Edit: Lam

Beta: Dii

_______________

Lộ Tinh Thần hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ "Mẹ chồng tới đây chắc chắn sẽ có rắc rối", hoàn toàn không quan tâm hai anh em đang "trừng nhau" trên bàn cơm.

Mẹ của Lạc Hàn và Lạc Hải, nhân vật này chưa từng xuất hiện trong truyện, chỉ được nhắc qua lúc Lạc Hải nói chuyện phiếm với Lê Nhất Chu, chắc cũng chỉ được một, hai lần gì đấy.

Cha của Lạc Hải và Lạc Hàn bị bệnh mà mất, sau đó Lạc Hàn tiếp nhận công ty, rồi mẹ của bọn họ định cư lâu dài ở nước ngoài, rất hiếm khi trở về.

Xem xét từ lời nói của Lạc Hải, anh ta không có quá nhiều tình cảm gì với mẹ mình.

Lúc lão Lạc tổng mất, Lạc Hải còn học cấp ba, Lạc Hàn cũng chỉ mới vừa tốt nghiệp đại học.

Trong tình huống cả công ty lẫn gia đình đều lâm vào tình trạng lộn xộn, bà ấy không quan tâm gì cả, mà cao chạy xa bay ra nước ngoài.

Từ quan điểm này, người phụ nữ này nhất định là một nhân vật tàn nhẫn.

Trong đầu Lộ Tinh Thần hiện ra một người ăn mặc Cao Định*, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, đôi môi đỏ dày với lớp trang điểm dày, cùng với biểu tình thờ ơ.

*Cao Định: là kiểu đồ được may thủ công, phải đặt hàng riêng, kiểu các sản phẩm của Chanel, Dior, Louis Vuitton,...

Cậu lắc lắc đầu, nhanh chóng xóa hình ảnh kia đi.

Đừng tự dọa mình nữa, trong cốt truyện cũng không xuất hiện người này, nhất định sẽ không có nhiều phiền phức.

"Tập trung ăn cơm đi."

"Vâng?" Lộ Tinh Thần hoàn hồn, mờ mịt nhìn qua.

Lạc Hàn đang nhìn cậu, gõ gõ ngón tay lên bàn vài lần: "Mọi người đều đang đợi cậu."

Lộ Tinh Thần nhìn bốn phía, quản gia Trương vẫn đứng ở kia như cũ, thấy cậu nhìn qua, mỉm cười với cậu một cái.

Trên bàn cơm chỉ có cậu và Lạc Hàn, Lạc Hải không biết đã ăn xong khi nào và đã rời đi.

Lạc Hàn cũng đã ăn xong, một cái tay khác cầm di động, không biết là đang xử lý công vụ, hay đang đợi cậu.

Có lẽ là đang đợi cậu.

Lộ Tinh Thần suy đoán.

Dù trước đó Lạc Hàn đã làm nhiều việc, từng vụ từng việc đều chỉ rõ, Lạc Hàn rất quan tâm chú ý đến cậu.

Nhưng chuyện này cũng làm cho Lộ Tinh Thần vui vẻ được, dù sao cậu cũng không phải là "Lộ Tinh Thần" thật sự, nên thật khó để có thể cảm nhận được cảm giác "Được người thầm thích".

Cũng may đồ ăn đủ ngon để an ủi "Trái tim nhỏ đang sợ hãi" của cậu.

"Trưa hôm nay em đi đâu?"

Cuối cùng Lạc Hàn vẫn đi trước, còn Lộ Tinh Thần sau khi ăn xong, tự điều khiển xe lăn chuẩn bị vào thang máy. Vừa ra khỏi nhà ăn, chuyển đến lối nhỏ thang máy, một âm thanh đột nhiên vang lên.

Lạc Hải đứng trong chỗ tối của hành lang, cúi đầu.

Lộ Tinh Thần không cần nhìn vẻ mặt của anh ta, chỉ cần nghe thấy ngữ khí liền biết, tên này đang không vui.

"Tôi chỉ tùy tiện ra ngoài dạo vài vòng, chân tôi như thế này thì có thể đi đâu?" Lộ Tinh Thần cười nói.

"Vậy sao anh trai anh lại ăn cơm với em?" Lạc Hải chậm rãi từ trong bóng tối đi ra, ngoài dự kiến của Lộ Tinh Thần, trên mặt anh ta vẫn giữ nụ cười thân thiết trước sau như một của mình, cũng không hề tỏ ra không vui.

Lộ Tinh Thần cũng không quá hứng thú, khô khan nói: "Anh đang chất vấn tôi sao?"

Mắt Lạc Hải chợt lóe, ánh mắt thay đổi, ngữ khí cũng mềm xuống một chút: "Tinh Thần, em biết anh không có ý đó mà, anh chỉ lo lắng cho em, sợ bị người khác ăn hiếp thôi."

Vừa rồi Lạc Hải có hỏi nhà bếp, Lộ Tinh Thần và Lạc Hàn không có ăn cơm trưa ở nhà.

Tại sao hai người này lại ăn cùng với nhau chứ?

"Em biết đó, khi ai đó quan tâm một người thì người đó sẽ dễ loạn." Anh ta nhấn mạnh.

Ánh sáng của hành lang không rõ lắm, bộ dạng uất ức của Lạc Hải thoạt nhìn vừa thuần lương lại vô tội, cứ như anh thật sự chỉ vì quá quan tâm Lộ Tinh Thần, để ý đến cậu nên mới tức giận.

Lộ Tinh Thần tấm tắc cảm thán, nếu nguyên chủ nhìn thấy dáng vẻ này của Lạc Hải, sợ là tim cũng mềm nhũn thành nước.

Không giống cậu, ý chí sắt đá.

Lộ Tinh Thần lạnh lùng cười: "Tôi cũng không ngu ngốc, sao có thể bị ăn hiếp?"

Lạc Hải vẫn còn lo lắng: "Em có nhớ những gì anh nói trước đây không, anh trai của anh đã tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình từ rất sớm. Người đàn ông này, người có tất cả các đặc điểm của một doanh nhân, sẽ không đối xử tốt với người khác dễ dàng như thế."

Anh ta dừng một chút: "Mối quan hệ hiện tại của hai người, chỉ sợ em là người chịu lỗ thôi."

Lộ Tinh Thần nôn mửa trong lòng, cái này không phải là "Tặc hảm thuyết tặc*" sao?

*Tặc hảm thuyết tặc: Thành ngữ ẩn dụ cho kẻ xấu trốn thoát, cố tình tạo ra sự hỗn loạn, dịch chuyển mục tiêu và mô tả người khác là kẻ xấu.

Lúc này ở một chỗ khác của hành lang truyền đến tiếng nói chuyện, và đang tiến về hướng bên này.

Lộ Tinh Thần ấn nút của thang máy: "Tôi có thể tự giải quyết vấn đề của bản thân."

Đến khi Lộ Tinh Thần đi rồi, Lạc Hải mới phản ứng lại, từ đầu tới cuối Lộ Tinh Thần cũng chưa trả lời vấn đề mà anh đã hỏi.

Anh ta vẫn không biết tại sao Lộ Tinh Thần lại ăn cơm trưa cùng Lạc Hàn, với lại bọn họ đã đi ăn cơm trưa ở đâu.

Nhưng mà mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, anh cũng không muốn nhắc lại.

Lạc Hải có cảm giác mơ hồ, rằng Lộ Tinh Thần không giống trước kia.

Nhưng rốt cuộc không giống nhau ở nơi nào, anh ta lại nhìn không ra, khiến cho ngọn lửa lo lắng khó có thể giải thích được trong tim anh mạnh mẽ hơn.

"Mẹ chồng sắp về" Loại chuyện không nằm trong kế hoạch này đã khiến Lộ Tinh Thần cả đêm ngủ không ngon.

Ngày hôm sau, khi đi học Lộ Tinh Thần có hơi ngẩn ngơ.

"Tinh Thần, hai cái quầng thâm mắt này của cậu là như thế nào? Sống về đêm thú vị lắm sao?" Người đang phun tào chính là bạn tốt của Kỷ Lệ, Ngưu Việt Hải, quan hệ với Lộ Tinh Thần cũng không tồi.

Nhắc tới "Sống về đêm", Lộ Tinh Thần lại nghĩ tới ngày hôm qua, lúc nằm mơ thì mơ thấy "Ăn mặc Cao Định*, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, đôi môi đỏ dày với lớp trang điểm dày, cùng biểu tình thờ ơ.' Hình ảnh tiêu chuẩn của một người mẹ chồng hào môn trong phim điện ảnh.'", đầu càng đau.

Thấy Lộ Tinh Thần buồn bực, khuỷu tay Kỷ Lệ đẩy đẩy Ngưu Việt Hải một cái: "Cút đi, hiện giờ chân cậu ấy như vậy, sao có thể sống về đêm?"

Ngưu Việt Hải cho là không đúng: "Cậu ấy cũng đâu cần cử động, nên cũng không ảnh hưởng gì."

Lộ Tinh Thần: "......"

Nguyên chủ có mối quan hệ tốt với Kỷ Lệ, chuyện cậu kết hôn đương nhiên Kỷ Lệ biết rõ ràng. Ngưu Việt Hải lại vẫn luôn chơi với Kỷ Lệ, lời qua tiếng lại cũng có thể biết được.

Thế giới này nam nam hoặc nữ nữ kết hôn đều hợp pháp, mọi người sẽ không cảm thấy quá kì lạ đối với hôn nhân đồng tính.

Dù gì Ngưu Việt Hải cũng rất chậm hiểu, vẫn chưa nhìn ra Lạc Hải mới là người mà Tinh Thần thực sự quan tâm để bụng đến.

Tên đó vẫn luôn cảm thấy Lộ Tinh Thần và Lạc Hàn là chồng già vợ trẻ, theo lý thuyết, vợ chồng kiểu này, sinh hoạt vợ chồng sẽ vô cùng hài hòa.

Xét cho cùng, cũng không bất kì người đàn ông nào có thể cưỡng lại sự cám dỗ của "Người vợ trẻ".

Lộ Tinh Thần giơ cánh tay muốn đánh Ngưu Việt Hải.

"Anh!"

Âm thanh nhẹ nhàng quen thuộc vang lên.

Đầu kia của con đường nhỏ, Lộ Vũ Thần cười một nụ cười ngọt ngào, trong lòng ngực ôm mấy quyển sách chạy chậm tới đây.

Chiếc váy trắng dài bay bay, thân hình thon dài yểu điệu của thiếu nữ hoàn toàn được phô ra ngoài, tự như một con bướm trắng linh động trong gió.

Ngưu Việt Hải đứng một bên nhìn không chớp mắt: "Sao lúc trước tôi không phát hiện em gái cậu đẹp như vậy chứ."

Lộ Tinh Thần và Kỷ Lệ nhìn nhau liếc mắt một cái, trong mắt cả hai đều là "Nhìn xem, tên đó lại tới giờ rồi!".

Ngưu Việt Hải có gia thế tốt, tính tình tốt, theo lý thuyết là loại hình mà các cô gái thích nhất, đáng tiếc là một tên cứng đầu đứng cứng cổ, trai thẳng ngu ngốc, một chút tâm tư của con gái cũng không hiểu.

Lộ Tinh Thần khi xem lịch sử trò chuyện trên WeChat của nguyên chủ, Ngưu Việt Hải còn khóc lóc kể chuyện mình bị đá với nguyên chủ không lâu về trước, còn nói con gái ngày nay ngày càng không hiểu cái gì là dịu dàng.

Lộ Vũ Thần và Lộ Tinh Thần đều kế thừa dung mạo của ba mình, mặt mày tinh xảo, ngũ quan sắc nét.

Khác nhau ở chỗ, trên người Lộ Vũ Thần mang theo nhiều cảm giác thanh thuần yếu đuối hơn, lúc này cô ấy đứng ở một bên, tự như một gốc cây bạch liên duyên dáng yêu kiều.

Mà Lộ Tinh Thần đẹp vượt mọi quy tắc nhưng cũng mang theo nét mạnh mẽ, giống như nắng gắt ngày hè, chiếu thẳng vào ánh mắt mọi người.

Câu hồn đoạt phách.

Ngày thường Lộ Vũ Thần vẫn luôn đứng cạnh Lộ Tinh Thần, dễ dàng bị hào quang của Lộ Tinh Thần đè ép, lúc này chỉ một mình mình đi đến, quả thật có một tư thái riêng rất đặt biệt.

Ngưu Việt Hải vẫn còn tán thưởng: "Thật giống tiểu tiên nữ."

Lộ Tinh Thần cười cười nhìn tên đó: "Cậu nói ai giống tiểu tiên nữ?"

Kỷ Lệ huýt sáo nhìn cậu thể hiện sự tán đồng

Trong khi nói chuyện, Lộ Vũ Thần đã đi đến trước mặt mọi người, cô và Kỷ Lệ, Ngưu Việt Hải cũng gặp qua vài lần nên biết bọn họ, cô chào từng người một.

Tuy có chút ngượng ngùng, nhưng cũng rất hào phóng.

Lộ Tinh Thần kiêu ngạo nói: "Nhưng mà cậu nói cũng không sai, em gái tôi quả thật là một tiểu tiên nữ."

Lộ Vũ Thần càng thẹn thùng, giậm chân muốn tới che miệng Lộ Tinh Thần.

Chưa kịp che miệng cậu lại, Lộ Vũ Thần đột nhiên dừng tay nhìn phía trước.

Lộ Vũ Thần đứng đối diện Lộ Tinh Thần, Lộ Tinh Thần quay đầu lại: "Hả?"

"Anh Lạc Hải vừa qua bên đó."

Lộ Tinh Thần nhìn theo hướng ngón tay của Lộ Vũ Thần.

Không chỉ mình Lạc Hải, còn có Lê Nhất Chu. Hai người kề vai sát cánh, từ hình dáng phía sau có thể thấy rất hài hòa.

Nhưng nếu nhìn chính diện, giá trị nhan sắc sẽ bị kéo xuống một cách nghiêm trọng.

Lộ Tinh Thần khẽ hừ một tiếng.

Trách không được hôm nay Lạc Hải không đi đón mình, thì ra là "có hẹn" với Lê Nhất Chu.

"Hướng đó, hình như là đi thư viện?" Kỷ Lệ nhìn về phía đó, "Mấy cậu ai cũng trở thành một đám yêu học tập như vậy, tôi thật sự không quen."

Lộ Tinh Thần không trả lời câu nói đầy trào phúng của Kỷ Lệ, cậu hơi hơi trầm ngâm, kéo tay Lộ Vũ Thần: "Em gái, em có lái xe không?"

Lộ Vũ Thần: "Làm gì hả anh?"

Lộ Tinh Thần gật đầu: "Anh cũng muốn đi thư viện, em đưa anh đi đi."

"Anh, sao lại đến thư viện?"

Lộ Tinh Thần nghiến răng: "Anh muốn đi làm một chuyện thú vị."

"Chuyện thú vị gì?"

"Đương nhiên là ——" Lộ Tinh Thần cố ý kéo dài âm cuối, gằn từng chữ một, "Bắt, gian."

Lộ Vũ Thần: "???"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play