Toàn thân của cô gái đều là mồ hôi nhễ nhại, quần áo cũng bị xé rách, dáng vẻ trông bị dọa không nhẹ.
“Anh trai à, may mà anh đến sớm, bọn họ còn chưa kịp làm được gì với tôi.” Cô gái nói với giọng điệu yếu ớt.
“Những thằng khốn nạn đáng chết này!”
Lâm Thiên tức giận mà mắng một câu, đồng thời quay đầu nhìn một cái, xe
điện đã biến mất ở trong đêm tối, Lâm Thiên muốn đuổi theo cũng không
được nữa.
Tuy rằng cô gái chưa bị xâm phạm, nhưng mà chắc chắn đã bị sờ mó một chút
rồi, nếu như không phải Lâm Thiên kịp thời xuất hiện, e là cô gái sẽ bị
hai người đàn ông cao lớn đó xâm phạm.
Tiếp đó, Lâm Thiên lại cúi đầu mà nhìn về phía người con gái này.
Người con gái vậy mà đã ngất đi rồi, hẳn là do bị dọa sợ quá mức rồi?
“Này, cô ơi? Cô à?” Lâm Thiên liên tục gọi lên vài tiếng, cũng không hề phản ứng lại.
Lâm Thiên cũng không thể bỏ lại người con gái này ở đây không lo được?
“Bỏ đi, giúp cô ấy tìm một nơi để nghỉ ngơi trước đã.” Lâm Thiên tự lẩm bẩm nói.
Sau đó, Lâm Thiên ôm cô ta lên, đi về phía khách sạn mà khi trước mình đã từng ở.
Những ngày này Lâm Thiên đều ở tại khách sạn, hơn nữa địa chỉ của khách sạn
lại ở gần phía tiểu khu, Lâm Thiên quyết định thu xếp ổn thỏa cho cô ta ở nơi đó trước.
Bên trong một chiếc ô tô Mercedes Benz đang đậu ở bên đường.
Tào Kim và ba Tào đang ngồi ở trong xe, hai người bọn họ đều đang quan sát tình hình của Lâm Thiên ở cửa kính xe.
“Ba à, thằng nhóc này đã bị mắc lừa rồi!” Tào Kim trông vô cùng phấn khích.
Ba Tào cũng cười lên mà nói: “Cá đã mắc câu rồi, chúng ta tiếp tục bước tiếp theo của kế hoạch!”
…...
Ở trong khách sạn mà Lâm Thiên đang ở.
Lâm Thiên trực tiếp bế người con gái ấy đi vào khách sạn, sau đó đi vào
thang máy, lên thẳng căn phòng mà mình đang ở, quẹt thẻ mở cửa.
Lúc trước Lâm Thiên đã trả trước tiền phòng của nửa tháng.
Sau khi đi vào phòng, Lâm Thiên đặt cô gái nằm ở trên giường.
Vào lúc này, người con gái đã tỉnh lại.
“Anh ơi, hôm nay thật sự rất cảm ơn anh, nếu như không có anh giúp đỡ, tôi
thật sự không dám nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện gì nữa.” Cô gái đó nói.
“Không sao, trên đường gặp người bị hại tất nhiên sẽ ra sức mà giúp đỡ, tôi
nghĩ rằng đã là một người đàn ông thực thụ, thì khi gặp phải loại chuyện như thế này, đều sẽ không nhắm mắt làm ngơ.” Lâm Thiên nói.
Ngừng lại một chút, Lâm Thiên nói tiếp: “Đúng rồi, nhà cô ở đâu thế, tôi đưa cô trở về nhà.”
Làm việc tốt thì làm cho trót, tiễn Phật sẽ tiễn về Tây. Nếu như Lâm Thiên
đã cứu cô ta, thì cũng giúp đỡ đến cùng, hộ tống cô ta về nhà.
“Anh à, làm gì phải gấp gáp như vậy, anh đã cứu tôi, tôi phải nên báo đáp cho anh chứ.” Người con gái đó mỉm cười.
Cô gái vừa nói, vừa sáp lại gần đến trước mặt Lâm Thiên.
“Cô làm gì vậy?” Lâm Thiên cau mày lại.
“Anh nói xem? Đương nhiên là báo đáp cho anh rồi!” Người con gái chớp chớp
đôi mắt với Lâm Thiên, sau đó trực tiếp nhào vào trong lòng của Lâm
Thiên.
“Đừng như vậy, xin cô hãy tôn trọng bản thân một chút.”
Lâm Thiên trực tiếp đẩy người con gái kia ra.
Lâm Thiên không hề nghĩ đến, chính mình vậy mà lại cứu lấy một người con
gái tùy tiện đến như vậy. “Anh đẹp trai à, chẳng lẽ anh……, không có ý
nghĩ gì đối với tôi sao?” Người con gái kia vừa nói, vừa liếc mắt đưa
tình với Lâm Thiên.
“Xin lỗi, tôi không có, tôi ngoài không có tiền cũng không đẹp trai ra, càng không có bản lĩnh gì cả, cô có ý với tôi không có tác dụng đâu.” Lâm
Thiên nói.
“Nhưng mà anh là người đã cứu mạng tôi, tôi cũng rất thích những người đàn ông dám làm việc nghĩa như anh đây.”
Trong lúc người con gái đang nói chuyện, lại càng sáp lại gần đến trước mặt Lâm Thiên hơn.
Lần này, hành động của người con gái này lại càng chủ động hơn, cô ta vậy
mà lại trực tiếp ôm lấy cổ của Lâm Thiên, hôn lấy Lâm Thiên.
“Chết tiệt, đây là đang xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Thiên nhịn không được mà than thở một câu, đồng thời chuẩn bị đẩy cô ta ra.
Lâm Thiên không khỏi suy nghĩ, đây là cái gọi là vận đào hoa sao? Nhưng mà chính mình không cần có vận đào hoa như vậy đâu!
“Rầm!”
Đang vào lúc Lâm Thiên chuẩn bị đẩy người con gái kia ra, cửa của căn phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Tiếp sau đó, năm sáu người đàn ông mặc đồng phục xông vào trong phòng.
“Các người đang làm gì đó?” Lâm Thiên nghi ngờ mà nhìn bọn họ.
Ngay tại lúc này, người con gái kia ngay lập tức nhào qua đám người mặc đồng phục đó.
“Chú ơi, tên này muốn cưỡng hiếp cháu! Cứu con với!”
Người con gái kia lớn tiếng mà khóc lên.
“Yên tâm, bọn chú sẽ bảo vệ cháu an toàn.” Những người mặc đồng phục đó nói với người con gái.
Sau khi Lâm Thiên nghe được lời này, cảm thấy hoàn toàn bối rối.
“Này, cô có nhầm không vậy, não của cô bị choáng váng rồi à? Rõ ràng là người khác muốn cưỡng hiếp cô, là tôi đã cứu cô đấy!” Lâm Thiên lớn tiếng mà
hét lên với người con gái kia.
Lâm Thiên không hề ngờ rằng, người con gái kia vậy mà sẽ nói, mình muốn cưỡng hiếp cô ta ư?
“Chú ơi, các chú nhìn đi, anh ta còn dọa nạt cháu.” Người con gái đó bày ra dáng vẻ sợ sệt.
Những người mặc đồng phục trực tiếp nhào đến trước mặt Lâm Thiên.
“Tên kia, cậu bị tình nghi đến vụ cưỡng hiếp, đi theo chúng tôi quay về điều tra!” Người mặc đồng phục đứng đầu nói.
“Tôi không có!” Lâm Thiên híp đôi mắt lại, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
“Có hay là không có, sau khi chúng tôi điều tra, tự nhiên sẽ có được kết luận.” Người mặc đồng phục đứng đầu nói.
Tiếp sau đó, ông ta trực tiếp chạy lên, dùng tay còng mà còng lại tay của Lâm Thiên lại.
Lâm Thiên không lựa chọn cách chống trả lại, bởi vì Lâm Thiên hiểu rõ, nếu như mà chống trả lại thì sẽ có ý nghĩa gì.
Hơn nữa Lâm Thiên cũng tự hỏi, bản thân căn bản cũng không làm gì với người con gái này, có thể chịu được cuộc điều tra này.
Cứ như vậy, Lâm Thiên liền bị ép buộc lên xe..
Trong một căn phòng tối nhỏ.
“Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy? Đây là trò lừa gạt bằng sắc đẹp à? Hay đây là một cái bẫy?” Lâm Thiên tự mình lẩm bẩm.
Từ khi Lâm Thiên bị đưa đi đến bây giờ, Lâm Thiên vẫn luôn đang suy nghĩ.
Lâm Thiên và người con gái ấy không hề quen biết nhau, cô ta lại đổ oan cho mình như vậy, điều này không hợp lý.
Lâm Thiên phân tích lại một lần nữa, từ lúc bản thân cứu người, lại đến lúc người con gái kia chủ động nhào đến mình ở trong khách sạn, lại đến khi vào trong căn phòng, điều này rất có thể là cái bẫy mà người khác làm
ra cho mình, mục đích là muốn giăng bẫy làm hại mình.
“Là ai? Vũ Ngọc Hiền sao? Hay là bạn trai của Dịch Vi làm ra?” Lâm Thiên suy nghĩ.
Ngay vào lúc này, cánh cửa của căn phòng tối bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên đi vào, ngồi ở trước mặt Lâm Thiên.
“Lâm Thiên, quê ở thành phố Bảo Thạnh tỉnh Tây Nguyên, chủ tịch của tập đoàn Vân Thiên và tập đoàn Tỉnh Xuyên, có giá trị đến mấy nghìn tỷ dola, lai lịch của anh thật là lớn, không ngờ rằng một người giàu có như anh, vậy mà còn làm ra loại chuyện này.” Người đàn ông trung niên nhìn về phía
Lâm Thiên.
“Chẳng lẽ các người không có điều tra sao? Tôi là người vô tội đấy! Là tôi cứu được cô ta ở bên đường, nhìn thấy cô ta ngất đi, liền đem cô ta đến
khách sạn nghỉ ngơi.” Lâm Thiên mở miệng giải thích.
“Nhưng mà người bị hại lại không hề nói như vậy, dựa vào lời khai của người bị hại, là anh ở bên đường đánh ngất cô ấy, cưỡng ép đưa cô ấy đến khách
sạn.” Người đàn ông trung niên nói.
Người đàn ông trung niên nói tiếp: “Mà dựa trên đoạn băng ghi hình của khách
sạn, anh đúng thật đã đưa cô ấy trong lúc ngất xỉu vào căn phòng của
anh, hơn nữa trên người của người bị hại có vết thương, quần áo của bị
làm rách, cho thấy người bị hại đã chống trả một cách rất quyết liệt,
nhân chứng, vật chứng đều có đủ.”
“Chết tiệt!”
Lâm Thiên không nhịn được mà nổi giận chửi lên, đồng thời đấm một quyền
xuống bàn một cách tức giận, Lâm Thiên biết rằng, bản thân dù có nhảy
xuống sông Hoàng Hà thì tám mươi phần trăm cũng rửa không sạch.
Lâm Thiên còn đưa tin về vụ việc của phóng viên của Tô Bảo Nhi, kết quả lại gặp phải chuyện này nữa,
Sau khi hít vào một hơi dài, Lâm Thiên lại nói:
“Có thể đưa điện thoại cho tôi không, tôi muốn gọi điện.”
Lâm Thiên định gọi điện cho Lưu Thân, để cho anh ta ở bên ngoài nghĩ cách
cho mình, tìm một số mối quan hệ, đưa mình ra ngoài trước mới nói tiếp.
“Xin lỗi anh Lâm, yêu cầu này của anh, tôi không có cách nào đáp ứng được.” Người đàn ông trung niên nói.
“Có nhầm không vậy, còn không cho tôi gọi điện thoại ư? Nói cho tôi biết,
là ai đã gài bẫy tôi!” Trên mặt của Lâm Thiên tràn đầy vẻ tức giận.
“Lâm Thiên, không có ai gài bẫy cả, bắt đầu từ bị giờ, anh bị hạn chế quyền
tự do cho đến khi mở phiên tòa thẩm tra.” Người đàn ông trung niên nói.
Sau khi nói xong, người đàn ông trung niên trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
…...
Ở một nơi khác.
Bên trong một trang viên của vùng ngoại ô Hà Nội.
Một người con gái trẻ ăn mặc sang trọng đẹp đẽ đi xuống từ lầu trên.
Cô ấy chính là Vân Điệp, là Vân Điệp mà khi đó Lâm Thiên ở thành phố Khanh Quang cứu ra từ lần kinh doanh đa cấp.
“Bác Phúc, đã muộn như vậy rồi, bác có chuyện gì sao?” Vân Điệp vươn vai với đôi mắt lim dim.
“Thưa cô, xảy ra chuyện rồi! Cậu Lâm Thiên bị bắt rồi, tội danh là cưỡng hiếp không thành.” Vẻ mặt của ông giúp việc vô cùng nghiêm túc.
“Cái gì? Anh Lâm Thiên bị bắt ư? Còn là cưỡng hiếp không thành? Việc này làm sao có thể chứ?!” Vân Điệp vô cùng kinh ngạc.
Ông giúp việc gật đầu đáp lại, sau đó vội vàng mà xoay người rời đi.
Vân Điệp nhìn ra bầu trời đầy sao bên ngoài cửa sổ, lẩm bẩm một cách chắc chắn:
“Anh Lâm Thiên, lúc trước là anh bảo vệ Vân Điệp, bây giờ Vân Điệp có thể
bảo vệ cho anh, ở tại nơi Hà Nội này, tuyệt đối không được có ai có thể
làm hại đến anh!”
“Bởi vì thời gian quá ngắn, cụ thể đã xảy ra chuyện gì, tôi đây cũng chưa điều tra một cách rõ ràng.” Ông giúp việc nói.
“Tôi không tin anh Lâm Thiên sẽ làm ra loại chuyện này, Anh Lâm Thiên chắc
chắn là bị đổ oan đấy.” Vân Điệp nói với giọng điệu chắc chắn.
Ngừng lại một chút, Vân Điệp nói tiếp:
“Bác Phúc à, ngay lập tức sử dụng khả năng của cả dòng họ chúng ta, cứu anh
Lâm Thiên ra, ngoài ra, điều tra ra xem ai đang hại anh Lâm Thiên!”
“Vâng, tôi đây liền đi làm ngay!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT