tìm gốc này y bình thường ít khi bỏ qua, lại nhìn sang Phục Uyên, thấy trên cánh tay và trên mặt có một vết thương, "Là ngươi làm?"

Thái Thúc Vũ Tuyên không biết người này là ai, nhưng biểu tình của người này hình như hơi dữ tợn quá, cái này làm cho hắn – Đại tướng quân không kiềm được sợ dù hằng năm chinh chiến trên sa trường thấy qua vô số người chết.

Nói đến chuyện bị thương, nhưng thật ra là Thái Thúc Vũ Tuyên nghiêm trọng hơn, y phục trên người không chỗ nào hoàn chỉnh, vết thương cũng rất nhiều, Phục Uyên cũng không xuất hết toàn lực, mặc dù vết thương kia rất nhỏ, nhưng lại rấy nhiều, cơ hồ mỗi một nơi đều có chsut đai, so với vết thương trên người Phục Uyên, quả thật nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Bỗng một đôi vật thể màu trắng bay đến, Thái Thúc Vũ Tuyên theo thói quen né tránh, nhưng vẫn có một ít bắn lên người, một trận đau đớn kịch liệt tấn công đến, đây có thể so với mũi tên năm xưa hắn trúng phải a, vật bắn lên người hắn cũng không phải ám khí gì, chẳng qua chỉ là một loại phấn mà thôi.

"Hôm nay phóng ngươi cũng chỉ là dược phấn bình thường, lần sau, thì chính là Hóa thi thủy." Hạ Trường Khanh nhìn chằm chằm Thái Thúc Vũ Tuyên, y phóng dược phấn này mặc dù là trị thương, nhưng dược tính cực kì mạnh, cơ bản rất ít người dùng loại này, dù nó làm vết thương mau lành lại, nhưng đau đớn kịch liệt không phải cảm giác thích thú gì.

Thái Thúc vẫn là xuống núi, dẫn sao một mình hắn không đối phó nhiều người được, với cả đây là địa bàn của bọn họ, huống chi hắn bị thương hoàn toàn không chống cự được người khác.

"Sau này không nên tùy tiện mang một vài A Mao A Cẩu về đây nữa." Hạ Trường Khanh vứt cho hạ Vô Thiên một ánh mắt.

Hạ Vô Thiên rất muốn khóc, cái này với hắn là gì chuyện gì.

Trở lại nhà, trong lòng Hạ Khô thảo vẫn còn sợ hãi vỗ ngực một cái, "Thái Thúc Vũ Tuyên có cam lòng hay không, dưỡng tốt thương thế lại tấn công lần nữa không?"

Hiên Viên Công Duẫn xoa đầu Ha Khô Thảo, "Hắn là người vô cùng chấp nhất, vô cùng biết lí lẽ, hắn chấp nhất với phụ thân ngươi, mà hiểu chuyện là tất cả chuyện của phụ thân ngươi trong quá khứ hắn đều biết rõ."

"Ý của ngươi là, trong lần gặp tới, sẽ không dây dưa như vậy nữa à?" Hạ Khô Thảo hỏi.

"Thông minh." Quẹt một cái trên chóp mũi Hạ Khô Thảo.

Ban đêm, Hạ Khô Thảo ngủ đến mơ mơ màng màng, Hiên Viên Công Duẫn thì ngược lại, hắn dường như cảm giác được cái gì, lập tức mở mắt ra, sau đó nhìn thấy ở đầu giường xuất hiện một cái bóng màu trứng, Hiên Viên Công Duẫn không khỏi híp mắt lại, đây là cái gì?

"Hiên Viên ca ca." Giọng nói của bóng trắng phát ra vô cùng quen thuộc.

Hiên Viên Công Duẫn nhíu mày, "Cơ Ảnh Nguyệt, ngươi đến đây làm gì?" Nàng không phải ở bên trong ngọc trâm của Hạ Trường Khanh sao? Sao lại ra ngoài rồi.

"Ta có chuyện muốn nói với Hạ Khô Thảo, ta nhìn thấy Hướng Huyên Huyên." Cơ Ảnh Nguyệt sau khi nhìn thấy hai người ôm nhau ngủ hơi phiền muộn, trong lòng chua xót, nhưng không chỉ có ghen tị và hâm mộ, nàng còn phát hiện sau khi tự mình thông suốt, nguyên lai nàng cũng không nhất định muốn cùng Hiên Viên ca ca cùng một chỗ với nhau, chỉ cần hai người yêu nhau thật lòng, có thể cùng nhau vượt qua hết thảy, Cơ Ảnh Nguyệt thật sự thông suốt.

Vừa nghe nhắc đến tên Hướng Huyên Huyên, Hiên Viên Công Duẫn nhẹ nhàng lay lay Hạ Khô Thảo hai lần, Hạ Khô Thảo nghi hoặc mở mắt ra nhìn Hiên Viên Công Duẫn, hơn nửa đêm rồi muốn làm cái gì đây?

"Cơ Ảnh Nguyệt, sao ngươi ở đây?" hạ Khô Thảo xoa xoa mắt, hỏi bóng trắng trước mắt.

"Ta nhìn thấy Hướng Huyên Huyên, nàng thay đổi hình dáng lẻn vào Thần Y cốc." Tiếp đó, Cơ Ảnh Nguyệt đem toàn bộ những gfi mình biết nói ra tất cả.

"Chẳng lẽ Hướng Huyên Huyên là cái người tên A Ninh đó!" Khó trách hôm nay gặp A Ninh này biểu tình kì quái đến vậy, hóa ra là trong lòng có quỷ a, cũng chẳng biết Lý đại phu có biết chyyện này không.

Hạ Khô Thảo suy tư một hồi, y đột nhiên nghĩ đến một chuyện, "Dược! Nàng ta muốn trộm dược!"

Hiên Viên Công Duẫn dĩ nhiên biết chuyện Hướng Huyên Huyên len lén vào Thần Y cốc trước đó, cũng không rõ dùng cách gì lẻn vào dược phòng, bất quá vẫn là bị Phục Kiềm phát hiện, vốn người đã bắt được, vậy mà Hướng Huyên Huyên dưới mắt Phục Kiềm trốn thoát, không một chút để ý bí mật của mình đã bại lộ.

"Ngươi về trước đi, ngày mai ta sẽ nói cho cha ta biết, tìm người nghiêm ngặt trông chừng." Hạ Khô Thảo nghĩ, nếu người đã tới, vậy thì đến bắt ba ba trong hồ thôi.

"Có muốn sớm một chút để Hướng Huyên Huyên biến mất không?" Hiên Viên Công Duẫn ôm người yêu, ôn nhu hỏi.

"Muốn." Hạ Khô Thảo không chút nghĩ ngợi trả lời ngay, "Nhưng đừng làm tổn thương thân thể Cơ Ảnh Nguyệt, hồn nàng còn cần trở về đấy."

"Ta nghĩ Bạch Nương Tử đang hồi phục dần rồi." Hiên Công Duẫn cười nói.

Đúng a, Bạch Nương Tử hẳn là khỏe lại rồi, lần bị thương này y sẽ trả lại gấp đôi, thật sự xem y là tiểu bạch liên sao? Chỉ biết chịu đựng người ta ức hiếp, sai rồi, ngươi chọc ta một lần, ta sẽ trả ngươi mười lần. Hạ Khô Thảo nghĩ vậy, quả nhiên theo Hạ Trường Khanh lâu, ngay cả suy nghĩ cũng thay đổi.

"Túc chủ, tâm trạng ngươi có chút không ổn." Giọng nói của Thất Hào như mang theo cảm giác quan tâm, có điều sự quan tâm này cũng không phải là quan tâm Hướng Huyên Huyên, mà là lo lắng cho bản thân mình.

"Ta cứ thấy mí mắt giật mãi, hơn nữa trong lòng là lạ, cứ như có chuyện gì không tốt sắp xảy ra." Không chỉ mí mắt trái giật, ngay cả mắt phải cùng thỉnh thoảng giật nhẹ, việc này là cho tâm trạng cả người Hướng Huyên Huyên trở nên bất an.

"Túc chủ không cần lo lắng nhiều như vậy, ngươi có bị tóm lại cũng có thể tiếp tục trốn đi, tích phân vẫn có thể có nữa mà." Đây chẳng qua chỉ là lời an ủi của Thất Hào, dẫu sao gã còn phải dựa vào nữ nhân này lấy đồ cho tiến sĩ nghiên cứu, viên thuốc trước kia đã kiểm tra xong rồi, bây giờ bọn họ đang thử nghiên cứu ra loại thuốc này.

Hướng Huyên Huyên nghe Thất Hào nói tâm tình mới bình tĩnh lại, không sai, ả không đấu lại những người này, nhưng ả có một cái hệ thống, có thể cho ả vô số đồ trong hệ thống, điểm tích phân dùng hết rồi ả còn có thể đi đổi lấy lần nữa, hoàn toàn không cần suy nghĩ nhiều nhue vậy, Hướng Huyên Huyên nằm lại trên giường nhắm hai mắt lại, sau đó ả làm một giấc mộng vô cùng yêu thích.

"Nếu không phải Cơ Ảnh Nguyệt nói Hướng Huyên Huyên ở đây, thì ta tuyệt đối không nhận ra nàng ta." Hạ Khô Thảo nhìn Hướng Huyên Huyên ở cửa xem Lý đại phu tỉ mỉ trở dược thảo lại, trong lòng vẫn là bị mê hoặc chút ít.

"Ta nghĩ tối nay không chừng nàng ta sẽ hành động, ta sẽ phái mấy người đến." Hiên Viên Công Duẫn bảo đảm, mình tuyệt đối sẽ không để Hướng Huyên Huyên trộm được thứ gì.

"Ta còn phải nói với cha ta, dù sao người này chưa tới Hoàng Hà chưa từ đỏ ý định." Hạ Khô Thảo sẽ không để Hướng Huyên Huyên cứ vậy mà trộm dược nhà y đi, thế nên y đều mang toàn bộ dược cất đi.

Quả nhiên, tối đến Hướng Huyên Huyên tới, trước đó ả cao giọng tuyên bố tối nay nhất định sẽ lấy được một tuyệt thế trân bảo, bây giờ mặc dù không phải quang minh chính đại đến, có điều có thể nhìn thấy thân thể từng bước từng bước nồng nhiệt lẻn vào dược phòng.

"Thủ đoạn này không tệ, ngươi có thể đi thử một chút." Hướng Huyên Huyên kia một bộ biểu tình mình cảm thấy tốt đẹp để Hiên Viên Công Duẫn hiểu được, thị vệ đều là ám vệ giả trang, sau đó tất cả mọi người đều không phát hiện.

"Sao lại không có đồ gì..." Hướng Huyên Huyên nhìn dược phòng, trừ dược liệu ra thì không còn cái gì, lúc này Hướng Huyên Huyên mới ý thức được mình bị lừa.

Tới cũng đã tới rồi, còn định đi nơi nào đây?" Hướng Huyên Huyên vừa quay đầu lại liền nhìn thấy vẻ cười của Hạ Khô Thảo, bất quá nụ cười này có hơi kì quái.

"Bắt lại!" Hiên Viên Công Duẫn ra lệnh, ám vệ trong bóng tối lập tức xuất hiện.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp