Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 52


3 năm

trướctiếp

Vẫn luôn nhìn bàn tay quấn băng phía sau lưng kèm theo* (đoạn này mình không hiểu nói gì luôn) dược vị ngập tràn trong phòng, một tiếng than nhẹ vang lên, Hạ Khô Thảo vô cùng nghi ngờ người nam nhân kỳ quái này.

"Ngươi rất hiếu kì?" Nam nhân phát giác ánh mắt của Hạ Khô Thảo, hướng hắn đầy tiếu ý.

Hạ Khô Thảo rất thành thực gật đầu, người này lúc trước thoắt ẩn thoắt hiện trong phòng y, ngay sau đó lại biến mất, Hạ Khô Thảo vội vã chạy ra ngoài, hướng phía phòng của Vệ Trung Hiền mà đến, quả nhiên nam nhân ở bên trong, hắn đứng nghiêm mặt ở trước giường, cứ như vậy nhìn Vệ Trung Hiền.

"Ta với y không cừu cũng không oán hận, thế nhưng ta nợ y rất nhiều." Nam nhân lấy ra một cái hộp bên trong y phục ném cho Hạ Khô Thảo, "Đem cái này giao cho cha của ngươi, hơn nữa nói với hắn, việc này cùng ta không quan hệ, muốn biết nguyên do thì đi đến hỏi Độc Lão Qủy." Sau đó hắn biến mất, Hạ Khô Thảo cũng không biết người này biến mất như thế nào.

Mở hộp ra, sau khi nhìn rõ bên trong là trùng gì sắc mặt không khỏi tái nhợt, trong cái hộp này chứa một con đỉa, nhưng không giống với đỉa bình thường, nhìn lớn hơn rất nhiều, toàn thân đều là màu đỏ, trông thập phần quỷ dị.

"Huyết đỉa này có phải là một người mang vòng tay màu bạc, y phục quái dị đưa cho ngươi không." Hạ Trường Khanh vừa mới thấy hộp gỗ này đã cảm nhận được một cảm giác quen thuộc, sau đó lại nhìn bên trong y liền xác định.

"Không có vòng tay màu bạc, nhưng ăn mặc thì quả thật rất quái lạ." Dù sao nam nhân này không phải người Khương Vu quốc, mặc ít như vậy quả thật rất quái dị, về phần vòng tay màu bạc kia quả thật y không có nhìn thấy, "Cha, huyết đỉa là gì thế?"

"Vật này cũng giống như cổ trùng, thế nhưng lại là cổ trùng dùng để cứu người." Hạ Trường Khanh nói, "Mang đầy nọc độc của đỉa ngâm cùng với máu loãng bên trong, mỗi ngày đúng giờ lấy dịch máu* và nọc độc, đợi con đỉa này trở nên đỏ và lớn hơn liền xác nhận đã luyện thành cổ, bình thường rất khó có thể luyện ra nó, dù sao nọc độc này cũng không phải dễ dàng cứu sống bọn họ." ( Vì đoạn này mà mình k edit tiếp nữa ó L vậy mà cũng chửng biết dịch đúng hông luôn )
* Dịch máu: đại khái từ máu loãng cho ra máu nguyên chất T_T

Tuy rằng rất khó để tưởng tượng, thế nhưng Hạ Khô Thảo vẫn thản nhiên tiếp thu, "Cha, người kia nói việc này cũng hắn không quan hệ, muốn biết mọi chuyện thì đến hỏi Độc Lão Quỷ."

"Lại là hắn?" Mặc kệ là chuyện trước đó của Phục Uyên hay là chuyện lần này, cơ bản đều có liên quan đến Độc Lão Quỷ, lẽ nào Độc Lão Quỷ đã trêu chọc đến nhân vật ghê gớm nào đó sao? Hạ Trường Khanh nhíu nhíu mày, y cảm thấy trước mẳt hẳn là nên tìm Độc Lão Quỷ trực tiếp nói rõ chuyện tình phát sinh từ khi hắn biến mất thì tốt hơn.

Chuyện còn lại Hạ Trường Khanh tự mình xử lí, để Hạ Khô Thảo đi nghỉ ngơi một chốc, vừa mới trở lại phòng mình thì phát hiện bên trong tựa hồ có gì không đúng, bước vào đến nơi liền bị người che miêng lại, Hạ Khô Thảo chuẩn bị lấy ngân châm đối phó người đến chợt nghe bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc.

"Xuỵt, là ta." Người đến là Hiền Viên Công Duẫn, Hạ Khô Thảo chỉ có thể thu châm trong tay của mình.

Hạ Khô Thảo trừng mắt Hiên Viên Công Duẫn sau khi vừa được thả ra, "Mỗi lần xuất hiện ngươi không thể bình thường đi vào sao?" Không hiểu sao lần nào người này đến đều là lén lút bí mật đến, không có lần nào quang minh chính đại mà xuất hiện.

"Ngươi không phải sợ bị phát hiện sao? Thế nên ta mới lén lút tiến vào." Hiên Viên Công Duẫn cười nhìn Hạ Khô Thảo.

"..." Vì cái gì một câu nói bình thường như thế khi phát ra từ miệng hắn lại có cảm giác giống như đang đi ăn trộm.

Hiên Viên Công Duẫn sờ đầu y, "Chuyện lần này ta đã điều tra, những người phát điên ngày trước có năm người của Thanh Thủy Môn, hai người của Lạc Phong trại, phái Thanh Phong cũng là hai người, còn lại là nhân sĩ nhàn tản* trong giang hồ, những người này không tiếp xúc với ai hay thứ gì, cho nên căn bản không tra ra được gì?" ( chố này nó để "?" không biết nó là nghi vấn kiểu gì nữa T_T )

* nhàn tản nhân sĩ: ý chỉ những người không dính dáng đến việc chính trong giang hồ, người bình thường í.

"Vậy ngươi có nhìn qua thi thể không?" Những người này tự nhiên phát điên tất đều có nguyên nhân, theo lẽ thường phải tra từ thi thể mà ra.

"Không nhìn thấy." Hiên Viên Công Duẫn lắc đầu, "Thi thể bị phụ thân ngươi chém đến thất linh bát lạc*, cho dù hợp lại thành hình thì nhìn ra được gì đây? Có điều cha ngươi đúng là nói cho ta biết những người kia trúng cổ trùng."

*thất linh bát lạc: thành ngữ diễn tả sự lác đác, tan tác, lơ thơ, rải rác,...ở đây ý là chém cho tan tác.

"Cổ trùng?"Nói đến cổ trùng Hạ Khô Thảo lại nghĩ đến những con trùng sau lưng Vệ Trung Hiền còn có người kia cho y cái hộp, tựa hồ chuyện lần này cùng cổ trùng có liên quan với nhau.

"Ta nghĩ đại khái chuyện này hướng về một người nào đó đến tham dự, hơn nữa còn là một lời cảnh cáo." Lựa chọn ra tay ở đại hội võ lâm có thể thấy người này rất tin tưởng chính mình không bị phát hiện, ngoài ra chỉ có những người phát điên chém giết lung tung, còn lại đều là lúc không chú ý mà bị gây thương tích, mà minh chủ võ lâm bị thương có lẽ thật sự bị liên lụy.

"Trước đó ta có gặp một nam nhân, hắn nói cho ta chuyện này có liên quan đến Độc Lão Quỷ, ngươi có thể giúp ta đi thăm dò đoạn thời gian Độc Lão Quỷ biến mất đã xảy ra những chuyện gì không?" Hạ Khô Thảo nhìn Hiên Viên Công Duẫn nói.

"Hảo." Hiên Viên Cương Duẫn cười tại môi Hạ Khô Thảo hôn một cái, "Này xem như là thù lao, chờ xong chuyện ta lại đến thu lợi tức."

Hạ Khô Thảo che miệng nhìn nam nhân cười đến giảo hoạt. "Tạm biệt không tiễn!" Đem người đẩy ra ngoài cửa, chờ bên ngoài không còn động tĩnh liền mở cửa ra, quả nhiên người đã đi mất rồi, trong lòng có chút không nỡ a.

Giữa lúc Hạ Khô Thảo muốn đóng cửa lại lần nữa thì Hiên Viên Công Duẫn lập tức xuất hiện, hôn lên trán Hạ Khô Thảo, cười híp mắt nói, "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ cho ngươi."

"..." Hạ Khô Thảo thoáng giật mình.

Từ trên giường truyền đến từng trận thở dốc, càng ngày càng gấp gáp, khiến người nghe được một hồi tê dại, mãi đến khi một giọng trầm thấp thét lên, hai người quay cuồng trên giường mới dừng lại.

Kỳ Quân đẩy nam nhân còn đè trên người y ra, thân thể trắng nõn ngập đầy hồng ngân, dường như không có chỗ nào nguyên vẹn, hai mắt tràn đầy hơi nước, cùng với gương mặt xinh đẹp hợp lại làm người nam nhân kia khó có thể kiểm soát mình.

"Đêm nay hoàng hậu thế nào lại có tinh lực như thế, còn sức để ngồi dậy nha." Thác Bạt Hoăc đem đoạn tóc mềm của người kia nắm lên đặt ở chóp mũi, mùi thơm thoang thoảng truyền đến, y đây chính là một tiểu yêu tinh, đúng là không phải câu dẫn bình thường, "Chẳng lẽ bản vương còn chưa thỏa mãn hoàng hậu sao?"

"Thiếu đánh." Kỳ Quân từ trên giường ngồi dậy, phủ thêm áo khoác ra cửa phân phó một tiếng, rất nhanh liền có người mang nước nóng đến, Kỳ Quân ngâm mình trong nước ấm không khỏi hừ nhẹ một tiếng, quả nhiên vận động xong ngâm nước ấm là thoải mái nhất.

"Ào ào..." Tiếng nước lớn vang lên, Kỳ Quân mở mắt ra trông thấy Thác Bạc Hoắc tiến vào bồn tắm, hai nam nhân cao 180cm cùng ở một thùng tắm thế nào cũng cảm thấy vô cùng chật chội, y cảm thấy mình một chút cũng không thể động.

Thác Bạt Hoắc đem người ôm ngồi trên đùi của mình, cười nhẹ rồi hôn cổ đối phương, "Sao vậy? Còn nghĩ đến chuyện tình hôm nay à?"

"Mục tiêu của bọn họ là ngươi." Kỳ Quân cuối đầu nghịch ngón tay của nam nhân.

"Ta thấy không phải vậy." Thác Bạc Hoắc cười khẽ, "Ta tuy rằng đã rời khỏi, nhưng ít ra hắn sẽ không ngốc đến mức để ta chết kỳ lạ ở nơi tha hương, không biết ngày hôm nay ngươi có chú ý đến tên nam nhân cầm Trường Đao mặt đầy vết sẹo không a."

Kỳ Quân suy nghĩ một chút, quả thực lúc đó rất hỗn loạn, tuy nhiên người nam nhân này là nổi bật nhất, không chỉ xét về tướng mạo, còn có một thân khí tức sát phạt, khí thế đó chỉ có ở những người lâu năm sa trường, "Hẳn là người này cùng hắn có quan hệ."

"Hoàng hậu đại khái không biết một chuyện, thế nhưng ký ức đối với ta rất sâu sắc, Trường Đao trong tay người kia chính là thị huyết, cho nên khi dùng một khối vải rách bao lại thì không cảm nhận được cảm giác đó."

"Thị huyết không phải là vũ khí của Chiến thần sao?" Nàng không phải đã chết rồi sao?" Chuyện này toàn bộ người dân Khương Vu quốc đều biết, rất nhiều người đều cảm thán một nhân vật huyền thọai vậy mà đột nhiên chết đi, hơn nữa chết không thấy xác, sống không thấy người.

"Đó là một loại thuyết pháp ổn định dân tâm mà thôi." Thác Bạc Hoắc nắm chặt tay Kỳ Quân, "Trong cung còn có một câu trả lời thích hợp, đó là hắn bị người hạ độc sát hại, chẳng qua chuyện này bị người áp chế, vì thế hiện tại căn bản không có tin tức, ngươi không biết cũng là chuyện bình thường."

"Vậy nên mục tiêu của đám người kia là hướng về phía hắn sao?" Kỳ Quân tò mò hỏi.

Thác Bạt Hoắc cười nói: "Tự nhiên không phải, chỉ sợ hắn không biết Chiến thần còn sống ở trên đời, hẳn là có một phần ân oán với người đi, nếu như hắn biết Chiến thần còn sống phỏng chừng sợ đến nỗi buổi tối cảnh giác không ngủ được.:

Nghĩ như vậy, màn này vẫn là rất khôi hài, Kỳ Quân vỗ mặt nam nhân, "Ngươi không đi bái phỏng vị Chiền thần trong truyền thuyết này sao? Ta nhớ rõ là ai đã nói đem hắn làm tấm gương trong lòng đây?"

"Việc này thong thả, chúng ta còn có chuyện quan trọng cần làm hơn." Nói xong đem người cố định bên trong ngực, nắm chặt tiểu Kỳ Quân chậm rãi trượt, trong phòng lại lần nữa truyền đến khí tức khiến người ta đỏ mặt.

Ngày thứ hai, Vệ Trung Hiền đã tỉnh lại, thế nhưng vẫn không thể cử động, chỉ duy trì một tư thế nằm lỳ trên giường uống dược, vết thương sau lưng đã cắt đi khối thịt thối và khâu lại một lần nữa, Hạ Trường Khanh dúng huyết đỉa thanh lọc một ít trứng trùng còn ở sau lưng Vệ Trung Hiền, mặc dù đã chết đi, nhưng mà lưu lại trong người vẫn không tốt. Vật này cho ăn đến một kích thước nhất định sẽ không để nó uống máu nữa, mà là đem máu cùng với một ít trứng trùng kia trộn lại cho ăn, để nó quen thuộc những thứ này, Hạ Trường Khnh kỳ thực có được huyết đỉa này rất vui vẻ, dù sao đây là thứ tốt lại khó tìm.

"Trước đây Độc Lão Quỷ gây ra nhiễu loạn so với ai cũng nhiều hơn, nếu như chậm rãi điều tra cũng mất một khoảng thời gian." Năng lực của Phục Uyên hồi phục rất nhanh, huống chi còn có đại thần y Phục Kiềm ở đây, làm sao có khả năng giống người bình thường tỉnh lại thì sẽ vô cùng suy yếu.

"Ta vẫn đang nghĩ, chuyện này có liên quan đến Phục Uyên hay không, trước đó Độc Lão Quỷ mang độc dược bán cho Uyên nên đối thủ mới biến thành như vậy, nhưng xem ra chuyện này cùng Phục Uyên không có liên quan gì." Hạ Trường Khanh lấy khăn tay ra lau khỏe miêng cho Vệ Trung Hiền. "Uyên đã đi về Thần Y cốc mang Độc Lão Quỷ đến đây."

Vệ Trung Hiền nở nụ cười, "Chuyện này chắc hẳn không có liên quan đến Phục Uyên, tên đối thủ kia phỏng chừng còn chưa biết Phục Uyên vẫn còn sống trên đời, hồ nháo như thế chỉ có thể nói là đang nhắc nhở Độc Lão Quỷ một chút, có điều hắn không biết Độc Lão Quỷ đã quay về Thần Y cốc, căn bản không có ở đại hội võ lâm."

Hạ Trường Khanh nhìn Vệ Trung Hiền, đột nhiên rất muốn mang chuêện tình ngày hôm qua nói ra, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng lại nuốt xuống, hắn vẫn không muốn để cho Vệ Trung Hiền biết người kia hôm qua tới đây, "Ngày đó tên nọ làm sao công kích được ngươi?"

"Do ta sơ xuất, làm Minh Chỉ quá lâu thì thật sự xem mignh là người cao cao tại thượng." Vệ Trung Hiền cười giếu cợt, "Tên nọ căn bản không có cổ trùng, thế mà lại tự mình chạy đến đánh lén, phỏng chừng có người sai khiến, người ngươi ngươi nhìn thấy cổ trùng, đại khái hắn đem cổ trùng bên trên người khác, nếu như một đao đó không thương tổn được ta khả năng một khắc sau sẽ dùng đến cổ trùng, chỉ sợ thời điểm đó ta càng bị thương nặng hơn."

"Lạc Phong Trại vẫn là Thanh Thủy môn." Đây là một khẳng định.

"Đều không phải." Vệ Trung Hiền cười cợt, "Người kia đại khái hoạt động quá tự tại mới vong bản*, chờ thương thế ta lành lặn ta chắn chắc để hắn nếm thử tư vị y đúc như ta."

*Vong bản: mất gốc


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp