Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 15


3 năm

trướctiếp

"Cha, tại sao Vệ bá bá là sư huynh của người nhưng hắn lại không học y thuật vậy?" Trong phòng thuốc, Hạ Khô Thảo vừa đảo dược vừa nói, "Lý do gì khiến Vệ bá bá làm minh chủ võ lâm?"

Hạ Trường Khanh cố định phần tóc rối rơi trên vai bằng một cây trâm ngọc bích, hơn nữa y còn mặc một bộ trang phục màu xanh tựa như lũy tre trong u cốc, hết sức văn nhã.

"Xưa nay sư huynh không thích học y, ta theo sư nương học y, còn hắn thì theo sư phụ học võ. Thời điểm đó, tính khí của sư huynh rất dễ kích động, đã vậy còn ghét ác như thù. Sau khi xuống núi, sư phụ cho hắn tu luyện một phen cuối cùng cũng kiềm chế được tính tình nóng nảy của hắn. Mặc dù bây giờ sư huynh đã leo lên vị trí minh chủ võ lâm, thế nhưng bạch đạo trên dưới có rất nhiều người không phục, chính vì thế cho nên hắn không có hảo cảm gì đối với mấy người đó."

"Vậy Vệ bá bá có nghĩ đến việc thoái vị hay không?" Hạ Khô Thảo nhớ tới nội dung tiểu thuyết, lúc minh chủ võ lâm tiêu diệt được ma giáo thì bị thương, sau đó liền đem vị trí này giao lại cho Hiên Viên Thiên Hữu.

"Tiểu hài tử không nên nghĩ nhiều như vậy." Hạ Trường Khanh sờ sờ tóc Hạ Khô Thảo, "Vì vị trí này mà hắn đã bỏ ra nhiều thứ lắm."

Hạ Khô Thảo gật gật đầu, tiếp tục trộn dược thảo trong tay, "Cha, lần này đi tìm thuốc giải chiểu độc có thể cho con đi theo được không?"

Đôi tay đang chọn dược thảo của Hạ Trường Khanh dừng lại một chút, "Trên núi tràn ngập chiểu độc, nội lực của con lại không sâu, đi làm cái gì?"

"Con muốn giúp Vệ bá bá tìm thuốc." Gương mặt của Hạ Khô Thảo nghiêm túc nhìn Hạ Trường Khanh, "Không phải con là bách độc không thể xâm nhập sao? Chỉ là chiểu độc thôi mà, con còn không thèm để nó vào mắt đây."

"Bảo bối, chiểu độc là một loại khí độc được hình thành từ thiên nhiên, loại khí này có thể khiến tim người ta suy kiệt, nó mạnh gấp trăm lần so với các loại khí độc khác." Hạ Trường Khanh hôn nhẹ lên trán của Hạ Khô Thảo, "Nhưng mà sau khi tìm được loại dược thảo kia về đây, ta có thể dạy con cách điều chế thuốc giải."

"Cha, kỳ thực con đã lớn rồi, không cần xem con giống như tiểu hài tử." Hạ Khô Thảo rất phiền muộn, nếu tính thêm kiếp trước, dù gì cậu cũng đã là một đại thúc hơn 30 tuổi rồi đó.

"Trong mắt cha, con vĩnh viễn là tiểu hài tử." Hạ Trường Khanh bưng dược thảo đã chọn xong lên, "Đi thôi, chúng ta phơi thuốc ra ngoài nắng, chờ sư huynh nói chuyện xong với bên kia thì ngày mai chúng ta sẽ đi tìm thuốc giải "

Trong phòng, các vị chưởng môn của nhiều đại môn phái và mấy người xuất thân từ những gia tộc lớn đều tập trung ở đây. Lần này, minh chủ võ lâm triệu tập tất cả mọi người đến để thương lượng về đại hội trừ ma giáo.

"Thiên Hữu, sao đệ lại mang nàng ta tới?" Hiên Viên Công Duẫn đại diện cho phụ thân đến đây để dự đại hội, còn Hiên Viên Thiên Hữu thì tới tham gia trò vui, tuy đã cự tuyệt Cơ Ảnh Nguyệt nhưng hắn không hề nghĩ rằng Hiên Viên Thiên Hữu lại có thể dẫn nàng tới đây.

Lúc này, đi theo phía sau hai người là Cơ Ảnh Nguyệt đang mặc nam trang, tay cầm quạt giấy, khí chất điềm tĩnh, thoạt nhìn giống như là một tiểu công tử mới bước vào đời.

"A Nguyệt nói là nàng rất muốn tới xem một chút." Hiên Viên Thiên Hữu cào tóc, có chút ngượng ngùng mà nói.

Bây giờ y hoàn toàn mang dáng dấp của một chàng trai, nhìn tựa như Hiên Viên Công Duẫn, nhưng ngũ quan lại cường tráng hơn hắn, trên đầu cài một cây trâm ngọc màu đen, đó chính là thứ mà Hạ Khô Thảo và Cơ Ảnh Nguyệt tranh nhau ngày đó.

"Trong đại sảnh không cho phép những người khác đi vào, các ngươi cứ chờ ở ngoài trước đi, sau khi hội nghị kết thúc, ta sẽ đi tìm các ngươi, nhớ xem chừng Ảnh Nguyệt một chút, không nên để nàng ta chạy khắp nơi." Hiên Viên Công Duẫn nói xong liền vào trong đại sảnh.

"Thiên Hữu, sao huynh không đi theo?" Cơ Ảnh Nguyệt thấy Hiên Viên Công Duẫn đã đi vào nhưng Hiên Viên Thiên Hữu vẫn đứng ở bên ngoài như trước, nàng vô cùng không hiểu mà hỏi.

Hiên Viên Thiên Hữu chỉ có thể lúng túng cười cười, quả nhiên mình không nên thề son hẹn sắt nói bừa cái gì mà tuyệt đối có thể dẫn nàng vào trong, lần này thật mất thể diện, "Xin lỗi, A Nguyệt, đại ca nói chúng ta không thể đi theo."

"Tại sao? Không phải chúng ta đại diện cho Hiên Viên gia tộc sao?" Cơ Ảnh Nguyệt khó hiểu.

"Đại diện cho Hiên Viên gia chỉ có thể là một người, hoặc là ta đi, hoặc là ca ca của ta đi, phụ thân không thế nào xem trọng ta cho nên liền để huynh ấy tham gia." Hiên Viên Thiên Hữu giải thích.

Cơ Ảnh Nguyệt nghĩ Hiên Viên bá bá rất kỳ vọng về Hiên Viên Công Duẫn, sau này vị trí thành chủ tuyệt đối là do huynh ấy kế thừa. Vì thế, ý chí muốn gả cho Hiên Viên Công Duẫn của nàng lại càng cường đại hơn.

"Vậy chúng ta ở ngoài làm gì?" Cơ Ảnh Nguyệt hỏi.

"Ca ca ta nói bọn mình có thể tùy tiện đi chơi một chút, nhưng không thể gây rắc rối, dù sao đây cũng là nhà của minh chủ." Hiên Viên Thiên Hữu chủ động dẫn đường, vừa đi vừa nói chuyện: "Trước kia, phụ thân thường xuyên mang ta và ca ca tới chỗ này để tham quan cho nên vẫn còn có chút ấn tượng."

"Thiên Hữu, minh chủ võ lâm này là ai vậy?" Cơ Ảnh Nguyệt rất hiếu kỳ về vị này.

Đây là lần đầu tiên nàng tới nơi đây, đã vậy còn là người chưa từng đặt chân vào việc giang hồ. Mà về phần vị minh chủ võ lâm này là nàng nghe được từ những lời đồn đại của người khác, dường như là khen chê không đồng đều.

"Minh chủ võ lâm tên là Vệ Trung Hiền, hắn tự dựa vào chính bản thân mà từng bước từng bước đi lên. Đại khái là do tướng mạo, vì thế nên có rất nhiều người không ủng hộ, nhưng hắn cũng không thèm quan tâm." Lúc Hiên Viên Thiên Hữu nói tới Vệ Trung Hiền, toàn bộ biểu tình đều mang theo sự sùng bái, "Từ nhỏ ta đã coi hắn là tấm gương để học tập! !"

Hai người vừa đi vừa nói rồi từ từ tiến vào trong một cái sân nhỏ, cũng có thể coi là khu vực trồng hoa của Vệ Trung Hiền, nhưng đáng tiếc là hiện tại đã bị Hạ Trường Khanh chiếm mất. Địa phương vốn dĩ rất đẹp đẽ lúc này lại để một đống kệ thuốc, ở trên còn phơi các loại dược thảo, vừa tiến vào liền ngửi thấy mùi thuốc hỗn hợp có chút gay mũi.

"Thật khó ngửi." Cơ Ảnh Nguyệt không thể chịu được cái mùi kích thích như vậy, không thể không bịt kín mũi.

"Những thứ này là cái gì vậy? Nghe nói minh chủ không thích thảo dược." Lúc đầu, Hiên Viên Thiên Hữu vẫn còn có thể bình tĩnh mà tiếp thu mùi hương này, nhưng càng đến gần thì mũi càng cảm thấy khó chịu, rất muốn nhảy mũi.

Hai người ngạc nhiên bước tới, gian phòng trước mắt không khóa, Hiên Viên Thiên Hữu nhẹ nhàng đẩy một cái liền có thể mở cửa. Bọn họ đi vào nhà, chỉ thấy bên trong bày đầy các loại thảo dược, còn có một thuốc tủ, một cái bàn lớn để vô số dụng cụ chưa từng thấy.

"Những thứ này là gì?" Cơ Ảnh Nguyệt tò mò nhìn một đống bình bình lọ lọ trên bàn, trong đó có một cái bình sứ nhỏ màu hồng nhạt rất xinh đẹp, Cơ Ảnh Nguyệt muốn cầm trong tay rồi nhìn một chút.

"Các ngươi đang làm gì! ?" Một thanh âm truyền tới, Cơ Ảnh Nguyệt sợ đến mức giấu cái bình sứ trong ống tay áo, quay đầu lại thì không khỏi ngây ngẩn.

Hiên Viên Thiên Hữu xoay người chỉ thấy ở cửa xuất hiện một vị thiếu nữ tóc trắng mặc một thân trường sam màu xanh, tóc dài không buộc mà lại để xõa ra sau lưng, trong tay "nàng" còn bưng thảo dược, khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ tức giận.

"Xin... Xin lỗi, chúng ta nhầm đường." Lần đầu tiên Hiên Viên Thiên Hữu phát hiện có người sở hữu dung mạo còn đẹp hơn so với Cơ Ảnh Nguyệt thì không khỏi đỏ mặt.

"Đây là phòng thuốc của ta, các ngươi tự tiện xông vào rồi nói một câu xin lỗi là xong sao?" Hạ Khô Thảo nhìn hai người nọ, đầu tiên là Cơ Ảnh Nguyệt, lại đưa mắt về phía nam nhân bên cạnh có chút tương tự như Hiên Viên Công Duẫn thì liền biết đó chính là Hiên Viên Thiên Hữu, tên nam chính đã giam cầm cậu để lấy máu và suýt chút nữa là giết luôn cậu.

"Kỳ thực bọn ta chưa đụng vào thứ gì cả, chỉ mới vừa vào đây mà thôi." Cơ Ảnh Nguyệt rất chán ghét thiếu niên này, bởi vì lần trước cậu ta đã nhục nhã khiến nàng xấu hổ.

"Cứ tưởng là ai, hóa ra là cô nương lần trước ta tình cờ gặp được ở tiệm ngọc, lần này cư nhiên còn nữ cải nam trang lăn lộn vào đây, những thủ vệ kia đều không có mắt sao?" Hạ Khô Thảo không khỏi cười nhạo mà nói.

"Ngươi... !" Cơ Ảnh Nguyệt bị chọc tức khiến mặt đỏ rần lên.

"Ảnh Nguyệt, chúng ta đi thôi." Hiên Viên Thiên Hữu ngăn Cơ Ảnh Nguyệt lại, "Tiểu thư, xin lỗi vì bọn ta đã vô ý xông vào, thật sự là rất xin lỗi, bây giờ liền cáo từ." Nói xong, Hiên Viên Thiên Hữu nhanh chóng mang theo Cơ Ảnh Nguyệt rời đi.

"Khốn kiếp! ! Bà mẹ nó ngươi gọi ai là tiểu thư! !" Hạ Khô Thảo chờ người đi rồi mới kịp phản ứng lại, vừa nãy Hiên Viên Thiên Hữu cư nhiên gọi cậu là tiểu thư, coi cậu thành nữ. Cơn tức giận nhanh chóng chiếm lĩnh đầu óc, mắng to lên. Nhưng đáng tiếc là Hiên Viên Thiên Hữu đã rời khỏi, đồng thời cũng không biết sau này mình sẽ bị Hạ Khô Thảo trả thù.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp