Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 31


3 năm

trướctiếp

"Chúc mừng năm mới!" Mọi người tụ tập cùng một chỗ nâng chén ăn mừng tân niên. Tuy rằng chỉ là bữa cơm đoàn viên nhưng bầu không khí rất vui vẻ hòa thuận. Lần này, phòng khách lớn nghênh đón những thành viên mới, một là Bùi Phi Y, hai là Triệu y sư, còn có cả minh chủ võ lâm Vệ Trung Hiền. Hạ Trường Khanh mời ba người này để tụ tập lại cùng một chỗ, ngoài ra còn để cảm ơn vì sự giúp đỡ của bọn họ.

"Hôm qua ta đã nhìn thấy tân hoàng đế rồi, thật đúng là tốt gấp mấy lần so với lão tiên hoàng trước kia." Triệu y sư sờ sờ chòm râu bạc thật dài của mình, nhấp một ngụm rượu trong ly, "Tiên hoàng trước kia đã khiến quốc khố trở nên lộn xộn, phải để cho hoàng đế mới chấn chỉnh lại nó, ta nghĩ, hắn chắc chắn không phải là một tên hôn quân. Côn Sơn Quốc của chúng ta lần này cuối cùng cũng đã được hưởng một cuộc sống tốt ."

Hạ Trường Khanh bồi Hạ Khô Thảo ăn cơm, hoàn toàn mang dáng dấp của một người cha vô cùng tốt, "Việc tên tân đế này làm sao có thể ngồi lên ngôi vị hoàn toàn không liên quan đến chúng ta, không phải Triệu y sư đã thoát khỏi đó rồi sao? Cớ gì lại phải trở về?"

"Khụ khụ..." Triệu y sư lúng túng cười cười, "Ta đây không phải là trở về để thăm những đồ đệ trước kia của mình sao? Hiện tại thì bọn họ đã có được một cuộc sống vui vẻ sung sướng, người sư phụ như ta thấy thế thì cũng không thể kìm hãm nổi sức sống vẫn còn đang sôi sục."

"Ta nói này, trong cung chả nuôi ra được vật gì tốt đẹp đâu." Vệ Trung Hiền ghét nhất hai loại người, một là loại bạch đạo mang tiếng diệt trừ ma giáo mà nhân cách thì không bằng một tên tà đạo, hai là loại người ỷ rằng mình có quyền lực của hoàng tộc liền ức hiếp những gia tộc nhỏ yếu.

"Này Vệ tiểu tử, ngươi nói những lời đó không phải là cũng đem ta chửi chung luôn chứ!?" Triệu y sư nghe hắn như nói vậy thì tức giận đến mức râu mép cũng đều sắp cong lên.

"Ai mà biết được" Vệ Trung Hiền uống một hớp rượu, "Triệu y sư từ lâu đã không còn là ngự y danh tiếng lẫy lừng nữa rồi, hiện tại chỉ là một đại phu ở trong nông thôn mà thôi."

"Ngươi..."

"Hôm nay là năm mới, không thể đấu võ mồm, ăn cơm là quan trọng nhất!" Hạ Trường Khanh vội vàng cắt đứt lời của Triệu y sư.

Trong phòng một mảnh an tĩnh, cho dù là tuyết mùa đông thì cũng không thể che giấu được sự nhiệt tình trên trong. Mãi cho đến khi tất cả đều dùng hết món ăn thì bắt đầu uống rượu. Triệu y sư vốn là một người ghiền rượu, rượu hôm nay chính là rượu thuốc do Hạ Trường Khanh ngâm chế, hương vị vô cùng thanh thuần, mọi người uống vào thì mặt mày đều hồng hào, bước đi thì có chút loạng choạng.

"Triệu gia gia có muốn giải rượu hay không?" Hạ Khô Thảo bưng một bát trà giải rượu đã chuẩn bih xong đặt bên cạnh Triệu y sư.

"Không muốn không muốn không muốn." Triệu y sư lắc đầu liên tục, tuy tằng ông đã say nhưng ý thức vẫn rất thanh tỉnh, "Muốn khỏe mạnh thì rượu này phải ở trong cơ thể lâu một chút mới tốt, nếu giải rượu sớm thì việc ta uống nó còn có ý nghĩa gì nữa."

"Ta nói Triệu y sư ông đã say rồi, để ta gọi các tiểu đồ đệ mang ông trở về." Hạ Trường Khanh nói xong thì bảy, tám đứa trẻ đều chạy vào, "Mang gia gia của các ngươi về đi."

"Đi thôi! ! Gia gia! !" Đám trẻ con kéo tay, bám quần bám áo, cả đám lôi một ông lão đi đứng không vững vàng chạy đi.

"Này này này này, các ngươi chậm một chút, ta sắp ngã sấp xuống rồi!" Bị ầm ĩ như thế, Triệu y sư suýt chút nữa là ngã xuống lập tức tỉnh rượu, vội vội vàng vàng hô lên.

"Phụt." Bùi Phi Y nãy giờ vẫn không nói gì cũng không thể không bật cười, "Hôm nay thực sự là đa tạ các vị, tại hạ xin cáo từ trước." Hắn hôn Hạ Khô Thảo một cái, "Ngày mai ta mang quà tới cho ngươi." Dứt lời liền rời khỏi.

Vừa nghe nói đến quà, Hạ Khô Thảo liền vui vẻ, vội vàng vẫy tay, "Bùi thúc thúc tạm biệt! !"

"Được rồi, hôm nay chúng ta cần phải gác đêm, bảo bối có muốn ở lại cùng chúng ta hay không?" Hạ Trường Khanh hỏi.

"Dạ ~" Thức đêm là tốt nhất, đến lúc ấy sẽ có bắn pháo hoa, hằng năm cậu đều ngủ quên, chưa có lần nào mà cậu tỉnh lại thì được xem pháo hoa trọn vẹn, thật sự rất tiếc nuối.

Ở hiện đại, thức đêm còn có TV, máy vi tính và cà phê, dễ dàng xài suốt đêm mà không có vấn đề gì. Nhưng đáng tiếc là trong thành phố đã cấm đốt pháo, chính vì thế cho nên cậu rất ít khi nhìn thấy pháo hoa.

Còn ở cổ đại thì lại ít đồ chơi, thời điểm Hạ Khô Thảo rảnh rỗi chỉ có thể xem tiểu thuyết, ngủ một chút, căn bản cũng không có hoạt động giải trí gì đáng nói. Vì vậy, thức đêm và vân vân đối với cậu mà nói chính là việc nói mơ giữa ban ngày, tẻ nhạt sẽ ngủ gà ngủ gật.

"Suỵt ~ đang ngủ." Hạ Trường Khanh nhìn Hạ Khô Thảo đã ngủ trên bàn thì không khỏi bật cười, "Mỗi lần đều không thể thức đêm, thế nào ngày mai cũng làm loạn cho xem." Mỗi lần Hạ Khô Thảo ăn tết xong cũng đều phải nháo một lần, bởi vì nửa đêm cậu không thể nhìn thấy pháo hoa cho nên rất tức giận. Đương nhiên đây chỉ là tức giận nhất thời, chờ một lúc sau cậu liền khôi phục hình tượng ngốc manh như trong dĩ vãng rồi tiếp tục làm chuyện của mình, vì thế nên Hạ Trường Khanh căn bản không cần lo lắng về những thứ này.

Y ôm Hạ Khô Thảo vào phòng. Sau khi lau chùi thân thể của cậu xong thì đặt cậu nằm yên lên giường, đắp chăn lên, từng động tác đều rất nhuần nhuyễn, có thể nhìn ra được là Hạ Trường Khanh đã làm những việc này rất nhiều lần.

Bộ dáng khi ngủ của Hạ Khô Thảo thật nhu thuận, cả người đều mềm mại, hơn nữa còn có một điểm đặc biệt là bất kể có phát ra bao nhiêu âm thanh thì cậu cũng không dễ dàng tỉnh lại, việc này hình thành từ lúc cơ thể cậu đã tốt hơn một chút.

"Tiểu Thảo, tỉnh lại đi, mau tỉnh lại." Hạ Khô Thảo đang ngủ ngon thì đột nhiên nằm mộng, cậu mơ thấy tra nam ôm nữ chính vào ngực, khuôn mặt cười rất dâm đãng. Còn cậu thì ở một bên che dù cho hai kẻ kia, bộ dáng vô cùng đáng thương. Sau đó thì thấy tra nam gọi tên của cậu, cứ gọi mãi, gọi mãi...

"Nhất định là ta vẫn chưa tỉnh ngủ." Mơ mơ màng màng mở mắt ra, cậu phát hiện cái người trong mộng kia cư nhiên xuất hiện ở trước mặt mình. Tuyệt đối là chưa tỉnh mộng, thấp giọng càm ràm vài tiếng, sau đó cậu lại tiếp tục ngủ.

"Phụt." Động tác của Hạ Khô Thảo đúng là khiến trái tim của Hiên Viên Công Duẫn đều trở nên mềm mại, "Mau tỉnh lại, sắp nửa đêm rồi, ngươi có muốn xem pháo hoa hay không?"

"Pháo hoa! ?" Vừa nghe đến hai chữ đó, Hạ Khô Thảo vốn dĩ đang buồn ngủ lập tức mở mắt ra, "Sao ngươi lại tới đây?" Xoa xoa mắt, vừa mới mở chăn ra thì phát hiện bên ngoài vô cùng lạnh lẽo, vì thế cậu lập tức chui vào chăn quấn người lại.

"Muốn xem pháo hoa cùng ngươi mà thôi." Hiên Viên Công Duẫn đưa tay ra chuẩn bị ôm lấy cậu, nhưng hắn phát hiện đối phương đang bọc chăn lại lùi về phía sau một chút.

"Ngươi cách xa ta ra một chút, lạnh quá." Đại khái là vì hắn đã dùng một đường khinh công để đến đây nên cả người đều vương đầy hàn khí.

Mắt thấy không còn là loại tránh né như trong dĩ vãng của đối phương, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm. Nửa tháng nay hắn không hề tới, cứ tưởng rằng đối phương sẽ xa cách mình một chút, bây giờ nhìn lại tựa hồ cũng không có như vậy, dùng nội lực khiến cho hàn khí trên người bốc hơi mất, "Có muốn ta giúp ngươi mặc quần áo hay không?"

"Tạm thời không cần!" Tuy rằng rất lạnh, nhưng vì muốn xem pháo hoa nên cậu vẫn có thể chịu đựng một phen, "Ngươi xoay qua chỗ khác, không cho phép nhìn!" Hạ Khô Thảo thật sự là không thể chịu đựng được ánh mắt nóng bỏng kia của Hiên Viên Công Duẫn.

Nghe âm thanh sột soạt ở phía sau, không biết là đã bao lâu, âm thanh đó vẫn không ngừng lại. Hiên Viên Công Duẫn bất đắc dĩ quay đầu, phát hiện y phục của đối phương rơi lung ta lung tung trên mặt đất, cả người ngã lên giường đấu tranh với đống quần áo, nhìn hết sức chật vật.

"Đã nói là không cho phép nhìn mà! !" Hạ Khô Thảo thấy hắn xoay người lại thì lập tức lấy chăn che mình lại, đỏ mặt rống giận.

"Hay là ta tới giúp ngươi một chút đi, chờ ngươi mặc xong y phục thì pháo hoa đã sắp bắt đầu." Hiên Viên Công Duẫn bất đắc dĩ nói.

"Hừ!" Tuy rằng nhìn cậu rất ngạo kiều, thế nhưng cũng không ngăn cản động tác của Hiên Viên Công Duẫn. Bộ dáng của hắn rất ôn nhu, động tác trong tay lại vô cùng thành thục, một khắc khi đối phương quỳ một chân trên đất để mang giày cho cậu, Hạ Khô Thảo đột nhiên nghĩ đến câu chuyện "cô bé lọ lem", cảnh hoàng tử mang giày thủy tinh cho nàng. Mới vừa nghĩ đến như vậy thôi, Hạ Khô Thảo sợ hãi run rẩy một cái, hoàng tử cái quỷ gì, đây là một tra nam, còn nữa, tại sao cậu lại ví mình như cô bé lọ lem!

"Làm sao vậy?" Hiên Viên Công Duẫn cảm thấy đối phương đột nhiên run rẩy thì động tác mang giày cũng ngừng lại.

"Khụ! Không có chuyện gì." Hạ Khô Thảo nghiêng đầu đi biểu thị việc gì cũng không phát sinh.

Sau khi hầu hạ cậu xong, Hiên Viên Công Duẫn cố ý lấy áo choàng của mình bao đối phương lại chặt chẽ, suýt chút nữa là che kín mặt cậu luôn. May mà Hạ Khô Thảo kháng nghị nên mới có thể chiếm được cơ hội lộ mặt.

Mở cửa ra, một luồng gió lạnh thổi vào, trận tuyết lớn kia đã bắt đầu nhỏ dần, vì thế sẽ không ảnh hưởng đến tầm mắt và vân vân.

Hiên Viên Công Duẫn ôm Hạ Khô Thảo nhảy lên, tìm một khoảng đất trống, sau khi ngồi xuống liền ôm cậu vào ngực, "Như vậy có lạnh không?" Đem nội lực chậm rãi truyền vào cơ thể của đối phương, làm cho cả hai đều cảm thấy ấm áp.

"Ừm." Loại cảm giác toàn thân đều ấm khiến cả người của Hạ Khô Thảo đều thả lỏng. Bầu trời tràn đầy mây đen, tối om một mảnh, không sao không trăng, hoa tuyết nho nhỏ chầm chập rơi xuống từ phía trên. Hạ Khô Thảo đưa tay bắt lấy một cái, hoa tuyết tan ra trong tay cậu, có một loại cảm giác lành lạnh, đúng là... Quá nghệ thuật rồi! !

"Bị lạnh à?" Hiên Viên Công Duẫn thấy khuôn mặt của Hạ Khô Thảo không thay đổi mà nhìn hai tay của mình, cứ tưởng rằng cậu cảm thấy lạnh nên hắn liền ôm chặt cậu vào ngực.

Hạ Khô Thảo đỏ mặt, thời điểm đang chuẩn bị đẩy hắn ra thì nghe bên ngoài truyền đến một tiếng nổ nho nhỏ, rồi dần dần càng lúc càng lớn. Giữa bầu trời, năm màu pháo hoa đang tỏa sáng rực rỡ, rất nhanh, ở phía trên thung lũng cũng có thể nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng mỹ lệ như thế, nó khiến cho con người ta có một lại cảm giác có thể chạm tới.

Hiên Viên Công Duẫn cúi đầu nhìn khuôn mặt tràn đầy hưng phấn của Hạ Khô Thảo trong lòng mình, thời điểm đó, hắn cảm thấy không có khoảng thời gian nào quý giá hơn vào thời khắc hai người ở bên nhau vào lúc này. Cảm giác nội tâm được lấp đầy vô cùng phong phú ấy là điều mà đời trước hắn chưa từng được trải qua, Hiên Viên Công Duẫn rất muốn thời gian ngừng trôi vào khoảnh khoắc này.

"Hắt xì!" Âm thanh nhảy mũi nho nhỏ của Hạ Khô Thảo khiến Hiên Viên Công Duẫn thanh thỉnh.

"Rõ ràng ấm áp như thế tại sao vẫn bị cảm?" Xoa xoa mũi, Hạ Khô Thảo nhỏ giọng nói thầm.

"Đây là mùa đông, dù ta có dùng nội lực để che chở cho ngươi thì vẫn không thể sửa đổi được việc thể chất của ngươi là thiên hàn." Hiên Viên Công Duẫn cười nói.

"Pháo hoa cũng xem xong rồi, có thể mang ta về không?" Nhìn pháo hoa dần dần biến mất trên bầu trời, điều này đại diện cho việc một năm mới đã bắt đầu.

"Được." Hiên Viên Công Duẫn cười ôm ngang người cậu rồi phi thân, vững vàng mà rơi xuống mái nhà, ngay cả một chút âm thanh đều không phát ra.

"Đêm nay cám ơn ngươi." Dù thế nào đi chăng nữa, đêm nay cũng là đêm đầu tiên cậu được xem pháo hoa kể từ lúc đến thế giới này. Mặc dù không phong phú như ở thế kỷ 21 nhưng cũng rất đẹp.

"Ngươi nên vào đi, nếu không sẽ bị cảm lạnh ." Hiên Viên Công Duẫn khép áo choàng mà Hạ Khô Thảo đang mặc lại.

"Ừm." Hạ Khô Thảo gật gật đầu quay người chuẩn bị vào phòng, kết quả thì bị gọi lại.

"Khô Thảo..." Hiên Viên Công Duẫn cũng không biết vì sao, hắn có chút không muốn rời đi, ôm lấy Hạ Khô Thảo, hít vào một hơi thật dài để cảm nhận mùi hương dược thảo trên người cậu.

"Cái kia!" Hạ Khô Thảo đẩy hắn ra, "Ta. . . Ta. . . Ta muốn nghỉ ngơi, ngủ ngon." Lảo đảo nghiêng ngã chạy vào phòng rồi đóng cửa thật chặt.

"Ai ~" Hiên Viên Công Duẫn cũng chỉ có thể thở dài, quay người rời đi.

"Hạ Khô Thảo! ! Ngươi mặt đỏ tim đập vì cái gì chứ! ? Dù hắn có đối tốt với ngươi thế nào đi chăng nữa thì chờ sau khi nữ chính bắt được hắn tới tay, ngươi sẽ nhanh chóng biến thành pháo hôi mà thôi! !" Hạ Khô Thảo ngồi xổm ở cửa, bụm mặt lầm bầm lầu bầu , thả hai tay xuống, khuôn mặt trắng nõn đã đỏ chót, "Tại sao lại là tên tra nam kia chứ..."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp