Lâm Thiên sau khi nghĩ đến chuyện này liền cảm thấy sợ hãi, sóng lưng lạnh buốt.

“Lâm Thiên, xin lỗi, đã khiến anh phải lo lắng, bận tâm rồi, đều trách tôi... trách tôi vô dụng.” Tô Bảo Nhi ngã khuỵu gục mặt khóc trên người Lâm Thiên. Lâm Thiên nhớ lại một Tô Bảo Nhi đã từng ở thành phố Bảo Thạnh, một Tô Bảo Nhi đã từng hoạt bát, đã từng vui tươi đến thế nhưng Tô Bảo Nhi của hiện tại lại trở thành dáng vẻ như thế này, Lâm Thiên chỉ cần nghĩ đến lại cảm thấy đau lòng. Lâm Thiên nhẹ nhàng vuốt mái tóc Tô Bảo Nhi, nhẹ nhàng nói: “Tô Bảo Nhi, cô có muốn nhìn thấy Vũ Ngọc Hiền thân bại danh liệt không? Có muốn nhìn thấy cô ta bị chửi rủa trên khắp các trang mạng hay không?”

“Ngay cả nằm mơ tôi cũng nghĩ đến điều này!” giọng nói Tô Bảo Nhi đầy vẻ kiên quyết.

Nhưng ngay sau đó Tô Bảo Nhi lại lắc đầu nói: “Chỉ là căn bản không thể nào.”

“Ai nói không thể chứ, hôm nay tôi đến tìm cô, thật ra là đến để nói cho cô một tin tốt, tôi đã thu mua lại tập đoàn giải trí ở Hà Nội rồi.” Lâm Thiên nói.

“Trước mắt tôi đang thu thập chứng cứ thông qua tập đoàn giải trí Thành Đô, tôi tin rằng mình sẽ sớm có đủ bằng chứng thuyết phục. Chỉ cần có đủ chứng cứ thuyết phục, chúng ta sẽ ngay lập tức khởi kiện Vũ Ngọc Hiền, thay cô minh oan.” Lâm Thiên cố nặn ra một nụ cười vui vẻ.

“Thật vậy sao?” Tô Bảo Nhi sau khi nghe đến đây ngay lập tức để lộ ra nét mặt vui vẻ.

Tô Bảo Nhi luôn cảm thấy rằng bản thân căn bản không thể nào xóa bỏ được nỗi bất công của mình. Nhưng khi cô nghe những lời nói này của Lâm Thiên, Tô Bảo Nhi ngay lập tức như nhìn thấy một tia sáng bình minh trong đêm tối, cô thật sự nhìn thấy một tia hi vọng.

“Đương nhiên là thật rồi, tôi còn có thể gạt cô hay sao? Tôi đã nói tôi sẽ thay cô đòi lại công bằng, thay cô minh oan cho bản thân, Lâm Thiên tôi một khi đã nói được sẽ làm được, cô chỉ cần tin ở tôi là được!” Lâm Thiên nói một cách chắc nịch.

“Vâng.” Tô Bảo Nhi mạnh mẽ gật đầu.

Ngay lúc này, Tô Bảo Nhi vô cùng tin tưởng Lâm Thiên.

Hoạn nạn mới nhìn thấy chân tình, trải qua khoảng thời gian bày, Tô Bảo Nhi cũng đã cảm nhận được rõ ràng rằng khi cô gặp phải nghịch cảnh khó khăn, chỉ có Lâm Thiên vững vàng đứng bên cạnh cô.

Sau khi trải qua những chuyện này, cảm xúc của cô đối với Lâm Thiên cũng đã ngày càng khác

Cô chỉ cảm thấy, đời này chỉ cần có thể có một người đàn ông như Lâm Thiên ở bên cạnh thì có chết cũng không hối tiếc điều gì.



Đối với cô ấy mà nói, trong cái rủi lại có thể gặp được Lâm Thiên, vậy cũng coi như là trong cái rủi có cái may!

“Do đó, cô nhất định phải tiếp tục sống tốt, vậy thì mới có thể đợi được đến ngày minh oan cho cô, vậy thì mới có thể tận mắt nhìn thấy Vũ Ngọc Hiền thân bại danh liệt, bị chửi rủa không ngừng, hứa với tôi, sau này không được phép nghĩ không thông như thế này nữa!” Lâm Thiên nghiêm túc nói.

“Được! Tôi hứa với anh, vì anh, vì bản thân tôi, cũng vì nhìn thấy một ngày Vũ Ngọc Hiền thân bại danh liệt! Tôi nhất định sẽ không làm những chuyện ngốc nghếch nhu vậy nữa đâu!” Tô Bảo Nhi gật đầu đáp.

Lâm Thiên nghe Tô Bảo Nhi nói như vậy trong lòng Lâm Thiên mới thở dài một hơi.

“Tô Bảo Nhi, chắc là cô cũng đã đói bụng rồi nhỉ, tôi dẫn cô đi ăn chút gì đó!” Lâm Thiên cười nói với Tô Bảo Nhi.

Lâm Thiên biết rằng tâm trạng hiện giờ của Tô Bảo Nhi cần phải điều chỉnh lại, lúc ở nhà buồn chán sẽ rất dễ nghĩ ngợi lung tung, do vậy dẫn cô ấy ra ngoài đi dạo để hít thở không khí trong lành là cách tốt nhất cho tâm trạng cô ấy hiện giờ.

Ngay sau đó, Lâm Thiên cùng Tô Bảo Nhi đi thang máy xuống. Lúc đi dạo phố, Lâm Thiên nhiều lần nghe thấy có một vài cửa hàng đang phát bài hát của Tô Bảo Nhi. Có thể thấy được mức độ phổ biến và yêu thích của bài hát này. Chỉ đáng tiếc khi bài hát này lại do Vũ Ngọc Hiền hát.

Tại một nhà hàng sang trọng. Lâm Thiên và Tô Bảo Nhi đang ngồi ở bàn ăn, các món ăn đã được mang lên sẵn sàng. Lâm Thiên cùng với Tô Bảo Nhi vừa ăn vừa nói chuyện, Lâm Thiên cố gắng nói một vài câu chuyện thú vị để phần nào giúp Tô Bảo Nhi điều chỉnh tâm trạng của mình.

Sau khi Lâm Thiên kể cho Tô Bảo Nhi nghe một câu chuyện cười, cuối cùng cũng khiến cho Tô Bảo Nhi cười khanh khách lên.

“Ơ, đây chẳng phải là Tô Bảo Nhi sao?” Một giọng nói có chút trêu chọc, khiêu khích bỗng nhiên vang lên.

Lâm Thiên quay đầu lại nhìn, hóa ra là mấy người trẻ tuổi đi ngang qua chỗ ngồi của Lâm Thiên liền nhận ra Tô Bảo Nhi.

“Tô Bảo Nhi. Cô làm ra chuyện ghê tởm đến như vậy còn mặt mũi mà lại còn tự nhiên như không, nhàn nhã ngồi ở đây ăn cơm à?” Người đàn ông đeo kính râm chỉ vào Tô Bảo Nhi lớn tiếng nói.

“Tôi... tôi không có.” Vẻ mặt Tô Bảo Nhi hiện rõ nét lo lắng.

“Không có cái quái gì chứ? Lẽ nào cô nói cô bị vu oan hay sao? Sao cô lại xấu xa, ghê tởm đến như thế này cơ chứ, cô là kẻ sao chép bài hát của Vũ Ngọc Hiền chúng tôi, cô có biết là mấy người chúng tôi đây đều là fan cứng của Vũ Ngọc Hiền không?” Người đàn ông đeo kính râm lớn tiếng nói.

“Tô Bảo Nhi, cô đúng là cái thứ mặt dày mày dạn mà!” mấy người phía sau người đàn ông đeo kính râm nhốn nháo mắng nhiếc Tô Bảo Nhi.



Ngay lúc này, người đàn ông đeo kính râm cầm đầu thậm chí còn hét lớn lên: “Mọi người mau mau đến đây mà xem này. Con chó đạo nhạc Tô Bảo Nhi đang ở đây ăn cơm này!.”

Khi tên đàn ông này vừa nói xong, toàn bộ nhà hàng dường như nổ tung.

Trong khoảng thời gian này, vụ việc Tô Bảo Nhi đạo văn đã trở thành một chủ đề vô cùng hot ở trê mạng, căn bản đã thống trị tất cả các tiêu đề về tin tức giải trí. Ngay cả khi bình thường không nghe nhạc, thì khi lướt mạng cũng đều sẽ thấy những tin tức liên quan đến vụ việc này.

Do đó, khách trong nhà hàng cơ bản là đều biết đến cái tên Tô Bảo Nhi này.

“Tô Bảo Nhi đang ở đây ăn à? Đi đi đi, mau đi xem xem!”

Ngay lập tức, khách trong nhà hàng đều nhốn nháo đứng dậy chạy đến xem cảnh tượng náo nhiệt này.

Chỉ trong một thời gian ngắn đã có rất nhiều người chạy tới tụ tập xung quanh.

Phần lớn bọn họ đều chỉ chỉ trỏ trỏ vào phía Tô Bảo Nhi, thậm chí còn tệ hơn nữa khi miệng bọn họ nói ra những lời khó nghe, chẳng hạn như cái gì mà con chó ăn cắp, đồ mặt dày không biết xấu hổ vân vân...

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tô Bảo Nhi có chút hoang mang lo sợ không biết làm thế nào.

Tô Bảo Nhi gần đây đã trải qua quá nhiều chuyện, căn bản sức chịu đựng đã trở nên yếu đuốu hơn bình thuờng rất nhiều rồi.

“Tôi... tôi thật sự không sao chép gì cả!” giọng Tô Bảo Nhi run rẩy nói.

Sau khi nghe những lời này, người đàn ông đeo kính râm ngay lập tức hét lớn: “Đồ chó ăn cắp, đừng ở đây giả bộ đáng thương nữa! Nói cho cô biết, hôm nay cô muốn rời khỏi đây nhất định phải quỳ trên đất nhạn lỗi, bằng không thì cô đừng hòng rời khỏi đây!”

“Đúng! Quỳ trên mặt đất nhận lỗi đi!” những người đứng phía sau tên đàn ông đeo kính râm cũng vội vàng nói hùa theo.

Đám chim lợn chuyên ăn dưa bở hóng chuyện xung quanh cũng thi nhau hùa theo. Đối mặt với tình huống này, Tô Bảo Nhi vốn đã mỏng manh, yếu đuối không thể nào ngăn được những giọt nước mắ rơi xuống đôi má của mình,

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play