Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 17


3 năm

trướctiếp

"Triệu lý thăm thục địa, trên đường gặp Mật Đà Tăng, ngồi chung một cối xay gió, đi đến thôn Hoài Sơn, vào thôn Bái Quốc Lão, đã là chim sáo đá..." Khu rừng rộng lớn sâu thẳm truyền đến một âm thanh nho nhỏ đang đọc một bài vè, trong đó còn có tên của một số loại dược thảo quen thuộc.

"Bảo bối, bài này con học được ở chỗ nào thế?" Hạ Trường Khanh rất hiếu kỳ về bài vè mà Hạ Khô Thảo thuận miệng ngâm nga, đây chính là phương pháp nhanh nhất để nhớ kỹ tên của dược thảo.

Kỳ thực trước đây lúc còn ở hiện đại, Hạ Khô Thảo tình cờ thấy được bài vè này trên internet, cảm thấy chơi rất vui liền học theo, ngày hôm nay trong lúc đi tìm thảo dược cứ như vậy mà thuận miệng ngâm nga theo, "Con thấy ở trong một cuốn sách, cũng không nhớ là loại sách gì, chỉ thấy cái vè này chơi rất vui liền đọc lên."

"Lúc xuống núi về nhà, ta cũng để ca ca con cùng đọc." Hạ Trường Khanh sờ sờ tóc Hạ Khô Thảo

"Dạ." Hạ Khô Thảo gật gật đầu, ngồi xổm xuống chuẩn bị đẩy lá khô ở trên đất ra rồi nhìn thử xem chồi non thấp thấp kia là loại thực vật gì.

Hạ Trường Khanh cũng ngồi chồm hỗm xuống để cùng quan sát. Thời điểm lúc Hạ Khô Thảo nhanh tay muốn đụng tới cái lá khô đó, Hạ Trường Khanh ngăn tay của cậu lại, "Không nên chạm vào cái này!"

"? ?" Hạ Khô Thảo nghi ngờ nhìn về phía Hạ Trường Khanh.

"Có thứ trốn ở phía dưới." Hạ Trường Khanh nhặt một cành cây, nhẹ nhàng đẩy tầng lá khô bên trên ra, sau đó có một vật thể màu xám tro có lông mềm mềm xông ra.

"Một con nhện thật lớn!" Hạ Khô Thảo kinh hô một tiếng, toàn thân của con nhện này là màu xám, mặt khác còn có thêm hình hoa văn vô cùng có quy tắc, trên người là một đám lông mềm mại dày đặc, thân thể của nó cơ hồ lớn bằng lòng bàn tay của người trưởng thành, hơn nữa tám chân còn rất dài, toàn bộ vẻ ngoài của con nhện hiện ra càng lớn.

Hạ Vô Thiên nghe thấy Hạ Khô Thảo kinh ngạc thốt lên lập tức chạy tới."Làm sao vậy!"

"Chỉ là một con nhện mà thôi." Hạ Trường Khanh lấy khăn tay nhặt con nhện lớn đó lên, không biết có phải là vì tiết trời đã vào thu hay không mà nó rất dịu ngoan, không hề phản kháng hay làm ra động tác công kích.

Hạ Vô Thiên nhìn thấy con nhện lớn như vậy liền lập tức nhớ lại đống độc trùng xuất hiện trong đêm đó, không khỏi lui về sau một bước, "Đừng... đừng có lại gần!"

"Cha, đây là nhện gì vậy?" Lần đầu tiên Hạ Khô Thảo bắt gặp một con nhện lớn như vậy, hơn nữa cậu chưa từng được nhìn thấy chủng loại nào kỳ lạ như nó.

"Đó là Thiên Ty(1), một loại nhện kịch độc, cho dù chỉ bị nó cắn một chút xíu thôi thế nhưng nếu không trị liệu đúng lúc thì sẽ mất mạng. Sở dĩ gọi con nhện này là Thiên Ty là bởi vì tơ nhện của nó trời sinh rất dai, nếu dùng tơ của nó để làm quần áo sẽ rất bền và không dễ bị rách, cũng có thể xem là một loại nhện trân quý." Hạ Trường Khanh nhanh chóng cung cấp lai lịch của nó cho cậu biết.

Hạ Khô Thảo nhìn con nhện Thiên Ty kia, chân nó nhẹ nhàng động đậy giống như là không thể nào ngủ đông, tám con mắt to to tròn tròn như hạt đậu cùng với một đám lông tơ màu xám càng làm cho nó manh đến mức không nói nên lời.

"Cha, con có thể sờ sờ không?" Trước đây lúc còn ở kí túc xá, Hạ Khô Thảo đã từng nuôi qua một con lang nhện(2) vô cùng dịu ngoan, tương tự như con Thiên Chu này vậy.

"Chỉ cần không làm tổn thương nó thì căn bản nó sẽ không tấn công người." Hạ Trường Khanh đưa con nhện cho Hạ Khô Thảo, "Con nhện này lớn hơn vài lần so với mấy con nhện Thiên Ty khác, phỏng chừng là nhện vương."

Xúc cảm của đám lông mềm mại dưới tay không khó chịu giống như trong tưởng tượng, đặc biệt lá lúc xoa xoa phần lưng của Thiên Ty, nó còn có thể nhúc nhích, bộ dáng tựa hồ là rất thoải mái.

"Cha, con có thể nuôi nó không?" Hạ Khô Thảo vốn dĩ rất yêu nhện cho nên cậu càng thích tên tiểu tử to xác này.

Hạ Trường Khanh lắc đầu một cái, "Loại nhện này rất khó nuôi, nếu như con dẫn nó về nhà thì nó cũng sẽ trốn ra được, huống hồ con này còn là nhện vương, trừ phi nó tự nguyện đi theo con."

"Quả nhiên là rất khó nuôi, " Hạ Khô Thảo có chút không nỡ. "Nhưng không chừng là nó sẽ theo con."

Cậu lấy một viên kẹo từ trong một cái túi nhỏ ra rồi đặt trên lòng bàn tay, con nhện liền chuyển động, từ từ bò đến, sau đó nuốt viên kẹo đó vào.

"Nhìn xem!" Hạ Khô Thảo giơ con nhện trong tay lên, "Nó thích kẹo của con!" Đó là thứ mà Hạ Vô Thiên đã mua cho cậu ở trên đường đi, một loại kẹo khô cứng màu trắng, không quá ngọt nhưng ăn rất ngon, nó còn có một mùi thơm nhàn nhạt ở bên trong, có vẻ là không được làm từ cây mía.

"Con đặt nó ở dưới đất rồi quan sát thử xem sao?" Đây là lần đầu tiên Hạ Trường Khanh thấy nhện ăn kẹo, thế nhưng điều đó cũng không thể chứng tỏ rằng con nhện Thiên Ty này sẽ đi theo bọn họ.

Sau khi Hạ Khô Thảo thả nó xuống đất, con nhện kia liền giật giật chân, chạy nhanh đến chỗ đống lá khô rồi biến mất ở đó.

"..." Hạ Khô Thảo đã bị bỏ rơi.

"Nó không chọn con cũng không sao, lần sau ta cho người tìm một con khác về nuôi." Đây là việc nằm trong dự liệu của Hạ Trường Khanh, vì vậy y chỉ an ủi Hạ Khô Thảo hơi thất vọng một chút.

Một nén nhang sau, mọi người lục đục ra khỏi khu rừng trên ngọn núi, một số người có nội lực hơi thấp thì sắc mặt đã tái nhợt. Dù sao loại chiểu độc này cũng không phải là thứ giỡn chơi, đi đến nửa đường núi liền dừng lại, càng vào sâu thì chiểu độc càng dày đặc, làm cho bọn họ khó có thể kiên trì.

Hiên Viên Công Duẫn là người ra cuối cùng, hắn chỉ muốn giúp Hạ Khô Thảo một tay, nhưng đáng tiếc là vẫn không thể tìm ra loại thực vật mà Hạ Trường Khanh hình dung. Trong rừng ngoại trừ cây cối xanh biếc thì căn bản không có loại thực vật màu xanh lục nào khác.

"Không có gì sao?" Hạ Trường Khanh hỏi.

Phục Uyên lắc đầu một cái, chiểu độc ở bên trong quá nặng, không thể đi tiếp .

Vệ Trung Hiền cũng lắc đầu, lần này thật sự không tìm được thứ gì, "Ta đi lên phía trên, nhưng càng đi thì chiểu độc càng nặng, ngay cả ta đều chịu không nổi."

"Xem ra chỉ có thể đến đây vào lần sau" Hạ Trường Khanh liếc mắt nhìn tình hình trong núi, "Loại thực vật xanh lục duy nhất kia nhất định là thuốc giải, không thể bỏ qua."

"Xào xạc ~" Lá khô trên đất phát ra âm thanh, tất cả mọi người đặt tay lên vũ khí của mình, quan sát động tĩnh bốn phía. Lúc này không có gió, tất cả bọn họ đều đứng yên một chỗ, sao lá khô có thể phát ra âm thanh được. Thế nhưng rất nhanh tất cả mọi người đã hiểu ra lý do, một con nhện lớn từ bên trong một chiếc lá cây bò tới.

Phục Uyên ngăn trước mặt Hạ Trường Khanh và Hạ Khô Thảo, Hiên Viên Công Duẫn cũng rút kiếm ra.

"Nó đã trở lại! !" Lúc Hạ Khô Thảo đứng sau lưng Phục Uyên thấy rõ dáng dấp của con nhện kia thì thập phần vui vẻ, "Cha, con nói là nó sẽ theo con mà!"

Hạ Khô Thảo bước ra từ sau lưng Phục Uyên, ngồi chồm hổm trên mặt đất đưa tay ra, nhện Thiên Ty tựa hồ là đã phát hiện ra mục tiêu, trực tiếp chạy về phía Hạ Khô Thảo, sau đó ngoan ngoãn bò lên tay đối phương.

Trong nháy mắt đó, Hiên Viên Công Duẫn suýt chút nữa liền chém giết con nhện kia, nếu không phải vì động tác của Hạ Khô Thảo, có khả năng là hắn đã vung kiếm tới .

Hạ Khô Thảo sờ sờ con nhện Thiên Ty, sau đó cậu liền phát hiện dưới cổ của nó vướng một vật màu xanh lục, trong nháy mắt liền kinh hỉ, "Cha! Nó cho con cái này!" Hạ Khô Thảo lấy cây cỏ nhỏ đó đưa cho Hạ Trường Khanh.

Bộ dáng của loại cỏ này không khác gì so với các loại lá cây bình thường khác. Vì nó có hình cánh hoa nên sẽ làm cho người ta ngộ nhận đó là một bông hoa màu xanh lục, cây cỏ này dài bằng một ngón tay, Hạ Trường Khanh đưa mắt nhìn con nhện Thiên Chu kia, dường như đã hiểu ra điều gì đó.

"Tìm được giải dược rồi." Hạ Trường Khanh mở lòng bàn tay phô bày cây cỏ kia ra, "Các ngươi đã từng thấy qua bộ dáng của loại thực vật này hay chưa?"

Sau khi bọn họ đã xem qua xong thì đều lắc đầu một cái, bỗng một cánh tay run run giơ lên, tất cả mọi người đều đem tầm mắt tập trung về phía người kia, tiểu thanh niên này bị ánh mắt của mọi người dọa sợ, "Ta. . . Ta. . . Từng nhìn thấy nó ở trong rừng, nhưng cứ tưởng là hoa dại, liền. . . liền. . . bỏ đi, ta. . . ta. . . không biết đây. . . đây là thuốc giải..."

Hạ Trường Khanh cười cười, "Cám ơn ngươi đã báo lại, ngươi có thể nói cụ thể vị trí cho ta biết được không? Ngày mai ta sẽ sai người đến đó hái về."

"Được..." Đại khái là bị nụ cười của Hạ Trường Khanh làm cho choáng váng, thanh niên nuốt nước miếng một cái, lắp ba lắp bắp nói khu vực mà hắn đã nhìn thấy loại dược thảo này.

Buổi tối, Hạ Khô Thảo đang ở trong phòng ôm tiểu sủng vật "Đậu Đậu" mà cậu mới vừa có được đi rửa ráy, sau khi lau khô cho nó xong, liền đặt nó vào trong một cái rương gỗ chứa đầy lá khô. Đây là phòng nhỏ mà Phục Uyên giúp Hạ Khô Thảo làm cho nhện Thiên Ty, Hạ Trường Khanh cũng đã nói cho Hạ Khô Thảo biết là loại nhện này tương đối thích lá khô, cho nên liền trải một đám cỏ khô dày đặc lên.

"Thùng thùng ~" cửa sổ bị gõ vang, Hạ Khô Thảo thả cái rương gỗ nhỏ xuống, đứng dậy đi tới chỗ cửa sổ, sau đó cậu liền phát hiện trái tim của mình lại bắt đầu trở nên hỗn loạn, mở cửa ra, quả nhiên là Hiên Viên Công Duẫn đang đứng ở bên ngoài mang theo sắc mặt có chút tái nhợt.

Chú thích:

(1) Thiên Ty: Tơ trời

(2) Lang nhện/ 狼蛛:


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp