Bên ngoài phòng giam, Tào Kim đã xuất hiện ở cổng.
“Cậu chủ Tào.” Một người đàn ông trung niên mặt mày rạng rỡ đến chào hỏi Tào Kim.
“Tắt hết các thiết bị giám sát trong phòng giam, ngoài ra, dù cho bên trong
có xảy ra động tĩnh gì hoặc phát ra bất cứ âm thanh gì cũng đều xem như
không nghe thấy, các người hiểu hết chưa?” Tào Kim ra lệnh.
“Vâng thưa Cậu chủ Tào, có điều... Cậu cũng không thể chơi đùa quá lâu, nếu
không chúng tôi cũng không có cách nào giải thích được.” Người đàn ông
trung niên nói.
“Yên tâm đi. Về điểm này, tôi tự khắc biết chừng mực.” Tào Kim nói.
……
Trong phòng giam, sau khi người đàn ông trung niên thẩm vấn Lâm Thiên trước đó rời đi.
“Lưu Thân có lẽ đã biết mình bị bắt, anh ta giờ có lẽ đang ở bên ngoài nghĩ cách để giúp mình.” Lâm Thiên tự lẩm bẩm.
Bây giờ Lâm Thiên đang bị giam trong ngục, căn bản là không thể làm được
gì, Lâm Thiên hiện chỉ có thể hi vọng Lưu Thân ở bên ngoài nghĩ ra được
cách để cứu cậu.
Vốn dĩ tối hôm nay Lâm Thiên chuẩn bị đi gặp Lưu Thân, Lưu Thân không nhìn
thấy mình ở điểm hẹn, chắc chắn sẽ biết rằng mình đã bị bắt. Cậu ta cũng nhất định sẽ nghĩ cách để cứu mình ra ngoài.
Đây chính là sự tín nhiệm của Lâm Thiên đối với Lưu Thân, chỉ là Lâm Thiên không biết rằng, Lưu Thân phải tốn thời gian bao lâu.
“Thật không biết rốt cuộc là do ai làm ra!” Lâm Thiên nghiến răng, vẻ mặt trầm tư.
Lâm Thiên bây giờ chỉ có thể tin chắc rằng là có người đặt bẫy mình, nhưng cụ thể là ai, Lâm Thiên thật sự không xác định được.
Ngay lúc này, cửa phòng giam đột nhiên mở ra.
Một người con trai trẻ tuổi trên người diện toàn đồ hiệu tiến vào.
Lâm Thiên nhìn kỹ một hồi, đây chẳng phải là Tào Kim hay sao?
Tào Kim cướp bạn gái của Châu Quốc Huy, Lâm Thiên trước đây từng dạy cho tên đó một bài học, giúp Châu Quốc Huy hả giận.
Sau khi Lâm Thiên nhận ra Tào Kim, khoé mắt Lâm Thiên bất giác nhíu lại.
“Tào Kim, là cậu làm à?” Lâm Thiên dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Tào Kim.
Lâm Thiên cũng không phải là kẻ ngốc, trời vừa hừng sáng một chút Tào Kim
liền xuất hiện ở đây, tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên!
“Không sai, là do tôi làm.” Tào Kim nở nụ cười đắc ý.
Thấy Tào Kim thừa nhận, trong lòng Lâm Thiên liền lập tức phẫn nộ.
“Tào Kim, lá gan của cậu cũng lớn đấy, cậu không biết là hậu quả của việc mà cậu làm sẽ nghiêm trọng như thế nào à? Vốn dĩ sau khi tôi dạy dỗ cậu
xong thì ân oán giữa chúng ta coi như giải quyết ổn thoả, nhưng bây giờ, cậu đã đắc tội chết với tôi rồi! Tôi đảm bảo, đây sẽ là quyết định sai
lầm nhất trong đời cậu.” Trong mắt Lâm Thiên bùng lên ngọn lửa căm giận.
Tào Kim cười lớn: “Haha, cậu cho rằng đây là tỉnh Tây Nguyên sao? Nơi này
là Hà Nội. Đắc tội chết với cậu thì đã làm sao? Tôi biết cậu là vua Tây
Nam, quyền lực của cậu ở Tây Nam cao ngút trời, nhưng đây là Hà Nội. Dù
cậu có lợi hại đến đâu, ở đây cậu không có gia thế thì cũng chả là thể
thống gì cả, có mạnh như rồng thì giờ cũng chỉ như giun đất mà thôi.”
“Trái lại, nhà họ Tào tôi, là gia tộc lâu đời ở Hà Nội, vừa có quyền thế lại
có quan hệ rộng, cậu hiểu chưa?” Tào Kim vẻ mặt đắc ý.
Tiếp đó, Tào Kim liền vừa cười vừa đi đến trước mặt Lâm Thiên.
“Thằng nhóc, cậu tốt nhất cứ ở yên đây đi. Mấy năm nay, cậu cũng đã sống trong sung sướng rồi, bây giờ chính là kết cục mà cậu đã đối xử với tôi!”
Tào Kim một bên nói, một bên vung tay tát vào mặt Lâm Thiên.
“Tào Kim, kẻ dám tát vào mặt tôi, thông thường đều sẽ không có kết cục tốt
đẹp.” Lâm Thiên hai mắt nheo lại nhìn Tào Kim, trong mắt lóe lên một tia sắc bén.
“Tào Kim cười lớn: “Haha, cậu lại còn muốn sửa tôi à? Bây giờ cậu hai tay
thì bị trói trên bàn, hai chân thì bị khoá chặt lại, như cá nằm trên
thớt, chỉ cần chạm đến vị trí của tôi, tôi liền tát vào mặt cậu,
cậu!cũng chẳng thể!làm gì được tôi!”
Lúc Tào Kim nói đến câu cuối cùng, liền giơ tay ra, tát vào mặt Lâm Thiên một cách thô bạo, trên mặt tràn đầy nụ cười hung ác.
“Cậu thật sự cho rằng, tay của tôi đang bị trói, thì sẽ không có cách gì
đụng đến cậu sao?” Lâm Thiên miệng nở một nụ cười nham hiểm.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Hai tay Lâm Thiên liền dùng chút sức lực.
“Kẻng.”
Cùng với tiếng kim loại vỡ ra, xích khoá hai tay Lâm Thiên cũng liền trực tiếp bị bẻ gãy!
“Cái gì?!”
Tào Kim sau khi nhìn thấy cảnh này, suýt thì té ngã.
“Cậu... cậu là người hay quỷ!” Tào Kim nhìn Lâm Thiên một cách khó tin, mặt tái méc vì sợ hãi.
Nực cười, đây là xích làm bằng sắt thép đúc thành, sao có thể dễ dàng bẻ
gãy như vậy? Điều này quả thật đã lật đổ hoàn toàn quan niệm của Tào
Kim.
Tào Kim thật sự không dám tưởng tượng Lâm Thiên lực tay mạnh cỡ nào mới có thể bẻ gãy dây xích như vậy chứ!
Lúc này, xích ở chân của Lâm Thiên cũng văng ra, sau đó anh đứng thẳng dậy, trực tiếp đi đến trước mặt Tào Kim.
“Tào Kim, nãy là cậu thử vỗ về mặt của tôi à?” Lâm Thiên túm chặt lấy cổ áo của Tào Kim, trong mắt ánh lên sự căm tức.
“Tôi...tôi...” Tào Kim sợ đến mức không nói nên lời, toàn thân đều tỏ ra hết sức hoảng loạn.
Bởi vì cảnh tượng mà Lâm Thiên dùng tay không bẻ gãy xích vừa rồi, thực sự đã khiến Tào Kim kinh hãi tột cùng.
“Nếu cậu đã không động thủ, thì đến lượt tôi ra tay!”
Lâm Thiên sau khi nói dứt câu, liền giáng một bạt tai thật mạnh vào mặt Tào Kim.
“Bốp!”
Tiếng bạt tai nghe rõ lớn, vang vọng khắp cả căn phòng.
“Aaaa!”
Tào Kim kêu lên một tiếng, đồng thời lấy tay ôm mặt, một nửa khuôn mặt của Tào Kim đã bị Lâm Thiên đánh đến sưng tấy cả lên.
“Thằng nhóc, cậu... cậu không biết rằng nơi này là nơi nào hay sao? Ngươi dám ở đây ngang nhiên đánh người!” Tào Kim nghiến răng, quát vào mặt Lâm
Thiên.
“Dù sao thì tôi cũng đã phạm tội rồi, có thêm một tội nữa cũng chẳng hề gì.” Lâm Thiên ánh mắt thản nhiên nói.
“Cứu! Cứu mạng!” Tào Kim nhanh chóng hướng ra bên ngoài hét toáng lên.
Tào Kim gào lớn mấy tiếng, cũng đều không có ai phản hồi, lúc này Tào Kim
mới nghĩ tới, ban nãy không phải trước lúc bước vào căn phòng này, Tào
Kim đã căn dặn người ở bên ngoài, bất luận là trong phòng có phát sinh
âm thanh hay động tĩnh gì, cũng đều xem như không nghe thấy, lại còn dặn tất cả bọn họ tắt hết các thiết bị giám sát đi.
Tào Kim làm như vậy, vốn dĩ là muốn dạy dỗ Lâm Thiên cho hả giận, Tào Kim
ngàn vạn lần không nghĩ đến, vậy mà lại như biến thành hòn đá tự chắn
chân mình.
Tào Kim thấy không có người đến, chỉ có thể tìm cách tự chuồn ra ngoài.
“Muốn chạy à? Cậu nằm mơ đi!”
Lâm Thiên nắm lấy quần áo của Tào Kim, kéo tên đó quay lại, sau đó liền túm lấy cổ áo Tào Kim xách lên cao.
“Cậu... cậu muốn làm gì” Tào Kim nhìn Lâm Thiên, mặt cắt không còn một giọt máu.
“Cậu nói đúng, ở tại đây, tôi không dám giết cậu, nhưng mà, lấy một lớp da
của cậu, thì tôi chắn chắn có thể làm được!” Giọng điệu của Lâm Thiên
hết sức lạnh lùng.
Lâm Thiên vừa nói xong, cửa liền bị đánh bật ra.
Người đàn ông trung niên thẩm vấn Lâm Thiên lúc trước đang đi vào. Tào Kim
vừa nhìn thấy ông ta đến, liền như thấy vị cứu tinh của mình.
“Cứu mạng!” Tào Kim vội vàng kêu cứu.
Lâm Thiên nhìn thấy người đàn ông trung niên đang đến gần, lúc này mới chịu buông tay ra.
“Đây... Đây là chuyện gì chứ?” Người đàn ông trung niên nhìn thấy Lâm Thiên
đang đứng, thì vô cùng kinh ngạc. Bởi vì trước đó hai tay, hai chân của
Lâm Thiên đều đang bị trói chặt.
Lúc này, Tào Kim đã chạy đến núp sau lưng của người đàn ông trung niên.
“Chú Lưu, thằng nhóc này dùng tay không phá vỡ xích, lại còn đánh cháu, ban
nãy chú cũng thấy rồi đó, chú nhất định phải làm chủ cho cháu, phải tăng thêm một tội danh nữa cho tên đó!” Tào Kim vội vàng nói.
“Tay không phá xích?” Người đàn ông trung niên tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên.
“Chú Lưu, mau chóng kêu người trói tên đó lại đi!” Tào Kim lớn giọng.
“Cậu Tào, e là không thể làm theo ý muốn của cậu rồi.” Người đàn ông trung niên nói.
Ngay sau đó, người đàn ông trung niên liền đi tới trước mặt Lâm Thiên.
“Muốn trói tôi sao? Đến đi!” Lâm Thiên giơ hai tay ra.
“Anh Lâm hiểu nhầm rồi, tôi đến là để thả anh Lâm.” Người đàn ông trung niên trên mặt nở nụ cười, tỏ vẻ rất khách khí.
“Thả tôi?” Lâm Thiên có chút ngạc nhiên.
“Không sai Anh Lâm, vừa nãy chúng tôi đã tra rõ ràng rồi, cậu vô tội, là cô
gái kia đã vu khống cậu. Chúng tôi sẽ có những hình phạt thích đáng đối
với cô ta, còn Lâm công tử, cậu có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào!”
Người đàn ông trung niên thái độ vô cùng niềm nở.
Tào Kim sau khi nghe tới đây, sắc mặt liền lập tức thay đổi.
Tào Kim vốn dĩ cho rằng, người đàn ông trung niên đến, thì có thể khiến cho Lâm Thiên tăng thêm một tội, nhưng Tào Kim thật không hề nghĩ tới,
người đàn ông trung niên này lại cứ thế mà thả Lâm Thiên ra?
Tào Kim liền vội
Ngay sau đó, người đàn ông trung niên liền hướng về Lâm Thiên, mặt tươi cười nói:
“Anh Lâm, tôi quả thật là đã đánh giá thấp cậu rồi, vốn dĩ cho rằng cậu chỉ
là quyền lực ngút trời ở vùng Tây Nam mà thôi, không ngờ tới việc ngay
cả ở Hà Nội mà cậu cũng có quyền lực và quan hệ rộng lớn như vậy, thứ
lỗi cho tôi có mắt như mù, lúc trước đã đắc tội với cậu, mong cậu đừng
để bụng.”
Người đàn ông trung niên sau khi nói xong, còn khiêm nhường cuối đầu chào Lâm Thiên một cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT