Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 48


3 năm

trướctiếp

Hiên Viên Công Duẫn chuẩn bị đưa tay lấy thanh kiếm trên đầu giường của mình, kết quả sờ bên cạnh trống không mới nhớ đến thanh kiếm đã rơi xuống vách núi rồi, mà vật phát ra ánh lục quang phía đối diện tựa hồ đã nhận ra được động tác của hắn, lục quang thoáng cái biến cao, cuối cùng Hiên Viên Công Duẫn cũng nhìn rõ đó là vật gì.

"Làm sao vậy?" Hạ Khô Thảo bị động tĩnh của Hiên Viên Công Duẫn đánh thức.

"Không có chuyện gì." Hiên Viên Công Duẫn nhìn vật xuất hiện trong tay mình, đem nó thả lại trên tay Hạ Khô Thảo, "Có lẽ nó không muốn ngủ cô độc trong phòng, nên chạy đến đây."

Trong tay là một vật thể lạnh như băng, truyền đến thanh âm tê tê, Hạ Khô Thảo cũng chỉ có thể cười một cái, để nó tiếp tục vòng trên cổ tay của mình, sau đó nằm xuống ngủ lại, có điều Hiên Viên Công Duẫn không ngủ nỗi nữa rồi, con xà này đích xác chính là con cự mãng hổ phách mà bọn họ đã gặp ở hồ, nhưng vì sao nó lại theo đến đây? Hiên Viên Công Duẫn cau mày nhìn tiểu xà đang nằm úp sấp trên cổ tay Hạ Khô Thảo, cảm giác được đời này thật sự có chút kì quái, cùng đời trước hoàn toàn không giống nhau.

Ngày thứ hai, Hiên Viên Công Duẫn mua một con ngựa, vốn là muốn mua hai con, nhưng Hạ Khô Thảo lại không biết cưỡi ngựa, đành phải cùng hắn kỵ cùng một con, đây hoàn toàn chính là chuyện mà Hiên Viên Công Duẫn muốn nhất, hai người trên ngựa từ từ chạy đi về phía trước, hai ngày sau mới đến được Hiên Viên thành.

"Hiên Viên Công Duẫn, cám ơn ngươi!" Nhớ lại nơi này, Hạ Khô Thảo có chút kích động, thật muốn nhanh về đến Vệ phủ, có thể sớm một chút nhìn thấy phụ thân bọn họ.

"Ta mang ngươi đến nơi đó." Hiên Viên Công Duẫn đá nhẹ bụng con ngựa, con ngựa kia liền tăng nhanh tốc độ, may mắn sắc trời vẫn còn sớm, trên đường đi cũng không có người, nếu không hắn thật sự sẽ phóng xuống ngựa thành tên tội danh gây chuyện.

"Cốc chủ!! Cốc chủ!!!" Quản gia hốt hoảng hấp tấp hướng bên trong nhà chạy đi, vừa chạy vừa hô to, Hạ Trường Khanh đang ngủ say cũng bị đánh thức.

"Chuyện gì?" Phục Uyên ngăn động tác rời giường của Hạ Trường Khanh, còn mình thì đứng lên mở cửa.

"Tiểu...Tiểu...Tiểu thiếu gia y...Y...Trở lại!" Quản gia vừa thở vừa nói, tuy rằng đứt quãng, nhưng Hạ Trường Khanh nằm trên giường là chân thật nghe thấy được, y trực tiếp từ trên giường ngồi dậy, bắt đầu luống cuống mặc y phục, Phục Uyên đi tới giúp y sửa sang lại.

"Y không có chuyện gì." Hạ Trường Khanh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày qua mòn mỏi chờ đợi quả thật là một loại dày vò, may mắn, hiện tại đều đã vượt qua.

Hai người đi đến đại sảnh nhìn thấy Hạ Khô Thảo đang gục xuống bàn ngủ, bởi vì y nóng lòng, rất muốn Hiên Viên Công Duẫn đưa y về tới đây, dọc theo đường đi xóc nảy lại không ngủ, vừa mới trở lại cảm giác buồn ngủ đánh ập lên, Vệ Trung Hiên đang mang áo choàng đắp lên người y.

"Quả nhiên ăn thật nhiều khổ." Y phục mặc trên người của Hạ Khô Thảo là mua ở một trấn nhỏ, không tính là chất liệu tốt, bình thường Hạ Khô Thảo ăn mặc ngủ nghỉ đều là tốt nhất, nhưng hiện tại y vận một thân vải thô ma y* cũng không tỏ vẻ bất mãn, có thể hiểu rõ mấy ngày qua y thật sự thích ứng.

*ma y: nhé nhem, tối.

Vệ Trung Hiền đem người ôm lên, "Ta mang y trở về phòng nghỉ ngơi, tránh cho cảm lạnh."

"Ta đi gian phòng xem một lúc, ta có chút lo lắng." Thật vất vả mới nhìn người trở về, Hạ Trường Khanh nhất định phải lưu lại phụng bồi y.

Hạ Trường Khanh nhìn gương mặt khi ngủ của Hạ Khô Thảo có chút đau lòng, không khỏi cảm thấy trong lòng đau xót, vốn mái tóc trắng vô cùng xinh đẹp nay cũng trở nên có chút rối loạn, trên người còn có một ít vết thương nhỏ, cả người cũng gầy đi, Hạ Trường Khanh thở dài vươn tay chuẩn bị giúp Hạ Khô Thảo cởi y phục, nhưng bàn tay của y còn chưa đụng đến thì một vật màu trắng xuất hiện, Hạ Trường Khanh nhanh chóng thu tay lại, nhìn kĩ thì thấy một tiểu xà.

"Xà này!?" Xà này thoạt nhìn vô cùng kì quái, toàn thân một màu trắng nhưng trên trán lại có dấu vết màu đen, nửa người trên đứng lên như xà bình thường, đối với y ngước đầu hộc lưỡi, phát ra thanh âm tê tê cảnh cáo.

"Làm sao vậy?" Phục Uyên nghe được thanh âm cũng đi tới, liền nhìn thấy tiểu xà đang quấn trên tay Hạ Khô Thảo, dài khoảng một thước, cơ mà lúc bọn họ mang y đến đây thì không hề thấy dấu vết của con xà này, vậy nó làm sao xuất hiện ở đây? "Xà này có chút quái dị, thoạt nhìn giống như đang bảo vệ Tiểu Thảo, tốt nhất vẫn không nên đến gần."

"Uyên, nếu không dùng hùng hoàng thử một chút?" Cho dù thế nào, bên cạnh Hạ Khô Thảo đột nhiên xuất hiện một con xà kì quái, quản y dù nó có nguy hại hay không cũng phải xua đuổi đi, nếu không thật sự xảy ra chuyện có khóc cũng không làm được gì.

"Tốt nhất không nên như vậy." Phục Uyên cảm giác thấy đây không phải là biện pháp tốt, "Để Tiểu Thảo tỉnh lại kể chuyện này cho chúng ta đi."

Đợi đến lúc Hạ Khô Thảo thức dậy đã là xế chiều, cả người ngủ đến vô lực, xoay đầu lại đã thấy Hạ Trường Khanh ngồi bên cạnh y, vẫn nhìn y, không biết đã qua bao lâu.

"Cha?" Hạ Khô Thảo phát hiện hốc mắt của cha y dường như có chút đỏ.

"Sau này không nên chạy loạn." Chửi mắng trong tưởng tượng không có, chẳng qua chỉ vỗ vỗ tóc y, "Hiên Viên Công Duẫn đâu?" Cô Vô Tâm nói Hiên Viên Công Duẫn cũng đến, hai người là cùng nhau rơi xuống vách đá, lần này y có thể quay trở lại đại khái cũng nhờ có Hiên Viên Công Duẫn trợ giúp.

"Chắc là về nhà rồi đi." Hiện tại Hạ Khô Thảo không dám nói cho Hạ Trường Khanh biết quan hệ của y và Hiên Viên Công Duẫn, nếu không tuyệt đối sẽ xảy ra đại sự.

Rất may Hạ Trường Khanh không hỏi tiếp chuyện của Hiên Viên Công Duẫn, mà chỉ hỏi chuyện tình phát sinh sau khi rơi xuống vách đá, bao gồm lai lịch của con xà này, khi giải thích tất cả xong Hạ Trường Khanh vẫn có chút nghi ngờ, lời từ miệng Hạ Khô Thảo nói ra tiểu xà này chỉ to bằng một ngón tay, nhưng xà mà y nhìn thấy lại dài hơn 1m, trừ hình thể ra những thứ còn lại đều tương tự.

"Ta cho cha nhìn một chút." Thấy khuôn mặt nghi ngờ của Hạ Trường Khanh, Hạ Khô Thảo dứt khoát mang Bạch nương tử ra, "Đây là Bạch nương tử, chính là tiểu xà mà ta nói."

Đập vào mắt là tiểu bạch xà đang quấn trên tay Hạ Khô Thảo, yên lặng gục một chỗ không nhúc nhích, nếu không chú ý còn tưởng rằng chỉ là vòng trang sức đeo tay mà thôi, nhưng là bộ dáng Bạch nương tử với bộ dàng con xà mà Hạ Trường Khanh nhìn thấy hoàn toàn không khác gì nhau, trong lúc nhất thời y không biết phải làm sao.

"Trước đó ngươi có thấy con cự mãng trong hồ không?" Hạ Trường Khanh hoài nghi con cự mãng trong hồ cùng tiểu xà trong tay Hạ Khô Thảo có chút quan hệ.

"Ngạch...Cha, chúng ta lần này ở đây bao lâu mới trở về cốc?" Hạ Khô Thảo gãi gãi đầu, "Ta chỉ muôn muộn vài ngày nữa thì quay lại." Y mới không phải vì Hiên Viên Công Duẫn mới lưu lại đâu.

"Hiện tại chưa trở về được, chờ đại hội võ lâm kết thúc mới quay về." Vệ Trung Hiền ngày hôm qua đã nói về sự việc tổ chức đại hội võ lâm, sau đó sẽ có một đại môn phái ra tỷ thí, người thắng sẽ được một phần thưởng, phần thưởng này còn chưa công khai ra, thế nhưng Hạ Trường Khanh biết đến, đó chính là sinh cốt đan do Phục Kiềm làm ra, một loại dược sinh cơ chế cốt, có thể nói là độc nhất vô nhị, nhất định sẽ đem lại hứng thú cho nhiều người.

"Ngươi nói sư tổ bọn họ đến đây!?" Hạ Khô Thảo đối với Tiêu Tương Tử cùng Phục Kiềm ở trong truyền thuyết vô cùng hiếu kỳ, nghe nói hai người đi ra ngoài du ngoạn rồi, không ai biết được hành tung, bây giờ trở về Hạ Khô Thảo nhất định phải đi gặp một lần.

"Một chút ta dẫn ngươi đến gặp bọn hắn." Hạ Trường Khanh vuốt mũi Hạ Khô Thảo một cái, "Nhị sư phụ rất thích ngươi, lần này trở về cũng là vì ngươi."

"Ta?" Hạ Khô Thảo ngược lại không hiểu, y chưa từng thấy qua Tiêu Tương Tử cùng Phục Kiềm hai người, vì sao bọn họ lại tìm y.

"Ha ha, Trường Khanh, bọn ta trực tiếp đi đến, không cần các ngươi phải chạy qua." Thanh âm Phục Kiềm xuất hiện ở cửa, Hạ Khô Thảo lập tức nhìn thấy hai người mặc trường sam một thanh một xám đi đến.

Hạ Khô Thảo rất là khiếp sợ, bởi bì dựa theo tuổi tác, Tiêu Tương Tử cùng Phục Kiềm cũng có thể đã sáu mươi, vì sao hai người bọn họ lại không có chút dấu vết già đi, nhìn thế nào cũng thấy chỉ lớn hơn cha y vài tuổi.

"Tiểu bảo bối còn nhớ rõ sư tổ sao?" Phục Kiềm đi tới niết lấy gương mặt Hạ Khô Thảo, "Ai, không có như lúc nhỏ mềm mềm nữa."

Tiêu Tương Tử vừa bước vào đã nhìn chằm chằm xem Hạ Khô Thảo, tựa như muốn đem y nhìn thấu, trực tiếp đi đến nắm lấy tay trái của Hạ Khô Thảo lên, tay áo rơi xuống, lộ tiểu bạch xà đang quấn lấy cổ tay trắng nõn, "Thứ này từ đâu ngươi có được?" Tiêu Tương Tử nghiêm túc nhìn Hạ Khô Thảo.

"Nó...Nó...Nó đi theo ta." Hạ Khô Thảo có chút sợ hãi Tiêu Tương Tử người này, y thoạt nhìn so với Trường Hạc chân nhân còn giống thần côn hơn, nhưng Tiêu Tương Tử lại thuộc loại thần côn khiến người khác e ngại.

Phục Kiềm véo Tiêu Tương Tử một cái, hắn không nghĩ đến người này thế nhưng lại đột nhiên hành động, bất kể nói thế nào, cũng hù dọa tiểu bảo bối.

Tiêu Tương Tử cũng biết mình vừa rồi quả thật nghiêm túc, lập tức thu hồi khí thế trên người, buông lõng tay ra, giọng nói cũng trở nên ôn nhu một chút, "Ngươi biết lai lịch xà này không?"

Hạ Khô Thảo lắc đầu, xà này là ngày đó ở sơn động nó tìm đến, y làm sao mà biết được lai lịch của nó, bất quá xem qua có chút kì lạ rồi.

"Xà này lai lịch không nhỏ, song thân phận của nó ngươi nên suy nghĩ thử đi." Chỉ cần là thần côn đều thích làm một chuyện, đó chính là thừa nước đục thả câu, "Xà này vô hại, ngược lại hữu ích, chính ngươi đã thu nó về, thì không nên để người khác biết, nếu không sẽ đưa đến tai họa bất ngờ."

Đại khái ngữ khí của Tiêu Tương Tử quá mức nghiêm trọng, Hạ Khô Thảo chỉ biết gật đầu liên tiếp để đảm bảo mình nhất định sẽ không tiết lộ ra.

Hiên Viên Công Duẫn vừa về đến nhà, chuyện đầu tiên hắn làm không phải là gặp phụ thân, mẫu thân hay đệ đệ của hắn, mà một mực chính là tránh xa Cơ Ảnh Nguyệt ra.

"Hiên Viên ca ca." Lúc này khuôn mặt xinh đẹp của Cơ Ảnh Nguyệt đã khóc đến lê hoa đái vũ, hơn nữa thanh âm như khiến người ta mềm nhũn, thật có thể nói là một vưu vật, có điều Hiên Viên Công Duẫn cũng không rãnh nhìn nàng, ngược lại hắn có chút hoài nghi chuyện này có liên quan đến Cơ Ảnh Nguyệt hay không.

"Ca! Ngươi cuối cùng cũng trở lại!!" Hiên Viên Thiên Hữu rất kích động khi thấy Hiên Viên Công Duẫn, chạy vôi đến ôm hắn, "Ngươi không có việc gì là tốt rồi!"

Hiên Viên Công Duẫn cười an ủi, "Ta phúc lớn mạng lớn chết không thành, phụ thân cùng mẫu thân đâu?"

"Phụ phân đến chỗ Minh chủ để thương nghị chuyện tình đại hội võ lâm, mẫu thân vẫn còn đang ở từ đường vì ngươi cầu phúc, ngươi trở lại nàng có thể an tâm rồi." Thời điểm nghe Hiên Viên Công Duẫn rơi xuống vách đá sinh tử chưa rõ, mẫu thân hắn cơ hồ ngất đi, may mắn là tỉnh lại, từ đó về sau, mẫu thân vẫn ở từ đường sao chép kinh văn vì Hiên Viên Công Duẫn cầu nguyện.

"Đi thôi, chúng ta cùng nhau đến từ đường." Hiên Viên Công Duẫn cấu cổ Hiên Viên Thiên Hữu, hai người cứ như vậy đi đến từ đường, hoàn toàn không để ý đến Cơ Ảnh Nguyệt bên cạnh.

"Ta nói, ngươi hâm mộ cũng vô dụng, mình không thể hiện hành động thì đào đâu ra cơ hội đối phương chú ý đến ngươi? Hướng Huyên Huyên trực tiếp cười nhạo Cơ Ảnh Nguyệt, "Nữ truy nam cách tầng sa, nam truy nữ cách tầng sơn*, đạo lí dễ hiểu như vậy ngươi cũng không hiểu được, thật cảm thấy lo lắng cho phu quân tương lai của ngươi."

*đàn ông theo đuổi phụ nữ, khó khăn như vượt núi, còn phụ nữ khi theo đuổi đàn ông dễ dàng như xe toạc đoạn giấy. ( Cre: sstruyen.com)

"Cút!" Nàng mới không cần người ngoài can thiệp vào chuyện của nàng, Cơ Ảnh Nguyệt mang theo vẻ mặt hàn băng trở lại phòng của mình.

Người đến Hiên Viên thành ngày càng nhiều, trên đường tùy thời đều có thể nhìn thấy các lại vũ khí người người mang trong giang hồ, xem ra sinh cốt đan có lực hấp dẫn vô cùng lớn, rất nhanh, Vệ Trung Hiền tiến lên chỗ lôi đài tuyên bố đại hộ võ lâm chính thức bắt đầu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp