Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 30


3 năm

trướctiếp

Mùa đông này tựa hồ lạnh giá hơn so với trước kia, không ít thôn trang nhỏ gặp phải tai ương. Nhưng đáng tiếc là do tuyết rơi quá nhiều nên người dân không thể rời khỏi thôn trang của mình, không ít người muốn chuyển đi lại phát hiện con đường đã bị tuyết lớn vùi lấp, đừng nói là ra ngoài, dù có muốn ra khỏi cửa cũng rất khó khăn.

"Đại Lang, con đã trở về." Gió to hòa lẫn hoa tuyết vù vù thổi vào phòng. Một tráng hán mặc áo khoác lông, tay gánh một đầu lợn rừng bước vào.

Tráng hán ném lợn rừng xuống đất, phát ra tiếng phù phù, "Mẹ, bên ngoài tuyết quá lớn, làng bên cạnh đã bắt đầu di chuyển đến đây, qua một thời gian nữa nếu tuyết vẫn không ngừng, thôn của chúng ta cũng sẽ bị vùi lấp." Nhiệt độ trong phòng ấm áp hơn hẳn bên ngoài, trong này có đốt củi lửa, một phụ nhân tóc bạc mặc y phục để tang đang ngồi ở đằng kia mân mê đống củi lửa.

Lúc bà nghe được câu nói đó thì động tác trong tay liền đình chỉ, khẽ thở dài, "Đại Lang à, bây giờ chúng ta rời làng để tới kinh thành tị nạn đi."

"Mẹ, người đang nói gì vậy!" Tráng hán có chút cuống lên, "Hiện tại khắp nơi bên ngoài đồn rằng bệnh tình của lão hoàng đế lúc này đã rất nguy kịch, bây giờ trong lòng mọi người vô cùng lo lắng, bệnh của lão như vậy thì những tên quan viên kia chắc chắn sẽ không chăm sóc cho đám dân tị nạn như chúng ta, có lẽ trận tuyết lớn này cũng sắp ngừng rồi."

"Con nghe được những thứ này từ đâu." Phụ nhân lập tức bịt kín miệng tráng hán, "Những lời nói này nếu như để người khác nghe được chắc chắn con sẽ bị chém đầu."

"Mẹ, con cảm thấy khoảng mấy ngày nữa thôi là tuyết sẽ ngừng, gần đây động vật trong núi đã bắt đầu hoạt động trở lại, có thể là tuyết sẽ thật sự tan, nhưng mà sau khi tuyết tan phỏng chừng là sẽ có lũ đến." Tráng hán nói.

"Hiện tại chúng ta cứ sống tốt là được, nếu tuyết cứ tiếp tục rơi thì chúng ta sẽ dời đi." Phụ nhân cột lại tóc rối bên tai, nhẹ giọng nói.

"Mẹ không cần lo lắng nhiều như vậy đâu, vượt qua được những ngày tháng này là tốt rồi." Tráng hán chỉ cười cười.

Cơn lốc xen lẫn bão tuyết vù vù thổi mạnh, nó vẫn lạnh giá như trước. Hạ Khô Thảo đã thay đổi áo choàng màu đen thành một cái áo choàng màu xám dày hơn, hơn nữa còn mặc thêm nhiều lớp quần áo, cả người cậu đều sắp trở thành một cục bông.

"Tuyết lớn như vậy sao ngươi còn tới đây!" Hạ Khô Thảo mở cửa liền nhìn thấy Hiên Viên Công Duẫn mỗi ngày đều đến đây trong suốt một tháng qua, hơn nữa mỗi lần tới thì hắn đều mang theo nhiều loại đồ ăn ngon cho cậu. Suốt một tháng nay, Hạ Khô Thảo cảm thấy khẩu vị của bản thân đã lớn hơn nhiều, thịt trên mặt cũng nộn thêm một chút

"Nếu ta không tới, lỡ ngươi đói bụng thì làm sao bây giờ?" Hiên Viên Công Duẫn cười lấy đồ ăn mà mình mang tới ra, "Có muốn ăn bánh hồng(1) hay không, đảm bảo trên chỗ các ngươi không có."

"Muốn ~" Hạ Khô Thảo vừa nhìn thấy đồ ăn liền manh lên.

Bánh hồng dẹt dẹt, mang theo một hương vị ngọt nhàn nhạt, mặt trên còn phủ một lớp bột mỏng màu trắng. Cắn một miếng, mềm mại, ăn rất ngon, Hạ Khô Thảo không khỏi nheo mắt lại.

"Dưới núi còn có rất nhiều đồ ăn ngon, đã sắp đến Tết, tất cả mọi người đều trở nên bận rộn. Trên đường bán đồ ăn cũng càng ngày càng nhiều." Hiên Viên Công Duẫn nói cho Hạ Khô Thảo biết sự tình ở trong Hiên Viên thành.

"Ta muốn ăn bánh trôi nấu với rượu cất(2), khoai nướng, cả bánh bí ngô nữa! !" Nói tới món ăn ở bên ngoài, đôi mắt của Hạ Khô Thảo đều toả sáng .

"Tiểu ăn vặt." Hiên Viên Công Duẫn sờ tóc cậu: "Nếu không thì ta dẫn ngươi xuống núi ăn, thế nào?"

"Không. . . Không. . . Không cần." Xuống núi và vân vân là việc mà cậu tuyệt đối không thể làm. Đừng nói là vì cha cậu không cho, dù y có cho phép thì cậu cũng không muốn ở cùng một chỗ với tên nam thứ này. Hơn nữa dưới núi cũng có rất nhiều người theo dõi cậu, chính vì hai điều trên mà cậu mới không dám xuống đó có được hay không.

"Đợi đến đầu xuân, khi đã bớt nguy hiểm thì ngươi xuống núi chơi đi, thời điểm đó ta sẽ dẫn ngươi đi ăn rất nhiều thứ ngon." Hiên Viên Công Duẫn lau bột trắng dính bên khóe miệng Hạ Khô Thảo, "Hơn nữa ta còn có thể dẫn ngươi đi ăn khắp đại giang nam bắc."

"Ta mới không cần ăn nhiều như vậy đâu." Hạ Khô Thảo lắc đầu gỡ tay của đối phương xuống, lại cầm một cái bánh hồng lên bắt đầu ăn.

"Ha ha ~" Hiên Viên Công Duẫn cười cười.

Hạ Khô Thảo đem phần bánh còn lại gói gọn vào, "Được rồi, một lúc nữa cha ta sẽ tới, ngươi mau trở về đi thôi."

"Tuyết lớn như vậy mà ngươi vẫn muốn ta trở về sao?" Hiên Viên Công Duẫn vừa mở cửa thì một luồng gió lạnh ập vào, từng phiến hoa tuyết lớn tranh nhau bay vào phòng.

"Tuyết vẫn lớn như cũ có được hay không? Ngươi tới bằng cách nào thì trở về bằng cách đó thôi." Hạ Khô Thảo rất vô tình mà đẩy người ra ngoài.

"Vậy cũng tốt, thời gian gần đây có khả năng ta sẽ không tới được ." Hiên Viên Công Duẫn hôn một cái lên trán của đối phương, "Đầu xuân ta sẽ lên núi."

"Vậy ngươi mau đi đi!" Hạ Khô Thảo vội vàng đẩy người làm cho hắn mau chóng rời đi, giữa lúc Hiên Viên Công Duẫn sắp rời khỏi thì bị gọi lại, "Chờ một chút! Mặc cái này vào rồi hẵng đi!" Trong tay Hạ Khô Thảo cầm một cái áo choàng màu đen.

Hiên Viên Công Duẫn cười nhận lấy nó rồi mặc vào người, xem ra Hạ Khô Thảo cũng không hẳn là không quan tâm hắn như trong tưởng tượng, "Cám ơn nhiều." Nói xong liền dùng khinh công rời khỏi đó.

"Người vừa rồi là ai! ?" Hạ Khô Thảo đưa mắt nhìn đối phương rời đi, đột nhiên khuôn mặt tối sầm của Hạ Trường Khanh xuất hiện.

"Cha. . . Cha. . ." Hạ Khô Thảo lập tức khẩn trương.

••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••

Hiên Viên Công Duẫn rời khỏi Thần Y Cốc bay về nhà. Mới vừa tới nơi thì thấy bầu không khí trong phòng hết sức nghiêm nghị, "Phụ thân, đã xảy ra chuyện gì?"

"Ai ~" Hiên Viên Khải thở dài, "Vừa nhận được mật thư, hoàng thượng băng hà."

Quả nhiên không ngoài dự liệu của Hạ Trường Khanh, bệnh của lão hoàng đế này đã đến giai đoạn cuối, hoàn toàn không đủ sức xoay chuyển cả đất trời. Bây giờ trong triều hỗn loạn tưng bừng, bởi vì lúc hoàng đế còn sống thì vẫn chưa lập Thái tử, hơn nữa hoàng tử ở hậu cung của lão còn nhiều gấp đôi so với dĩ vãng, hơn hai mươi hoàng tử đều có cơ hội kế vị, thời điểm đó sẽ phải dựa vào lượng người ủng hộ.

"Ngôi vị hoàng đế này không phải là của đại hoàng tử sao?" Dựa theo phương thức kế vị, nếu như không phải là trưởng tử thì là ai đây.

"Nếu thế thì tốt rồi." Cái này cũng một việc khiến Hiên Viên Khải nhức đầu, "Vị hoàng hậu này là hậu cung đầu tiên mang thai long tử, mẫu bằng tử đắt(3) mới có thể làm hoàng hậu. Hơn nữa bà ấy luôn dựa vào mỹ mạo của mình mà giữ được hoàng đế cho nên có thể ở trên vị trí này lâu như vậy. Bà ta rất thông minh, nhưng đáng tiếc là hoàng thượng lại mang về một thiếu nữ thôn quê, mà bà ta lại không chỗ dựa, tính cách của đại hoàng tử lại quá mức nhu nhược nên không phải là báu vật, vì thế căn bản không thể tạo thành uy hiếp gì được."

"Vậy các đại thần trong triều ủng hộ những hoàng tử nào?" Hắn nhớ là cuối cùng, vị trí hoàng đế này rơi vào tay của thập tam hoàng tử.

"Thừa tướng ủng hộ thất hoàng tử, đốc tra viện(4) ủng hộ tam hoàng tử, Cô tướng quân ủng hộ thập tam hoàng tử, còn có cả Hoàng quý phi ủng hộ con trai của nàng là nhị thập tứ hoàng tử." Hiên Viên Khải nói hết mọi chuyện.

"Nhị thập tứ hoàng tử! ?" Hiên Viên Công Duẫn còn tưởng rằng mình nghe lầm, "Tiểu hoàng tử còn chưa đủ năm tuổi kia sao, e là Hoàng quý phi này có dã tâm quá lớn." Ngẫm lại một chút, đứa trẻ nhỏ như vậy thì làm sao có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế này được, chỉ sợ là túy ông chi ý bất tại tửu(5) mà thôi.

"Hôm nay đã có vài người tới mời ta gia nhập nhóm của bọn họ, ta đều nói tạm thời để ta suy nghĩ một phen." Cho nên ngày hôm nay này Hiên Viên Khải hết sức đau đầu, không cần quan tâm đến việc có ai chiếm được chỗ tốt trong trận doanh hay không, vào sai trận doanh chỉ sợ là mình sẽ bị trừng phạt, mà bảo trì ý kiến trung lập là chuyện mà ông cần làm trước mắt.

"Phụ thân, người không cần suy tính, đứng về phía của thập tam hoàng tử là được." Hiên Viên Công Duẫn vô cùng nghiêm túc nói, "Con bảo đảm, đây tuyệt đối không phải là quyết định sai."

Không biết là bởi vì biểu tình của Hiên Viên Công Duẫn quá mức nghiêm túc hay là do Hiên Viên Khải quá mức tín nhiệm hắn, ông gật gật đầu, chuẩn bị viết mật thư gửi cho Cô tướng quân.

Năm mới càng ngày càng đến gần, dường như tuyết muốn ngày tết năm nay diễn ra thật tốt đẹp nên cũng dần dần tan bớt. Người ngoài vui sướng nhưng người trong hoàng cung thì không, trong lòng họ đang rất căng thẳng, rất nhanh, một cuộc chiến đoạt vị diễn ra vang dội.

Vĩnh Thịnh tồn tại bốn mươi ba năm, thập tam hoàng tử Dụ Bác Thiên kế vị, sửa đổi thành Vĩnh Phồn, ý tứ hàm xúc chính là quốc gia vĩnh viễn phồn vinh hưng thịnh.

Lúc Dụ Bác Thiên ngồi trên ngôi vị hoàng đế, quan sát đám thần tử ở phía dưới đang quỳ lạy mình, hắn đột nhiên biết rằng vì sao phụ hoàng của mình lại chấp nhất đối với cái ngôi vị hoàng đế như vậy. Mảnh giang sơn này, đám con dân này đều thuộc về hắn, bất kể là ai cũng phải thần phục mình. Tuy rằng rất cao cao tại thượng, nhưng đáng tiếc là lúc này, Dụ Bác Thiên thật sự không thể hưởng thụ nhiều như vậy. Lúc phụ hoàng của hắn còn tại vị thì đã để lại không ít hỗn loạn cho hắn giải quyết, chờ đến khi hắn đã chấn chỉnh xong quốc khố(6) thì năm mới đã đến.

"Hoàng huynh, huynh vẫn còn đang xem tấu chương sao?" Một thiếu nữ cầm một hộp thức ăn trong tay đi vào, nàng là muội muội của Dụ Bác Thiên, bây giờ chính là công chúa Dụ Ấu Quân.

Dụ Bác Thiên thả tấu chương xuống, khoảng thời gian này không có ngày nào đêm nào mà hắn không xem tấu chương, dù có mạnh đến đâu thì thân thể cũng sẽ không chịu nổi, đôi mắt đã có chút mờ mịt, xem ra hắn nên nghỉ ngơi tốt một chút.

"Ấu Quân, muội tới đây làm gì?" Dụ Ấu Quân là muội muội duy nhất của hắn, hai người chênh lệch ngau năm tuổi, đồng thời hắn cũng rất thương yêu nàng.

"Ta nghĩ mấy ngày gần đây ca ca quá mệt mỏi, nên muốn khuyên ca ca nghỉ ngơi một chút." Dụ Ấu Quân lấy một bát cháo tổ yến từ trong hộp ra, "Nhưng mà xem ra ca ca đã nghĩ thông suốt, đây thứ mà muội đã tự mình nấu, nhân lúc còn nóng huynh nên uống chút đi."

"Chính muội muốn ra ngoài chơi mà còn lấy ta làm cớ." Dụ Bác Thiên cười uống một hớp, "Ngày mai là năm mới, chờ sau khi yến hội xong xuôi ta sẽ mang muội xuất cung đi chơi một chút."

"Ca ca tuyệt nhất!" Dụ Ấu Quân ôm chặt lấy Dụ Bác Thiên hô lên.

"Ha ha..." Dụ Bác Thiên cười cười xoa xoa tóc của nàng.

Từ lần trước, sau khi Hiên Viên Công Duẫn rời khỏi núi thì hơn một tháng qua thì đã không còn tới đây.

Mấy quày nay, Hạ Trường Khanh luôn ép hỏi Hạ Khô Thảo nói ra người kia là ai, nhưng đáng tiếc là cậu vẫn cắn môi không nói. Y cũng không có cách nào, chỉ có thể theo dõi Hạ Khô Thảo mỗi ngày, nhưng qua nửa tháng thì người kia vẫn chưa đến, mãi đến lúc lão hoàng đế kia băng hà, sau khi tin tức tân hoàng đế lên ngôi được truyền tới thì Hạ Trường Khanh cũng thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại, mối uy hiếp lớn nhất đã không còn, y cũng không cần phải lo lắng như vậy nữa.

Tuyết trong núi sắp tan, cơ quan đã được Hạ Trường Khanh đóng lại, các y sư tronh cốc cũng quyết định xuống núi mua đồ để chào đón năm mới. Năm nay không chỉ ăn mừng tân niên mà còn vì tên hôn quân kia đã băng hà, tân hoàng đế có tài cai trị vô cùng tốt, cho nên cũng phải chúc mừng một phen.

Dòng người nô nức tấp nập xuống núi, chỉ còn lại Hạ Khô Thảo và Hạ Vô Thiên ở lại cùng với một đám con nít mắt to mắt nhỏ nhìn nhau ngẩn người.

*Chú thích:

(1) Bánh hồng:

(2) Bánh trôi nấu với rượu cất

(3) Mẫu bằng tử đắt: Mẹ sang nhờ con

(4) Đốc tra viện: có nhiệm vụ kiểm tra, giám sát các phòng (y viện, hậu viện v.v) trong hoàng cung.

(5) Túy ông chi ý bất tại tửu: có dụng ý khác.

(6) Quốc khố: kho tiền của nhà nước.

-----------

Thật ngại quá, có mấy cái Aki không coppy ảnh sang phần chú thích được, mọi người thông cảm cho ta nha


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp