Chỉ trong chốc lát, hai chén hoành thánh nóng hổi được bưng ra.
Bởi vì chén nhỏ, hai miếng sườn lợn của Lộ Tinh Thần được đặt trong cái đĩa nhỏ trong mâm, ông chủ tiệm hoành thánh chầm chậm bưng đi lên.
"Ơ, anh chàng này sao nhìn quen mắt vậy."
Lộ Tinh Thần cho rằng ông chủ đang nói tới mình, dù sao ban nãy cậu cũng lượn qua lượn lại chỗ này, đang muốn trả lời, ngẩng đầu lại thấy ông chủ tiệm hoành thánh nhìn chằm chằm vào mặt Lạc Hàn.
Lạc Hàn ngồi xuống, tháo kính râm, hắn là ông chủ lớn của Lạc thị, thỉnh thoảng hắn cũng xuất hiện trên một số tạp chí kinh doanh hoặc chương trình tài chính.
Gần đây, mấy người ở chợ rất chú ý về tập đoàn Lạc thị, vậy nên ấn tượng với khuôn mặt Lạc Hàn cũng là điều bình thường.
Lạc Hàn đang muốn nói cái gì đó, Lộ Tinh Thần liền chen vào "Bạn bè của tôi thấy anh ấy cũng bảo anh ấy trông rất quen mắt."
Lạc Hàn quay đầu nhìn cậu.
Lộ Tinh Thần cười tủm tỉm mà nói chuyện với ông chủ tiệm hoành thánh: "Khuôn mặt anh ấy là kiểu gương mặt đại chúng."
Lạc Hàn: "......"
Chủ tiệm hoành thánh: "......"
Ông ta lại nhìn khuôn mặt anh tuấn lại quý phái của người đàn ông, thầm nghĩ chắc ông sắp không hiểu nghĩa của 4 từ "gương mặt đại chúng" rồi.
Ông chủ tiệm hoành thánh cũng coi như người biết điều, thấy hai vị khách này cũng không có ý nói chuyện với mình, vừa lúc bàn bên có người kêu ông, nên đi qua đi tiếp đón.
Lộ Tinh Thần và Lạc Hàn nhìn nhau một cái.
Tuy rằng bị nói có "gương mặt đại chúng", nhưng hắn cũng không bất mãn, hắn cầm lấy cái muỗng, múc một miếng hoành thánh, đưa vào trong miệng, sau đó lại nhướng mày, nuốt xuống.
Lộ Tinh Thần thật cẩn thận nói: "Em sợ bọn họ nhận ra anh, lại nói những lời không dễ nghe với anh."
Tay đang cầm muỗng của Lạc Hàn khẽ giật mình: "Cậu cũng biết chuyện trong chợ?"
Lạc Hàn liếc mắt nhìn cậu, cũng không bàn về chuyện của chợ nữa: "Tự ăn thì sẽ biết."
"Được."
Kỳ thật, tướng ăn của Lộ Tinh Thần không được coi là lịch sự, đặc biệt là khi ăn miếng sườn lợn lớn kia, Lạc Hàn có thể thấy rõ lớp dầu mỡ dính trên mặt của cậu.
Còn được, không xấu lắm.
Có thể là thời tiết quá tốt, hoặc do mùi hương của hoành thánh quá mê người, Lạc Hàn bất tri bất giác đã ăn sạch chén hoành thánh.
Lúc Lạc Hàn vẫn còn ăn chén thứ nhất, Lộ Tinh Thần đã nuốt sạch một chén hoành thánh, hai miếng sườn thêm hai quả trứng gà, còn có nước dùng của hoành thánh. Tầm mắt cậu rất nhiều lần "vô tình" lướt qua thực đơn trên bàn, phải chăng trong lòng cậu đang cân nhắc có nên ăn thêm chút gì nữa không.
Lạc Hàn buông cái muỗng, rút tờ giấy lau miệng, Lộ Tinh Thần mới bừng tỉnh, cũng rút tờ giấy khăn lung tung lau hạ miệng.
Đáng tiếc, vết mỡ lúc nãy ăn sườn lợn vẫn chưa lau sạch.
Lạc Hàn: "......"
Lúc trước thì không biết, bây giờ càng ngày càng cảm thấy, gia giáo của tên nhóc này rất đáng lo ngại.
Lộ Tinh Thần lau xong miệng: "Ôi chao, hình như chú Vương vẫn đợi anh nãy giờ, chúng ta có cần mua một phần cho chú ấy không?"
"Không cần."
Lộ Tinh Thần đang muốn chỉ trích hắn vô tâm, liền nghe Lạc Hàn nói: "Tôi tự lái xe đến đây."
"Vậy chú Vương đâu, hôm nay chú ấy nghỉ ngơi à?"
"Không có."
"Nếu không sao không kêu chú ấy đưa anh đi?"
Lạc Hàn nhìn cậu, không nói chuyện.
Lộ Tinh Thần: "!!!"
Cổ họng cậu có hơi ngứa: "Cho nên anh để lại chú Vương cho em."
Lộ Tinh Thần còn ngồi ở kia bất động, cậu nâng đầu, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Lạc Hàn, có thể nói trong ánh mắt, trừ kinh ngạc ra, còn có một ít phức tạp.
Người đàn ông đưa lưng về phía cậu, thân hình cao dài che khuất ánh sáng trước mặt Lộ Tinh Thần: "Nếu cậu muốn tự về cũng được."
Lộ Tinh Thần một giây điều khiển xe lăn: "Thôi nào, về nhà, về nhà."
Thời điểm Lạc Hải về đến nhà cũng đã tương đối trễ, cơm chiều cũng đã dọn ra, Lạc Hàn cũng ngồi ở bàn ăn chờ.
Lạc Hàn liếc mắt nhìn hắn, lấy chén đũa từ tay quản gia Trương.
Quản gia Trương: "Cậu Lộ còn ở trên lầu."
Lạc Hải coi đó là điều đương nhiên: "Đi kêu em ấy xuống dưới ăn cơm."
Quản gia Trương nhìn về phía Lạc Hàn, nhìn dáng vẻ như là còn muốn xem thái độ của đối phương. Bỗng có người làm gõ cửa tiến vào: "Quản gia Trương, có điện thoại của bà chủ."
Quản gia Trương cúi đầu, xoay người đi ra ngoài.
Lạc Hải gọi tên Lộ Tinh Thần quá tùy ý, không hiểu sao Lạc Hàn có chút không vui.
"Tuy rằng hai người là bạn học, nhưng hiện tại cậu ấy đã kết hôn với anh, hy vọng em cũng nên kêu cậu ấy một tiếng anh trai."
Lạc Hải khó hiểu, nói: "Không được, gọi em ấy là anh trai nghe rất kì cục!"
Lạc Hàn không vui nói: "Cậu ấy có vai vế lớn hơn em, gọi một tiếng anh trai cũng là bình thường."
Lạc Hải đối diện với khuôn mặt của anh trai mình một lúc lâu, rồi anh ta nở một nụ cười: "Anh ơi, anh quá nghiêm túc rồi đó, em ấy là bạn bè của em từ nhỏ đến lớn, anh đột nhiên muốn em đổi cách xưng hô, em thấy không quen."
Lạc Hàn trầm giọng: "Em có thể quen với thân phận của cậu ấy sau khi cưới anh, tất nhiên cũng phải quen với việc thay đổi cách xưng hô. Người ngoài có thể không biết sự thay đổi mối quan hệ giữa hai người, nhưng trong nhà, an hy vọng em tôn trọng anh trai mình một chút."
Người hầu Tiểu Phương đẩy Lộ Tinh Thần từ thang máy xuống dưới.
Tuổi Tiểu Phương không lớn, người cũng hoạt bát, sau khi Lộ Tinh Thần bị thương vẫn luôn phụ trách chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cậu, chuyện của Lạc Hàn phần lớn đều là Lộ Tinh Thần hỏi thăm từ trong miệng của cô.
Lộ Tinh Thần nói rằng mình có thể điều khiển xe lăn đến nhà ăn, kêu cô cũng nên đi ăn cơm, sau khi vào phòng ăn thì cảm thấy không khí có gì đó không ổn.
Lạc Hàn ăn cái gì cũng rất nhanh, chủ yếu là bởi vì hắn không ăn nhiều lắm, với lại nhìn hắn giống như không hề có hứng thú với thức ăn.
Lạc Hải hoàn toàn bất đồng, chỉ cần anh ta nguyện ý, làm chuyện gì cũng bằng bộ dáng quý công tử ưu nhã, lúc ăn cũng như thế. Mỗi một động tác, thậm chí số lần nhai nuốt ở trong miệng, Lộ Tinh Thần đều cảm thấy giống như anh ta đã tính toán qua.
Cùng với ngoại hình nổi bật của mình, thoạt nhìn, trông giống như một quảng cáo thực phẩm trên tivi vậy, mọi khung hình đều rất đẹp mắt.
Nhưng lúc này, âm thanh ăn uống của anh ta rõ ràng đến mức Lộ Tinh Thần cách gần mười mét cũng có thể nghe được rất rõ ràng.
Không cần nhìn, Lộ Tinh Thần cũng có thể đoán được đối phương nhất định là "Ăn ngấu nghiến".
Lộ Tinh Thần để xe đi về phía trước, bánh xe lăn lặng lẽ lăn đi. Rất nhanh đã đến bên cạnh Lạc Hải: "Này!"
"Hôm nay có phải đầu bếp nữ làm món gì rất ngon không, anh chừa chút cho tôi, đừng ăn quá nhiều!" Lộ Tinh Thần vừa nói vừa nhanh chóng ngồi vào bàn, cầm lấy chiếc đũa.
Một khi đề cập đến ăn uống, Lộ Tinh Thần luôn hăng hái sốt ruột như vậy, cả người đều tươi sống lên.
Tuy rằng ngày thường cậu làm rất nhiều biểu tình nhỏ hay động tác nhỏ, nhưng đặt biệt nhất vẫn là thời điểm ăn uống, tựa như một một mặt trời nhỏ, có thể hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Lạc Hàn thoáng nhìn qua mặt cậu, trong thanh âm ngàn năm khó được mang theo ý cười: "Giữa trưa ăn nhiều như vậy, bây giờ vẫn còn có thể ăn uống?"
Lạc Hải đột nhiên ngẩng đầu: "Hai người ăn cơm trưa cùng nhau?"
Quản gia Trương vừa vặn đi vào nói: "Bà chủ vừa rồi gọi điện thoại tới, nói tháng sau bay về nước, hẳn là sẽ ở lại đây, kêu tôi thông báo cho cậu một tiếng."
Đũa trong tay Lộ Tinh Thần "Lạch cạch" rớt trên bàn, khiến ánh mắt mọi người trong phòng ăn đều hướng tới cậu.
Lộ Tinh Thần cúi đầu, ngón tay cứng đờ cầm lấy đũa, tâm tư như sóng biển cuồn cuộn.
Gì?
Chú em Lạc Hàn cậu còn chưa thu phục xong, thương chiến* cũng chưa tìm ra manh mối, cậu đã thần tốc tiến vào cái kịch bản đại chiến giữa mẹ chồng nàng dâu sao?
*Thương chiến: cạnh tranh, đấu tranh trên thương trường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT