Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 18


3 năm

trướctiếp

Đêm hôm khuya khoắt mà có người gõ cửa sổ phòng, sau khi mở cửa ra thì ngươi lại phát hiện người đó chính là đối tượng sau này sẽ gây ra nguy hiểm cho tính mạng của mình, nhưng đối phương lại không thương tổn ngươi thì có nên đuổi hắn đi hay không, online chờ đáp, khẩn cấp!

"Cái này..." Hiên Viên Công Duẫn nhìn biểu tình của Hạ Khô Thảo trong nháy mắt liền trở nên băng lãnh, lời vừa định nói ra lập tức bị nuốt xuống.

Hắn định gỡ túi gấm ở trên thắt lưng ra thì thấy cửa sổ "bộp" một tiếng mà đóng lại.

Đóng cửa xong, Hạ Khô Thảo lập tức khẩn trương, biểu tình vốn dĩ lạnh như băng liền biến thành khuôn mặt lo lắng.
Cậu cư nhiên dám nhốt nam phụ ở ngoài, cậu có thể bị giết hay không? Có thể bị bắt cóc hay không?

Hạ Khô Thảo không biết là có nên mở cửa sổ ra hay không, sau khi trải qua một hồi xoắn xuýt liền quyết định mở.

"..." Bên ngoài trống rỗng không có một bóng người, Hạ Khô Thảo chú ý trên bệ cửa sổ phòng mình có đặt một cái túi gấm màu đen, cầm lên mở ra xem thử thì thấy trong túi đựng đầy dược thảo để giải chiểu độc. Bây giờ suy nghĩ kĩ một chút thì vừa rồi, cậu thấy khuôn mặt của Hiên Viên Công Duẫn tái nhợt, phỏng chừng là do bước vào khu rừng trên ngọn núi Cư Lâm.

"Thật là không muốn sống nữa mà!" Hạ Khô Thảo có chút nghiến răng nghiến lợi, cầm một cái áo khoác khoác lên liền vội vàng chạy ra ngoài.

Hiên Viên Công Duẫn còn chưa kịp tiến vào phòng của mình liền cảm thấy nội lực trong cơ thể trở nên hỗn loạn, cổ họng thì lại xuất hiện một mùi vị ngòn ngọt, ngón tay che miệng thấm tơ máu.

"Chuyện gì xảy ra?" Nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, Cô Vô Tâm nhanh chóng mở cửa liền phát hiện bằng hữu của mình cư nhiên hộc máu.

"Chuyện gì vậy! ? Ngươi bị thương sao?" Cô Vô Tâm lập tức kéo tay của Hiên Viên Công Duẫn để bắt mạch, "Nội lực hỗn loạn, có khả năng là bị trúng độc, ngươi đi đâu thế?"

"Không sao." Hiên Viên Công Duẫn nuốt chất lỏng ngọt ngọt xuống, tỏ vẻ là mình không có gì đáng lo, "Ta vừa tới đỉnh núi Cư Lâm một chuyến... A!" Chưa kịp nói xong thì lồng ngực đột nhiên đau thắt, một ngụm máu tươi phun ra ngoài, lập tức ngã xuống cạnh cửa.

"Ngươi đến đó làm gì! ?" Cô Vô Tâm đỡ lấy Hiên Viên Công Duẫn, chậm rãi truyền nội lực của mình cho hắn, ổn định sự hỗn loạn trong cơ thể của đối phương.

Hiên Viên Công Duẫn ngẩng đầu lên thì thấy cách đó không xa, một thân ảnh màu trắng đang chạy tới đây. Trong lòng hắn thật vui vẻ, cũng không quan tâm đến thương thế của bản thân nghiêm trọng đến cỡ nào mà ngắm nhìn bóng người màu trắng càng ngày càng gần, quả nhiên người tới là Hạ Khô Thảo.

"Ngươi cảm thấy mình sống quá lâu à! ?" Hạ Khô Thảo tức đến nổ phổi, rống lớn với Hiên Viên Công Duẫn một tiếng, "Nội lực thâm hậu thì hay lắm sao, chiểu độc chơi vui lắm có đúng không! ? Lỡ may chết ở trong đó thì ai sẽ tới cứu ngươi!" Ngoài miệng thì mắng nhiếc không tha nhưng tay thì lại nắm chặt cổ tay của Hiên Viên Công Duẫn để bắt mạch.

Ngược lại, Hiên Viên Công Duẫn rất thích Hạ Khô Thảo đời này, ít nhất so với đời trước thì Hạ Khô Thảo cũng có một chút nhân khí. Ở kiếp trước, cả ngày y đều lạnh như băng, không có một tia biểu tình, ngoại trừ những lúc nhìn thấy hắn thì khuôn mặt mới nhu hòa xuống một chút, còn trước mặt người khác lại giống như một bông hoa cao lãnh khiến người ta cảm thấy không thể với tới.

Nhìn bộ dáng sủng nịnh của bằng hữu tốt nhà mình, đồng thời kết hợp với những câu nói vừa nãy của Tiểu Bồ Tát thì y liền hiểu ra, vì để mỹ nhân được vui vẻ, hắn liền chạy đi tìm thứ mà đối phương cần, kết quả là tự làm hại bản thân.

Tuy rằng Tiểu Bồ Tát mắng mỏ không tha, nhưng cũng là một loại nói năng chua ngoa nhưng yếu mềm, ít nhất vẫn quan tâm đến thương thế của đối phương.

Sau khi Hạ Khô Thảo kiểm tra vết thương của Hiên Viên Công Duẫn xong, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy người nọ đang dùng ánh mắt cưng chìu mà nhìn mình, Hạ Khô Thảo quay mặt đi lại phát hiện lúc nam tử vô cùng ôn nhuận lúc trước giống như là đang có điều gì đó suy nghĩ mà quan sát cậu.

"..." Hạ Khô Thảo vứt cổ tay mình đang nắm chặt, nói với Cô Vô Tâm, "Tâm mạch của hắn bị ảnh hưởng bởi chiểu độc, nếu như không tìm được thuốc giải thì toàn bộ tâm mạch sẽ bị tổn hại, dù còn sống thì cũng hoàn toàn biến thành một kẻ tàn phế."

"Thuốc giải chính cây cỏ có hình dạng giống như bông hoa đã được phát hiện trong ngày hôm nay sao?" Cô Vô Tâm nhớ rằng thuốc giải đã được tìm thấy, hơn nữa buổi tối Hiên Viên Công Duẫn cũng đã hái qua, phỏng chừng thứ này đã có trong tay.

"Huynh dìu hắn về căn phòng đã được sắp xếp xong xuôi, ta sẽ đi chế thuốc giải. Trước tiên trong khoảng thời gian này, huynh cứ dùng nội lực để áp chế độc tố của hắn một chút là được." Hạ Khô Thảo lập tức đứng dậy rồi rời đi.

Cô Vô Tâm nâng người nọ dậy, đỡ hắn về phòng, "Ta nói này, vì để theo đuổi được tức phụ nhi, đến mạng của mình mà ngươi cũng không cần luôn sao?"

Hiên Viên Công Duẫn chỉ sờ mũi một cái, cười cười.

"Cha?" Đêm đã khuya, lúc này Hạ Trường Khanh đang ngủ, Hạ Khô Thảo chỉ có thể nhẹ nhàng gõ cửa một cái, cũng không biết là y có thể mở cửa hay không.

Phục Uyên mở mắt ra thì nghe thấy âm thanh nho nhỏ của Hạ Khô Thảo bên ngoài, thời điểm chuẩn bị đứng dậy thì Hạ Trường Khanh đã mở mắt.

"Ngủ tiếp đi." Phục Uyên nói.

"Không cần, hình như là ta nghe thấy âm thanh của bảo bối." Vốn dĩ giấc ngủ của Hạ Trường Khanh không sâu, dù bên ngoài có một tiếng động rất nhỏ thì cũng dễ dàng làm y tỉnh giấc.

"Ta ra đó mở cửa, ngươi khoác thêm một bộ y phục vào trước đi." Tuy rằng tiết trời mùa thu vào ban đêm rất mát mẻ, nhưng cũng không thể chống cự nổi gió đêm lạnh giá, Phục Uyên xuống giường thắp nến lên rồi đi mở cửa.

"Phụ thân." Cửa mở, Phục Uyên đứng đó nhìn cậu, Hạ Khô Thảo chỉ có thể nhỏ giọng kêu một tiếng.

Phục Uyên nhìn Hạ Khô Thảo chỉ mặc một cái áo khoác đứng ở cửa, lúc này bên ngoài có một cơn gió thổi qua, Hạ Khô Thảo trực tiếp run rẩy một cái.

Phục Uyên ôm lấy cậu rồi bảo hộ ở trong lòng, dùng nội lực xua tan khí lạnh trên người Hạ Khô Thảo, "Sau này đừng mặc quần áo ít như vậy liền chạy ra ngoài." Nói xong liền ôm chặt cậu vào phòng.

"Sao vậy bảo bối?" Thấy Hạ Khô Thảo ăn mặc đơn bạc như thế, Hạ Trường Khanh lập tức nhét cậu vào chăn.

Hạ Khô Thảo lấy túi gấm mà Hiên Viên Công Duẫn cho mình, Hạ Trường Khanh mở ra xem thì không khỏi giật mình, "Dược thảo này con lấy ở đâu?" Dù sao thứ này chỉ sinh trưởng ở trong núi Cư Lâm, Hạ Khô Thảo lại không có nội lực đương nhiên không thể đi vào đó để hái, hơn nữa số lượng của loại dược thảo này rất nhiều.

"Là Hiên Viên Công Duẫn đưa cho con, hắn trúng chiểu độc, độc khí đã xâm nhập vào người, tâm mạch có chút tổn hại, chúng ta mau chế thuốc giải đi cha."

"Sao hắn có thể lên núi hái thuốc một mình! ?" Hạ Trường Khanh vội vàng đứng dậy, "Không thể chậm trễ được, ta thấy tên Hiên Viên Công Duẫn này cũng là một người có chính khí, nếu cứ như vậy mà trở thành một kẻ tàn phế, giang hồ liền thiếu đi một vị chính nhân quân tử."

"Hắn chính nhân quân tử chỗ nào, chỉ là một tên hồ ly, đã vậy còn có khả năng hại chết con trai của người." Đây là Hạ Khô Thảo nói thầm trong nội tâm, đương nhiên là cậu không dám nói ra sự thật.

Hạ Trường Khanh mặc quần áo tử tế, sau khi khoác thêm một bộ y phục cho Hạ Khô Thảo liền đi tới phòng thuốc, chuẩn bị bắt đầu nghiên cứu cách điều chế thuốc giải chiểu độc.

Vốn dĩ y muốn hong khô đám dược thảo này xong mới bắt đầu nghiên cứu chế thuốc, có khả năng là hiệu quả của nó sẽ cao hơn một chút, nhưng đáng tiếc là bây giờ là thời gian không chờ đợi người.

Bầu trời đã bắt đầu nổi lên một vệt màu trắng, trời sáng rất nhanh, cả hai người đã ở trong phòng thuốc rất lâu rồi, Hạ Trường Khanh ngẩng đầu lên nói với Phục Uyên đứng ở cửa: "Uyên, ngươi mang Tục Mệnh đan cho Hiên Viên thiếu chủ uống vào để có thể ức chế độc tố một chút, cách một canh giờ thì cho hắn uống một viên là được."

Phục Uyên gật gật đầu, bước tới chỗ hòm thuốc rồi cầm một cái bình sứ màu trắng lên liền rời đi.

"Cha, con cảm thấy là có thể lấy nhựa cây và bột thuốc trộn chung với nhau." Hai người đã ở phòng thuốc cả một buổi tối, tuy rằng đã dùng hết một nửa túi dược thảo nhưng vẫn không thể hoàn thiện thuốc giải, dù sao đây cũng là lần đầu tiên điều chế giải dược, đã vậy vị thuốc này lại quá mức mới mẻ, nếu trực tiếp dùng có thể sẽ phản tác dụng.

"Chỉ nhựa thôi thì không thể nào phát huy được hết tác dụng của thuốc, dù sao thì tất cả các bộ phận của loại dược thảo này mới là thuốc giải." Lúc trước Hạ Trường Khanh cũng có nghĩ tới phương pháp này, nhưng mà sau khi ngẫm lại hiệu quả của thuốc thì lập tức bác bỏ.

"Vậy nếu đập nát nó thì sao?" Hạ Khô Thảo nói.

"Nếu như trực tiếp đập nát thì thuốc sẽ không còn tác dụng." Hạ Trường Khanh vẫn lắc đầu như trước.

Hạ Khô Thảo nhìn túi dược thảo còn sót lại trên bàn, đột nhiên nhớ tới phương pháp mà mình đã thử nghiệm trước đây, "Cha, con biết làm thế nào để có thể hong khô đống dược thảo này rồi!"

Mặt trời đã hoàn toàn ló dạng ở trên đỉnh núi, mặt trời đầu thu không quá nóng, khí trời mát mẻ lại hết sức thoải mái.

Nhưng đáng tiếc là Hạ Khô Thảo căn bản không cảm thấy như vậy, vì lúc này cậu đang đứng ở bên ngoài của một căn phòng truyền ra một luồng khí tức khô nóng không mấy ai dám tới gần.

"Được rồi!" Sau khi hạt cát cuối cùng của đồng hồ cát rơi xuống, Hạ Khô Thảo vui mừng, lần đầu tiên cậu chế tạo phòng sấy khô không biết hiệu quả có tốt như ở hiện đại hay không.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp