Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 51


3 năm

trướctiếp

Về việc đệ tử của các ngươi phát điên chúng ta đang tra xét nghiêm ngặt, hiện tại các đệ tử ngày đó thụ thương chúng ta đã an bài chữa trị, hi vọng các vị chưởng môn rộng lượng không để tâm." Lần này người ra mặt không phải là Vệ Trung Hiền nữa, mà là Hạ Trường Khanh, thương thế Vệ Trung Hiền quá nghiêm trọng, hoàn toàn không thể xuống giường được, vì thế việc này liền giao cho Hạ Trường Khanh đảm nhiệm, đương nhiên, không phải tất cả mọi người đều chỉ nghe mỗi lời của Vệ Trung Hiền.

"A, lần này không phải do minh chủ võ lâm chủ trì, trái lại đem những chuyện này giao cho ngươi, chẳng biết là có mục đích gì đây." Người nói là Thanh Thủy Môn đương gia, môn phái của hắn lần này tổn thất nghiêm trọng nhất, vốn hắn cực kì phản đối cách kiểm soát lỏng lẻo về đại hội đối với minh chủ võ lâm là Vệ Trung Hiền, lần này Vệ Trung Hiền thụ thương hắn tự nhiên rất vui vẻ. ( chỗ kiem soát mình chém vì không hiểu T_T )

"Ý tứ lời này của Hồ đương gia là đang nói sư huynh để mặc các người tự sinh tự diệt sao?" Hạ Trường Khanh khinh thường nhìn người này, "Vẫn là nên thông báo cho Hồ đương gia biết, hiện tại sư huynh ta đang thụ thương tạm thời nhượng ta quản lý ngươi liền không phục."

"Ngươi bất quá chỉ là sư đệ của hắn mà thôi, trên giang hồ lại vô danh vô phận, ngoài danh hào thần y ra cũng chỉ có đại gia mới để ý ngươi thôi." Có người phản đối đầu tiên tự nhiên sẽ có người theo sau phụ họa, Hạ Trường Khanh biết người này, trại chủ Lạc Phong trại Lưu Vân Kì.

"Ta còn không biết từ khi nào mà một tướng cướp cũng có thể tự xưng mình là người trong giang hồ." Lời này của Hạ Trường Khanh hoàn toàn chọc đến chỗ đau của Lưu Vân Kì, vào thời điểm Lạc Phong trại của hắn hoạt động những ngày đầu hắn còn tạm nhờ vào việc cướp của, bởi vì công phu cao cho nên trở thành lão đại, tuy rằng làm vẫn là cường đạo, nhưng cũng muốn khuếch đại thanh danh của chính mình, thanh danh mà tự nhiên có không thể thối tha, vì thế lần nào hắn cũng mượn cớ cướp bóc của người giàu giúp đỡ người nghèo khó, còn hằng năm mở giang hồ yến, mời tất cả thiên hạ võ lâm hiệp sĩ đến tham dự, hiệu quả đích thật là rất cao, ít nhất có thể tham gia vào đại hội võ lâm.

"Hạ cốc chủ, bất kể như thế nào, vụ việc này chúng ta hi vọng Minh chủ có thể đi ra giải thích một chút, dù sao đệ tử bọn ta đều ăn, uống, ngủ nghỉ ở chỗ này." Nói thật hay, ngoài mặt đều nói đến giúp Hạ Trường Khanh thông suốt, nhưng thật ra là muốn đâm sau lưng Vệ Trung Hiền một phen, bọn họ ở chỗ này xảy ra chuyện chắc chắn nơi đây có vấn đề.

"Các ngươi cũng ở chỗ này ăn uống, vì cớ gì lại không trúng độc." Hạ Trường Khanh cười khẽ, "Vẫn hi vọng ngươi sau này nói chuyện động não nhiều một chút, không nên bị người sử dụng như con rối." ( lại chém tiếp )

Trong nháy mắt, toàn người trong phòng đều trở nên căng thẳng, ai cũng không dám mở miệng nói chuyện bỗng chốc cả đại sảnh lâm vào trầm mặc, tuy nhiên rất nhanh quản gia đã phá vỡ sự im lặng này.

"Cốc chủ, Thành chủ nhờ người mang thư tín đến nói là sẽ hỗ trợ điều tra việc này." Lời nói này của quản gia làm tất cả người ở đây hoảng hốt, này chính là Thành chủ đến giúp đỡ, mà bọn họ còn hở đây nháo nhào lên không phải trở thành trò cười sao.

Đến giúp đỡ không phải bản thân Thành chủ, mà là hai người Hiên Viên Công Duẫn và Hiên Viên Thiên Hữu, cả hai đều chủ động xin đi điều tra sự việc, vốn thành chủ không nghĩ tới chuyện này, vì nó nằm trong phạm vi của người giang hồ, còn hắn chỉ đơn giản là thành chủ, không muốn quản nhiều như vậy, nếu các con đã muốn giúp đỡ hắn cũng sẽ không để ý, liền vung tay để hai người đi.

"Sư tổ, Vệ bá bá lúc nào mới tỉnh a?" Hạ Trường Khanh phụ trách đi đối phó nhân sĩ giang hồ, thế nên trọng trách chiếu cố Vệ Trung Hiền liền đặt lên vai của y, đôi khi Phục Kiềm có đến đây nhìn xem thương thế của Vệ Trung Hiền.

"Nếu đêm nay không sốt, ngày mai có thể tỉnh lại." Phục Kiềm dùng khan lau trán Vệ Trung Hiền, "Cho nên quãng thời gian này ngươi chú ý đến hắn nhiều một chút."

"Vâng." Hạ Khô Thảo gật gật đầu, biểu thị mình sẽ làm tốt việc này.

"Những thứ này là gì vậy?" Hạ Khô Thảo nhìn Hạ Vô Thiên thả một đống đồ bao lớn bao nhỏ lên bàn.

"Một ít đồ ăn vặt, sợ ngươi buồn chán." Hạ Vô Thiên mở một gói bọc giấy, bên trong đựng sơn tra sấy khô, "Đây, có muốn ăn một chút không?"

"Ngươi biết đêm nay ta sẽ canh giữ bá bá?" Đêm nay phỏng chừng không thể ngủ được, Hạ Vô Thiên mang đồ ăn đến như vậy hẳn là biết giải vây thời gian nhàm chán.

"Canh giữ ban đêm?" Hạ Vô Thiên căn bản không biết chuyện này, "Có muốn ta ở cùng ngươi tối nay không." Dù sao canh giữ ban đêm tẻ nhạt như vậy Hạ Vô Thiên đã từng lĩnh hội.

"Ngươi vẫn cùng phụ thân đi điều tra sự việc đi." Hạ Khô Thảo cảm thấy cạn lời, rõ ràng mỗi người được phân chia một nhiệm vụ, vì sao ca ca của y nhìn nhàn nhã như thế.

"Không phải thành chủ mang người đến hỗ trợ sao, cho nên chúng ta đều rất nhàn nhã." Hạ Vô Thiên cầm lấy một khối trần bì nhét vào mồm ( nguyên văn =)) ), "Là đứa trẻ ngày trước đã cứu ngươi đấy."

"Phốc!" Hạ Khô Thảo đang uống trà vừa nghe đến liền phun ra, y che miệng lại ho đến mặt đỏ rần. ( T_T )

Hạ Vô Thiên lập tức vỗ lưng cho Hạ Khô Thảo, "Có sao không, lớn đến như vậy uống nước còn để bị sặc."

"Không sao rồi." Hạ Khô Thảo cười ngượng ngùng, y không nghĩ đến Hiên Viên Công Duẫn sẽ chủ động giúp đỡ, hi vọng hắn không bị cha phát hiện ra bí mật.

Đến nửa đêm, cả người Vệ Trung Hiền nóng rần, toàn khuôn mặt do phát sốt đến hồng lên, thậm chí đỏ có chút kì lạ, cả người còn lạnh băng, một đệm một chăn đều phủ kín người y, nhưng vẫn như cũ không có hiệu quả, Hạ Khô Thảo bắt mạch cũng phát hiện không phải do phong hàn gây ra, ngược lại mạch tượng là trúng độc, Hạ Khô Thảo không thể không chạy đi tìm Phục Kiềm.

Phục Kiềm cùng Tiêu Tương Tử chạy đến đó thật nhanh, đem chăn đệm của Vệ Trung Hiền xốc lên, sau đó xoay người y lại, chỉ thấy phía trên áo lót xuất hiện một vài thứ kì quái, tháo băng vải ra thì vết thương đã lên nước mủ, nhất là mùi của miệng vết thương, sắc mặt Hạ Khô Thảo tái nhợt, mùi này chính là mùi của thi thể thối rữa.

"Đưa cho ta cái kéo." Phục Kiềm mở băng vải ra, lại phát hiện miệng vết thương băng vải hòa cùng với vết thương đọng lại, vì thế phải thật cẩn thận, vốn miệng vết thương đã thối rữa, lỡ như sơ suất thì vết thương sẽ tệ hơn, trước phải dùng nước ấm lau nhẹ viền ngoài từ từ thấm ướt, đợi cho chỗ ấy nhũn dần, mới đem băng vải mở ra, sau đó Hạ Khô Thảo được vinh dự chứng kiến hình ảnh khiến y chấn kinh.

Toàn bộ vết thương phía trên của Vệ Trung Hiền đã nứt ra, đường khâu không biết thế nào lạt đứt, xung quanh thịt đều rữa cả đi, ngay miệng vết thương xuất hiện một ít bạch tơ của con sâu nhỏ đang nhúc nhích, thoạt nhìn rất buồn nôn, Hạ Khô Thảo không khỏi lùi về sau một bước.

Tiêu Tương Tử che hai mắt Hạ Khô Thảo đi, lần đầu tiên hắn quan tâm Hạ Khô Thảo như vậy, "Ta biết ngươi chịu không nổi cảnh tương này, nhưng mà vẫn nên xem nó thành thói quen."

"Vâng..." Thanh âm Hạ Khô Thảo có chút run rẩy, đời trước y nhìn qua rất nhiều thi thể bị thối rữa, lúc đó cơ bản mấy ngày không nuốt trôi cơm, thế nhưng y vẫn thích ứng được, lần này dọa y không phải là miệng vết thương, mà chính là những con sâu lít nhít quấn quanh vết thương kia.

"Là cổ trùng." Phục Kiềm không thể dùng tay đụng vào, "Trên đao người kia có trứng trùng."

"Vậy vết thương phía trên Vệ bá bá...." Vệ Trung Hiền không chỉ bị thương ở sau lưng, mà còn bên trên cũng có.

Phục Kiềm quan sát miệng vết thương phía trên của Vệ Trung Hiền, không có cổ trùng, "Đem con nhện Thiên Ti của ngươi cho ta mượn một chút." Ở phòng Hạ Khô Thảo Phục Kiềm đã thấy được con nhện to ấy.

"Ân!" Hạ Khô Thảo không biết Thiên Ti có thể giúp được cái gì, nhưng Phục Kiềm muốn dùng y tuyệt đối sẽ dâng lên, Hạ Khô Thảo trở lại phòng cầm cái hộp ở trên giường, nhện Thiên Ti đang yên tĩnh ngồi ngốc trong lá khô, không thấy chuyển động, thấy Hạ Khô Thảo nó mới nhúc nhích, "Đậu Đậu đi hỗ trợ với ta nha."

Thời điểm Hạ Khô Thảo duỗi tay đến thì nhện Thiên Ti lùi về sau vài bước, dường như không nguyện ý tiếp xúc với tay Hạ Khô Thảo, "Sao vậy?" Hạ Khô Thảo có chút nghi ngờ, bình thường Đậu Đậu rất chủ động, hôm nay thế nào lại chống cự, Bạch nương tử từ tay phải Hạ Khô thảo vươn đầu ra, hướng Đậu Đậu phun lưỡi, sau đó Đậu Đậu triệt để trốn bên trong hộp.

"Đậu Đậu?" Hạ Khô Thảo phát giác Đậu Đậu đối với Bạch nương tử có chút sợ hãi, thế nên đổi tay trái mang Đậu Đậu đến phòng Vệ Trung Hiền.

"Tử Lương, mang bảo bối ra bên ngoài đi." Phân phó Tương Tử một tiếng, sau đó mang Thiên Ti nhện lại chỗ Vệ Trung Hiền, Hạ Khô Thảo cùng Tiêu Tương Tử ra ngoài, hoàn toàn không biết bên trong phòng làm những gì.

Phục Kiềm cầm nhện Thiên Ti trong tay, lấy bình sứ rắc một ít phấn trên bàn, sau đó đem Thiên Ti nhện đặt trên bàn, Thiên Ti chạy thật nhanh về phía bột phấn, chân trước nhanh chóng hành động, rất nhanh bột phấn trên bàn biến mất, đại khái bị nó ăn mất, đợi đến khi tiêu hóa bột phấn xong, tám cái móng vuốt của nó bắt đầu run rẩy, có chút đứng không vững, trong bụng dần có biến hóa, nhện Thiên Ti triệt để té chổng vó xuống, tám cái vuốt của nó bay lượn trên không trung, nhưng đáng tiếc không có tác dụng, thân thể quá nặng rồi.

Một cây kim bạc nhẹ nhàng đâm vào bụng nhện Thiên Ti, chỉ thấy một dòng chất lỏng sền sệt màu xanh biếc chảy ra, Phục Kiềm dùng một cái lọ đựng lấy chất lỏng đó, chờ bụng nhện Thiên Ti nhỏ dần đi, bình lọ nhỏ kia cũng gần đầy, nhện Thiên Ti không có bất kì động tĩnh nào nằm nhoài trên bàn, gần giống như là chết.

Phục Kiềm đem chất lỏng kia hòa cùng bã thuốc, đặt lên trên một miếng vải trắng, sau đó đắp lên lưng của Vệ Trung Hiền, Vệ Trung Hiền đang hôn mê bỗng hừ một tiếng rồi mở to hai mắt ra, cả khuôn mặt đều vặn vẹo, nếu không phải hai tay hai chân bị trói chặt, nhất định sẽ tạo động tĩnh rất lớn.

Trên mặt Vệ Trung Hiền đầy mồ hôi, cả khuôn mặt sắp co lại thành một nắm, trong miệng là một đoàn bố, chính là sợ y không chịu được mà cắn lưỡi tự sát.

"Tử Lương!" Phục Kiềm ở trong phòng hô một tiếng, rất nhanh Tiêu Tương Tử liền đi vào, chỉ thấy Phục Kiềm đang lấy miếng vải trên lưng Vệ Trung Hiền ra, bên trong chính là miệng vết thương của Vệ Trung Hiền trước đó, "Ngân tuyến cổ."

Tiêu Tương Tử nhìn vết thương nhỏ trên đó, ngân tuyến cổ không phải là trùng độc gì ghê gớm, chẳng qua rất khó tiêu sạch độc, hơn nữa sinh sản rất nhanh, "Ta nghĩ người này hẳn không muốn đưa người vào chỗ chết."

"Đến cùng là ai gây ra?" Phục Kiềm đã ly khai quá lâu, hắn đối với sự tình của đại đồ đề, tiểu đồ đệ hoàn toàn không biết rõ.

Hạ Khô Thảo nâng Đậu Đậu đang thoi thóp trở về phòng, đặt nó vào bên trong hộp để nó dưỡng thương, Phục Kiềm nói có chút hơi quá, chỉ là chảy quá nhiều nọc độc, cho nên mới thành ra như vậy, đợi nọc độc khôi phục lại thì có thể nhảy tưng tưng lên.

"Ngươi là tiểu điệt tử của Vệ Trung Hiền?" Hạ Khô Thảo chính là chuẩn bị ra khỏi cửa liền bị người gọi tên, y quay đầu lại thì thấy một nam tử kì quái đang đứng trong phòng, nhìn Đậu Đậu thưởng thức.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp