Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 43


3 năm

trướctiếp

"Tiểu nha đầu, có muốn làm đồ đệ của ta hay không, ta đảm bảo ngươi sau này không cần làm một tên khất cái."

"Tiểu nha đầu, ta không thể dạy ngươi những thứ này, ngươi có thể tự mình học, bất quá ta sẽ trở lại, ngân lượng này đều là của ngươi!"

"Tiểu nha đầu ngươi làm sao có thể trộm gà của ta ăn!!"

Bạch Chỉ nhẫn nhịn nước mắt của mình, không để rơi xuống, Xú lão đầu này trước kia thế nào cũng một năm trở lại một lần, lần này thì ngược lại, biến mất suốt ba năm, nàng vốn cho rằng Xú lão đầu đã chết, không nghĩ đến hiện tại sống tốt nha, mặt mày hồng hào nhìn qua cuộc sống rất thoải mái.

"Ai nha, tiểu nha đầu cũng có lúc khóc, ta còn nghĩ ngươi thật ra là một nam hài tử đấy." Lão đầu tử nhìn tiểu nha đầu mình tự tay nuôi lớn, đã thành đại nha đầu đi.

"Không phải việc của ngươi! Sao ngươi không chết ở bên ngoài luôn đi! Biến mất lâu như vậy cũng không thấy trở lại!" Bạch Chỉ nhẫn nhịn không được liền lập tức khóc lên, "Còn có, ta không phải tiểu nha đầu, ta có tên, gọi Bạch Chỉ."

Nhìn thấy tiểu nha đầu thật sự tức giận, lão đầu tử cũng có chút chột dạ, "Này không phải là...Gặp cừu nhân thôi...Sau đó ta liền len lén trốn đi, không dám cùng ngươi liên lạc.

"Vậy cừu gia đó đâu rồi?" Bạch Chỉ ngồi xuống lau khô nước mắt, chuẩn bị hỏi thăm lão đầu tử mấy năm nay biến mất làm những gì, còn có cừu gia là người nào.

"Đó là chuyện trước đây, vốn có thể nói là không thiếu nợ nhau, không biết bọn họ mấy năm trước có việc gì xảy ra, đột nhiên quay lại cắn ta một ngụm muốn đem ta đuổi tận giết tuyệt." Lão đầu tử chỉ có thể thở dài.

"Xú lão đầu rốt cuộc thân phận ngươi là gì? Hiện tại người của Thần Y cốc đang tìm ngươi, còn có ngươi vì sao lại biết ta ở chỗ này?" Bạch Chỉ luôn muốn hỏi những vấn đề này nên đem tất cả những gì mình nghĩ được nói ra.

Lão đầu tử cũng chỉ cười hắc hắc, thập phần thần bí nói: "Nhớ năm đó a, ta chính là một nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trong giang hồ, nhân xưng là độc lão quỷ, mặc dù mang biếm nghĩa, nhưng ta so với danh hiệu này rất lợi hại, sư phụ ngươi thế nhưng là một trong số hai người cao thủ dụng độc, vậy mà sau đó lại bại trong tay bởi một Tiểu đại phu." Vừa nhắc đến Tiểu đại phu lão đầu tử cảm thấy trong lòng chua xót, " Tiểu đại phu trắng trắng mềm mềm thế nhưng dùng lọ thuốc mê đem ta đánh bại, thật sự là sỉ nhục nhân sinh!!"

"Cái Tiểu đại phu kia là cốc chủ Thần Y cốc sao?" Bạch Chỉ hỏi.

"Làm gì có chuyện đó!" Giọng nói của lão đầu tử bỗng cất cao, "Khi đó người này còn chưa ra đời đấy! Hơn nữa Tiểu đại phu kia so với cốc chủ Thần Y cốc lợi hại hơn nhiều lắm."

"Vậy tiếp theo cừu gia là tình huống gì?" Bạch Chỉ cảm giác thấy lão đầu tử cố ý tránh khỏi đề tài, "Không cho phép lảng sang chuyện khác! Nói tiếp!"

Lão đầu tử méo miệng, "Là người hoàng thất của Khương Vu quốc đến tìm ta mua dược, ta cũng không biết người này, chỉ cho là một mối làm ăn lớn, liền đem dược bán cho hắn. Tìm tới ngươi là bởi vì hiện tại ngươi có Thần Y cốc làm chỗ dựa, ta như vậy không cần lo lắng cừu gia, ta đưa cho ngươi cái linh đan bên trong có một con cổ trùng, mẫu cổ ở đây cho nên ta có thể tim được ngươi."

Bạch Chỉ có chút vô lực, nhu nhu cái trán, tên đầu sỏ rốt cuộc tìm được rồi, mặc dù không phải do sư phụ của nàng tự mình hạ độc, nhưng cũng coi như là gián tiếp, nếu như cốc chủ biết được, e chính là một đại phiền toái, chẳng biết sự phụ của nàng có tránh khỏi được kiếp nạn này không nữa.

"Độc lão quỷ Lý Khâu Niên, quả nhiên là ngươi!" Bạch Chỉ đem sư phụ nàng dẫn đến chỗ Hạ Trường Khanh, sự thật là đem Hạ Trường Khanh tức giận.

"Ấy ấy ấy, cốc chủ, ngươi không nên tức giận, chuyện này cùng ta thật sự không có quan hệ, ta chỉ là người bán dược cho hắn còn những thứ khác ta không biết a." Nhìn thấy Hạ Trường Khanh lập tức bạo nộ, độc lão quỷ cũng sợ, người này hắn chưa từng tiếp xúc qua, nhưng cái tính khí hung bạo kia vô cùng nổi danh, ai dám chọc a, cùng sư phụ y một chút cũng không giống nhau.

"Hôm nay nếu ngươi không đem chuyện này nói ra rõ ràng, ta chắc chắn để ngươi sống không chết!" Hạ Trường Khanh biết hiện tại không phải thời gian tốt để tìm phiền phức, y cũng nghĩ đến chuyện, nếu Xú lão đầu tử này dám có một tia giấu diếm, y tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình, ngồi trở lại vị trí của mình, chuẩn bị nghe đối phương nói thế nào.

Độc lão quỷ đem tất cả sự việc mình biết toàn bộ nói ra, bao gồm thân phận và tướng mạo người mua dược, đại khái đối phương quá mức tự phụ, hoàn toàn không có một tia che giấu, cho nên độc lão quỷ đối với tướng mạo của người này khắc sâu, vả lại cuối cùng người nọ lại triệu người truy sát hắn, hắn dù sao năm đó cũng là một nhân vật nổi danh trên giang hồ, lần này thế nhưng bị một người vây đùa bỡn, hắn tự nhiên cũng muốn đòi lại.

Sau khi nghe xong Hạ Trường Khanh nhìn về phía Phục Uyên, song vẻ mặt của Phục Uyên vô cùng bình tĩnh, không có mảy may tức giận hoặc ẩn nhẫn, xem ra Phục Uyên đối với người này cũng không có bao nhiêu uy hiếp, hoặc là nói người này cùng bản thân Phục Uyên đích xác có cừu oán.

Buổi tối, độc lão quỷ ở lại đây, nói ở lại đây vậy thôi chứ thật ra đang bị giám thị, dù sao hiện tại độc lão quỷ đối với Hạ Trường Khanh như là địch nhân.

"Uyên? Chuyện này ngươi thấy thế nào?" Hạ Trường Khanh nằm ở trên giường hỏi.

"Đại hoàng tử, hoặc là nói là Đại vương gia hiện nay, năm đó ta xác thực cùng hắn phát sinh thù oán." Phục Uyên đem người ôm vào lòng trong ngực, hôn lên trán của y, "Khi đó hoàng thượng có ý muốn thoái vị, thần tử trong triều đã bắt đầu vì chỗ đứng của chính mình mà ủng hộ hoàng tử kéo bè kết phái, mặc dù nói người Khương Vu quốc chúng ta bị gọi là quốc gia man hoang, sùng thượng vũ lực, dĩ võ vi tôn, nhưng để sống còn vua và dân phải đấu tranh, cùng người Côn Sơn quốc các ngươi liều mạng."

"Cho nên ngươi là vật hy sinh trong cuộc chiến sao?" Hạ Trường Khanh sờ lên gương mặt Phục Uyên, "Nếu là như vậy, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi."

Phục Uyên chỉ cười cười, "Cũng không phải vật hy sinh gì, chẳng qua là giận chó đánh mèo thôi, Đại hoàng tử mượn sức ta ta vẫn không đáp ứng, cho nên Đại hoàng tử ghi hận ta, ta cùng với Vương hiện tại từng là một hảo quân bạn, tất nhiên sẽ có người cho rằng ta đứng sau hắn, Đại hoàng tử đối với ta hạ độc đại khái cũng là một loại cảnh cáo."

"Nếu là cảnh cáo cần gì phải đem ngươi vào chỗ chết, sợ vĩnh trừ hậu hoạn đi." Hạ Trường Khanh làm sao không biết những thứ này, "Ta nghĩ muốn giúp ngươi khôi phục tướng mạo, dùng dung mạo bình thường để xuất hiện, chuyện này giải quyết thế nào đây."

"Vì sao ngươi lại coi trọng việc khôi phục tướng mạo của ta, hiện tại cảm thất chán ghét gương mặt xấu xí của ta rồi?" Phục Uyên cầm tay của đối phương, giọng nói mang theo một tia trêu chọc.

"Nếu chán ghét ta còn có thể cùng ngươi đồng sàng." Hạ Trường Khanh trực tiếp đem người đặt ở phía dưới, y rất thích loại chủ động này, mặc dù lúc sau sẽ biến thành bị động.

Một đêm xuân sắc, trong phòng kiều diễm.

"Chào buổi sáng." Hạ Khô Thảo dụi dụi mắt từ trên giường đứng lên, đối với Đậu Đậu trong hộp nhỏ, hỏi thăm một chút rồi chuẩn bị rửa mặt.

Thời gian rời giường rất là bình thường, nhưng tựa hồ mấy ngày có chút khác, bởi vì ngoại trừ hạ nhân bên trong phủ ra, không thấy những người khác, ngay cả ca ca y cũng không thấy đâu, này có chút lạ.

"Tiểu gia muốn đi ra ngoài à." Sau khi dùng xong dược thiện thì Hạ Khô Thảo chuẩn bị len lén chuồn ra ngoài thế nhưng vẫn bị quản gia bắt được. "Cốc chủ trước đó đã phân phó ta, tiểu thiếu gia muốn ra khỏi phủ nhất định phải mang theo thị vê."

"Ta chỉ đi mua một ít đồ, sẽ không có vấn đề gì đi." Mang theo thị vệ ra ngoài, nói đùa ư, vậy thì làm sao có thể đi chơi, "Nếu không quản gia gia gia đi với ta đi."

"Tốt." Quản gia không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng.

Ngọa tào*, ta chỉ đùa một chút, làm sao đáp ứng nhanh như vậy, quản gia không phải rất bận rộn sao? Thế nào vẫn có lòng thanh thản bồi y đi ra ngoài.

Ngọa tào(卧槽): 1. Nằm(ở) lì một chỗ. Chỉ những người làm việc lâu dài cho một công ty, không có ý định nhảy việc | 2. Một vị trí của quân mã (cờ tướng) có thể chiếu tướng ở 2 vị trí. | đồng âm Ngã thảo (我草) ~ Ngã kháo(我靠): đồ rác rưởi; mẹ kiếp;... (tham khảo)

Tựa hồ hiểu được vẻ mặt của Hạ Khô Thảo, quản gia rất bình tĩnh nói, "Cốc chủ đã nói, tiểu thiếu gia ra ngoài nhất định sẽ không nguyện ý mang theo thị vê, cho nên để ta đi theo bồi ngươi một lúc."

Ha ha, cha thật là cơ trí.

Hiên Viên thành bởi vì có người Khương Vu quốc đến, mà càng thêm náo nhiệt, tướng mạo xuất sắc của người dị quốc rất được người bên trong thành hoan nghênh, vì bọn họ còn dùng nhiều tiền để mua vật phẩm của người Côn Sơn quốc, ngoài ra bọn hò buôn bán đồ vật giá tiền cũng không đắt mà lại thập phần hiếm có, mặc dù rất nhiều ngươi không biết cách dùng, nhưng vẫn rất được ưa chuộng, Hạ Khô Thảo lần này thừa dịp quản gia không chú ý, len lén chạy mất, mang người theo bên cạnh thật phiền toái, vỗ vỗ túi tiền bên hông, thập phần vui vẻ đi vào khu buôn bán của ngươi Khương Vu quốc.

"A, đây không phải là tiểu khả ái trong xe ngựa lần trước sao?" Hạ Khô Thảo đang nhìn vài món đồ được người Khương Vu quốc phân ra thì sau đó nghe được thanh âm khêu gợi thập phần thành thục, quay đầu lại đập vào mắt chính là hai luồng tiểu mạch sắc hình cầu. ( >_> ấy ấy )

"!!!" Hạ Khô Thảo bị dọa lùi về sau một bước, liền nghe phía sau truyền đến một âm thanh vô cùng thanh thúy.

"Ai nha, đem cái gì giẫm hỏng rồi." Người tới thật sự là đại tỷ tỷ khêu gợi hôm qua Hạ Khô Thảo nhìn thấy trong xe ngựa, chính là hôm nay nàng ăn mặc so với hôm qua càng ít, tựa như y phục vũ nữ, bên trong tóc xoăn rất nhiều trang sức màu sắc làm bằng bảo thạch, thoạt nhìn vô cùng chói mắt. Nàng ngồi chồm hỗm xuống nhìn xem vập phẩm Hạ Khô Thảo giẫm phải, là một cái bàn lưu ly, bởi vì làm thập phần mỏng, cho nên cũng rất dễ vỡ, lần này thế nhưng bị Hạ Khô Thảo một cước đạp nát.

Lão bản vẻ mặt tan nát coi lòng ưu thương nhìn về phía Hạ Khô Thảo, cái bàn này do hắn khổ cực làm được, rõ ràng đặt ở chính giữa, vẫn là bị người đích xác làm hư.

Em gái ngực to hướng lão bản nói vài câu, Hạ Khô Thảo căn bản nghe không hiểu, y đoán phỏng chừng là ngôn ngữ của người Khương Vu quốc, rất nhanh lão bản vốn gương mặt ưu thương trong nháy mắt trở nên mi nhan nở nụ cười.

"Tiểu khả ái, ngươi không cần bồi thường cái bàn lưu ly này." Em gái ngực to ôm lấy Hạ Khô Thảo, "Lần này ngươi thế nhưng thiếu ta một cái ân tình nha." Nữ nhân này rất cao, Hạ Khô Thảo nhìn nàng cũng phải ngẩng đầu, để chân trần đại khái cũng 180cm.

Hai má Hạ Khô Thảo đỏ bừng, giãy dụa cái ôm ấp của đối phương, "Ta...Ta...Ta bồi thường nỗi!"

"Bàn lưu ly kia lão bản vốn không bán, thời gian chỉ có một, ta dùng bảo bối của ta giúp ngươi giải quyết." Em gái ngực to rất thích hài tử trắng trẻo này, "Ngươi chơi với ta một ngày ta liền không cần tiền bồi thường, được không?"

"Không được." Hạ Khô Thảo còn chưa trả lời, bên cạnh liền có âm thanh truyền đến giúp y cự tuyệt, giúp y từ chối chính là người theo đến đây Hiên Viên Công Duẫn.

Hạ Khô Thảo khó hiểu nhìn hai người đang nói chuyện, rất nhanh vẻ mặt nữ nhân này trở nên âm trầm, nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại khuôn mặt tươi cười vốn có, cuối người xuống véo má Hạ Khô Thảo, "Ta tên Tịch Toa Na, đến từ Khương Vu quốc, hi vọng lần sau có thể gặp nhau nha, tiểu khả ái." Nói xong liền ưỡn bộ ngực kiêu ngạo, hết sức thản nhiên rời đi.

"Không có vấn đề gì đi." Hiên Viên Công Duẫn sờ lên hai mái đỏ bừng của Hạ Khô Thảo.

"Ta không sao." Hạ Khô Thảo lắc lắc đầu, Hiên Viên Công Duẫn xuất hiện trong lòng có chút ấm áp, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt quan tâm đó y lại nhớ về đoạn hội thoại trước kia của Hiên Viên Công Duẫn, hắn là trọng sinh, vì Hạ Khô Thảo mà trọng sinh.

"Sao vậy?" Hiên Viên Công Duẫn nhìn thấy vẻ mặt biến hóa của Hạ Khô Thảo, còn tưởng rằng thân thể đối phương không thoải mái.

Hạ Khô Thảo cảm thấy trong lòng có chút rầu rĩ, "Hiên Viên Công Duẫn, ngươi thích ta có phải không?" Y rất lớn mật đem lời hỏi ra, mặc dù đã biết được tâm tư của Hiên Viên Công Duẫn.

Hiên Viên Công Duẫn không nghĩ đến Hạ Khô Thảo sẽ hỏi như thế, thoáng cái dừng lại một chút, thế nhưng sau một khắc hắn đã nói ra tiếng nói của lòng mình, "Cả đời này nhất định không phụ ngươi."

Nghe thấy một câu nói này Hạ Khô Thảo cảm thấy tim mình tắc nghẽn, thật vất vả mới thích một người, kết quả đối phương lại thích người kia của chính mình, hiện tại Hạ Khô Thảo cảm thấy mình có chút tự mình đa tình.

"Nga, xin lỗi, đáng tiếc ta không phải là người kia nên đành cô phụ ngươi vậy." Nói xong trực tiếp rời đi.

Hiên Viên Công Duẫn cuối cùng không biết rõ đối phương có ý gì, cô phụ người trước kia? Chẳng lẽ Hạ Khô Thảo hiểu lầm hắn cái gì sao?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp