Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 81


3 năm

trướctiếp

"Trả thân thân thể lại cho ta!"

"A!!"

Hướng Huyên Huyên chợt tỉnh giấc, ả nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ mới phát hiện đây chỉ là mơ, nhưng giấc mơ này cũng quá chân thật đi, chân thật đến mức làm ả có chút kihn hãi, xoa xoa vầng trán đổ đầy mồ hôi, vừa mới chuẩn bị xuống giường thì nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng ekst, Hướng Huyên Huyên bị dọa sợ trực tiếp rút chân về.

"Tỷ, ngươi mơ thấy ác mộng sao?" Mở cửa là một cô bé, là một người lang thang được Lý đại phu mang về, trong tay cầm một giá cắm nến, xoa mắt đi vào.

Hướng Huyên Huyên lắc đầu, "Chẳng qua là mơ thấy cha mẹ."

Nhìn vẻ mặt Hướng Huyên Huyên mang tia bi thương, cô bé vội đem giá cắm nến đặt lên bàn, "Tỷ đừng khóc, nếu như không ngủ được, Tiểu Nhu ngủ cùng ngươi." Lý đại phu có phân phó với mọi người, nhà tỷ tỷ lớn nhất này đều mất hết, chỉ có một mình nàng, bọn họ đều là người lang thang, cha mẹ còn hay mất bọn họ cũng không biết, nhưng ít nhất bọn họ chưa từng thấy qua cha mẹ mình, nên bọn họ sẽ không nhớ đến, nhưng tỷ tỷ thì bất đồng, trước kia có cha mẹ bên cạnh, bây giờ cha mẹ đã mất, khẳng định rất thương tâm.

Hướng Huyên Huyên nghĩ thầm, người Thần Y cốc thế nào một hay hai người đều dễ gạt thế này, còn tưởng người Thần Y cốc lợi hại, ra cũng chỉ là một đám người không biết gì.

"Tiểu Nhu, ta không sao cả, để ta yên tĩnh một chút đi." Hướng Huyên Huyên cười khổ nói.

Tiểu Nhu hơi lo lắng vị tỷ tỷ này, nhưng nghĩ mình chỉ biết quấy rầy nàng, nên thôi, "vậy ta để giá cắm nến ở đây, có ánh sáng sẽ không sợ nữa." Tiểu Nhu nhìn Hướng Huyên Huyên, từ từ rời khỏi phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Đợi Tiểu Nhu rời đi, Hướng Huyên Huyên thu hồi biểu tình bi thương trên mặt, "Thất Hào, giấc mơ vừa nãy là thật sao?" Hướng Huyên Huyên cảm thấy có một cổ âm phong bay tới chỗ ả, sau đó lại biến mất.

"Túc chủ, đó không phải mơ." Giọng Thất Hào hết sức khẳng định, "ta vừa mới kiểm tra cổ cường đại bay tới chỗ ngươi, may mà kịp thời mở phòng vệ, nếu không túc chủ tuyệt đối sẽ bị thương."

Vậy mà là thật! Hướng Huyên Huyên chỉ cảm thấy sau lưng một trận run sợ, mồ hôi lạnh từ sau lưng chảy từ từ xuống, ả sờ ngọc thạch trên cổ một cái, không cảm thấy có linh lực gì, "Nguy rồi! Chẳng lẽ nó là giả?" Vội tháo vòng ngọc thạch trên cổ xuống, cẩn thận nhìn thì đúng là không phải.

Ngọc thạch mua trực tiếp, ngọc thạch thật sự cũng không phải có tác dụng, mà sợi dây kia, đó là đổi từ trong hệ thống, dùng để khóa Cơ Ảnh Nguyệt lại, nhưng ngọc thạch này với khối ngọc kia trông rất giống nhau, nhưng căn bản lại không có linh khí, cấm chỉ trên dây đỏ cũng không có, tại sao bây giờ ngươi mới phát hiện đồ vật bị đánh tráo, rốt cuộc là ai làm?

"Lúc trước ngọc thạch ngươi mất trong cung, người lấy là cung nữ của ngươi, ta nghĩ chuyện này là hoàng thượng làm." Thất Hào từng thấy cung nữ đổi ngọc thạch kia, nhưng lúc đấy hắn không thể xuất hiện nói cho Hướng Huyên Huyên biết, khối ngọc thạch này là giả, mặc dù Hướng Huyên Huyêt rất thông minh, nhưng không dễ dàng nắm trong tay, Cơ Ảnh Nguyệt thì ngược lại, toàn tâm toàn ý hoàn thành nhiệm vụ Thất hào đưa ra, còn không biết than oán, đây chính là cái gọi người so với người tức chết người.

"Vì sao lúc đó ngươi không nói cho ta biết?" Hướng Huyên Huyên hơi lo lắng, ả lo Thất Hào có thể phản bội mình hay không, dẫu sao mình chỉ là một người giết người cướp của, Cơ Ảnh Nguyệt mới thật sự là chủ nhân.

"Bởi vì Cơ Ảnh Nguyệt đối với ngươi không có tác dụng gì." Đây hoàn toàn là Hướng Huyên Huyên suy nghĩ nhiều, Cơ Ảnh Nguyệt quả thật không tệ, nhưng nàng làm việc quá dè dặt, nhiều chuyện rất nhiều lần hoàn thạnh muộn, trái với Hướng Huyên Huyên, có dã tâm có hoài bão, nếu như bắt lựa chọn một trong hai người, Thất Hào vẫn chọn Hướng Huyên Huyên.

"Không có tác dụng sao..." Trong lòng Hướng Huyên Huyên suy nghĩ những lời này của Thất Hào, mới chậm rãi yên lòng.

"Túc chủ nhớ hành động nhanh một chút, bây giờ phải nắm chặt thời gian." Mặc dù Hướng Huyên Huyên đã thay đổi hình dáng cùng thân phận, nhưng để nàng một mực ở đây thì hoàn toàn là vô dụng.

"Được." Hướng Huyên Huyên gật đầu một cái, ngã trên giường, nhắm mắt lại, không suy nghĩ chuyện Cơ Ảnh Nguyệt nữa, trong lúc nàng ngủ say nhìn thấy hư ảnh của Thất Hào xuất hiện ở đầu giường nào, sau đó xuyên tường đi mất.

Cơ Ảnh Nguyệt sau khi nhìn thấy người Lý đại phu mang về sắc mặt lập tức thay đổi, hôm nay nàng rất may mắn, Hạ Trường Khanh thế mà mang trâm ngọc lên, lúc ra ngoài còn chào hỏi Lý đại phu, lại nhìn thấy lão mang một nữ hài về, mặc dù Hạ Trường Khanh không hoài nghi, ngược lại Cơ Ảnh Nguyệt thì khác, nàng có thể nhìn thấy được ngụy trang dưới mặt nạ của chính mình a, người này lại đến Thần Y cốc, buổi tối Cơ Ảnh Nguyệt lén chạy ra ngoài hù dọa Hướng Huyên Huyên một chút, đáng tiếc không thành công, Hướng Huyên Huyên được Thất Hào bảo vệ.

"Khi nào hạ Khô Thảo mới trợ lại a?" Cơ Ảnh Nguyệt hơi sốt ruột, Hướng Huyên Huyên đến Thần Y cốc không biết muốn làm cái gì, nhưng có thể khẳng định, ả không có hảo tâm gì, đáng tiếc Hạ Khô Thảo vẫn còn ở Hiên Viên thành, nàng lại không thể rời đi quá lâu, nếu không linh lực tiêu tán cuối cùng tan thành mây khói, bây giờ chỉ có thể lo lắng đứng ở cửa.

"Quả nhiên là ngươi a, ta là từng là túc chủ." Âm thanh quen thuộc lạnh như băng làm Cơ Ảnh Nguyệt không khỏi đứung thẳng người, cứng ngắc quay đầu thì nhìn thấy sau mình là một nam nhân ăn mặc kì quái.

"Thất...Thất Hào?" Cơ Ảnh Nguyệt chưa từng thấy qua hình dáng Thất Hào, nam nhân này thanh âm cùng Thất Hào rất giống nhau, cho nên Cơ Ảnh Nguyệt không dám khẳng định.

"Ha ha..." Đây là lần đầu tiên Thất Hào cảm thấy buồn cười, Cơ Ảnh Nguyệt này cũng là một người ngu ngốc đáng yêu, "Bây giờ ngươi không còn là túc chủ của ta, hẳn là nên gọi người Cơ Ảnh Nguyệt nhỉ?"

Cơ Ảnh Nguyệt cúi đầu, mình biến thành bộ dạng thế này, cũng không phải mỗi công lao Hướng Huyên Huyên, mà còn có tên Thất Hào này.

"Bất kể như thế nào, nhìn thấy không hồn phi phách tán ta cũng yên lòng." Giọng nói của Thất Hào lạnh như băng không thích hợp với loại người nói ra mấy câu quan tâm như này, Cơ Ảnh Nguyệt cảm giác được sự nguy hiểm từ đối phương, lặng lẽ lui về sau một bước.

"Yên tâm, ta sẽ không làm gì đối với ngươi." Những lời này ngược lại là thật, Thất Hào cảm thấy Cơ Ảnh Nguyệt sợ hắn cũng cảm nhận được, "Dù sao ngươi bây giờ chỉ là hồn thể, đối với túc chủ không làm ra uy hiếp gì."

"Thất Hào, Hướng Huyên Huyên tới Thần Y cốc muốn làm gì?" Cơ Ảnh Nguyệt vẫn muốn biết rõ mục đích của Hướng Huyên Huyên.

"Đây là một bí mật, thứ nan tòng mệnh." Thất Hào cười nhìn Cơ Ảnh Nguyệt, "Cơ Ảnh Nguyệt, ta khuyên ngươi một câu, ngươi không nên ngây thơ để rồi hại chính ngươi." Nói xong, Thất Hào biến mất.

Cơ Ảnh Nguyệt biết Thất Hào đang cười nhạo nàng, vậy thì thế nào, nàng dù ngu ngốc, giống như Hạ Khô Thảo nói, không có đầu óc, nhưng nàng cũng có suy nghĩ cho bản thân, nàng sẽ vì một ít chuyện mà tạo ra cực đoan.

Bỗng một thân ảnh hôi sắc xuất hiện trước mặt Cơ Ảnh Nguyệt, nàng trợn to hai mắt nhìn nam nhân trước mắt, đó là người nàng sợ hãi nhất, không dám tiếp xúc nhất – Tiêu Tương Tử.

"Cơ Ảnh Nguyệt?" Tiểu Tương Tử cười không quá vui vẻ, cho nên biểu tình trên mặt hắn vẫn mang một cảm giác nghiêm túc, trừ lúc đối mặt với Phục Kiềm sắc mặt mới nhu hòa xuống, "Đi theo ta."

Cơ Ảnh Nguyệt hơi sợ, nhưng không biết vì sao mình không thể ngăn lại bước chân, đi theo.

"Mặc dù ta không biết tại sao ngươi lại xuất hiện ở cây trâm của đồ đệ ta, nhưng ta hy vọng ngươi không gây chuyện gì, nếu không ta nhất định sẽ không tha cho ngươi." Bên trong phòng Tiêu Tương Tử bị uy hiếp, làm Cơ Ảnh Nguyệt không kìm được mồ hôi lạnh chảy ròng, mặc dù nàng là hồn thể, nhưng từ trong đáy lòng vẫn rất sợ người này.

"Ta đã tính qua, mạng ngươi không phải chết, sẽ là mạng hoàng gia, bất quá sau lưng ngươi có người sửa lại số mạng, số ngươi gặp phải kiếp nạn lớn, chỉ cần ngươi tránh khỏi kiếp nạn này, tương lai chính là làm cả vạn người kính ngưỡng." Tiêu Tương Tử không đem chuyện nàng liên lụy đến người nhà nàng nói ra, dẫu sao cái mạng này đã bị hoán đổi.

"Cỏ nhỏ mai sẽ trờ lại, đến lúc đó ngươi muốn nói gì thì hãy đi nói với nó." Sau khi nói xong Tiêu Tương Tử liền rời đi, chân Cơ Ảnh Nguyệt mềm nhũn ngã trên đất.

Ngày thứ hai Hạ Khô Thảo thật sự quay về, hắn ở Hiên Viên thành cxung xem như chơi lâu vậy, còn không về phỏng chừng cha y thế nào cũng bảo phụ thân trực tiếp xuống núi mang y trở lại, vốn lúc xuống núi chỉ có y và hạ Vô Thiên, vậy mà khi trở lại gấp đôi nhân khẩu, Hiên Viên Công Duẫn và cái người Thái Thúc Vũ Tuyên.

"Hiên Viên đến cũng được đi, người kia tại sao cũng đến?" Hạ Khô Thảo không cùng Hiên Viên Công Duẫn cưỡi cùng một con ngựa, mà là Hạ Vô Thiên, trên đường về vẫn nghe hắn nói nhỏ, dáng vẻ nhìn Thái Thúc Vũ Tuyên cực kì bất mãn.

"Da mặt dày đi theo." Đây là nói thật, sau khi xuất phát bọn họ phát hiện đội ngũ của mình có thêm một người, đó chính là Thái Thúc Vũ Tuyên, chỉ có thể nói da mặt của y thật sự quá dày, một bộ dáng đi theo phía sau bao thanh thản.

"Ô! Cỏ Nhỏ về rồi!" Lý đại phu vẫn như cũ xuống núi một lần, lần này ở trên đường vừa vặn gặp Hạ Khô Thảo lên tiếng chào hỏi, cả người Hướng Huyên Huyên trở nên khẩn trương lên.

"Lý gia gia hảo." Hạ Khô Thảo đối với người ở Thần Y cốc đều rất thích, tỷ như Lý đại phu thập phần nhiệt tình lại hảo tâm này, "Vị này là?" Hạ Khô Thảo cũng chú ý đến nữ hài bên người Lý đại phu, dường như rất lạ, Hạ Khô Thảo biết Lý đại phu thích thu nhận một ít trẻ con, nhưng người này không khỏi quá lớn đi.

"Nàng gọi là A Ninh, vừa mới thu nhận, có thể giúp ta làm một ít việc nhà, còn có thể chiếu cố cho vài đứa trẻ." Lý Đại Phúc cười nói.

Hạ Khô Thảo vẫn cảm thấy nữ hài này hơi kì quái, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, bây giờ y chỉ muốn mau sớm về nhà, sau khi cáo biệt Lý đại phu mấy người bọn họ tiến vào Thần Y cốc, Hướng Huyên Huyên nhìn bóng lưng Hạ Khô Thảo rời đi, không cầm được thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên mình vẫn rất thành công, ít nhất không bị phát hiện.

"A Ninh! Nhanh một chút theo sát đi!" Lý đại phu quay đầu thấy Hướng Huyên Huyên đứng ở đằng kia đang ngây ngô, vội vàng gọi một tiếng.

Hướng Huyên Huyên lấy lại tinh thần, nam nhân này đã rời đi rất xa, nghe thanh âm của Lý đại phu, lập tức đuổi theo, "Đến đây, sư phó."

Hạ Khô Thảo gõ cữa, "Cha! Ta trở lại rồi đây!"

Hạ Khô Thảo lòng tràn đầy vui mừng nhìn người mở cửa ra, nhưng người tới không phải cha y, mà là phụ thân, có điều là ai thì y cũng rất cao hứng, đang chuẩn bị cho phụ thân ôm một cái, chỉ nhìn thấy trên người phụ thân xuất hiện một đạo quan màu trắng, sau đó phụ thân liền đem y ôm vào trong ngực nhảy ra chỗ khác.

Hạ Khô Thảo quay đầu, thì thấy Thái Thúc Vũ tuyên đang cầm đao, mặt đầu hưng phấn nhìn phụ thân y, trong mắt tràn đầy chiến ý, cặp mắt kia cũng ngày càng đỏ lên.

Hiên Viên Công Duẫn với Hạ Vô Thiên liền lập tức rút kiếm bên hông ra, nhìn chằm chằm nam nhân cùng một đường đến, nếu không phải biết tên này là người của Kỳ Quân, ban đầu bọn họ cũng sẽ không để người này đi theo, không biết vì sao, nam nhân này lại đột nhiên biến thành như vậy, rút dao với người đối mặt.

"Sát lục Chiến thần?" Thái Thúc Vũ Tuyên cười nhìn Phục Uyên.

Phục Uyên hộ chặt Hạ Khô Thảo trong ngực, biết đối phương chẳng đã thương được hắn, mới để người xuống, trong lòng Hạ Khô Thảo vẫn còn thấy khiếp sợ, hoàn toàn không biết phải làm sao.

"Ngươi là người phương nào?" Phục Uyên không để tên kia thấy người trong miệng có phải là hắn không, nhưng người ở đây đều biết, hắn chính là, chẳng qua đều đã qua.

"Sẽ đánh bại người của ngươi!" Nói xong một câu này, trên người Thái Thúc Vũ Tuyên tản mát ra một cổ sát khí, giơ đao trong tay lên, đánh về phía Phục Uyên.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp