Lưu Yến lại nhìn về phía Lâm Thiên cười nhạo khẽ thì thầm:
"Đúng là một con dế nhũi vậy mà lại cầm đũa ăn cơm tây, thật sự là không sợ làm cho người ta cười đến rụng răng sao, ngồi với loại người này
thật sự là mất mặt."
Lâm Thiên cười: "Dùng đũa ăn thì rất mất mặt sao?"
"Người trung quốc của chúng ta có thói quen ăn uống của người trung
quốc, người pháp có thói quen ăn uống của người pháp, tôi tôn trọng thói quen ăn uống của họ nhưng tôi là người trung quốc nên tôi có
thói quen ăn uống của mình, tại sao chắc chắn phải học theo họ
chứ? Chẳng lẽ chỉ vì muốn ra vẻ mình là người cao sang sao?" Lâm
Thiên lạnh nhạt nói.
"Dế nhũi chính là dế nhũi nên sẽ không biết cách dùng bộ đồ ăn của
phương tây lại còn ở đây cưỡng ép giải vây cho bản thân, loại người
như cậu cũng chỉ có như vậy mà thôi." Lưu Yến cười giễu nói.
Một bữa cơm cứ như vậy vội vàng ăn xong.
Bởi vì Lâm Thiên gọi tất cả các món ăn nên lúc tính tiền bác của Như Tuyết hiển nhiên là mất rất nhiều máu.
Chẳng qua là bác của Như Tuyết vẫn giả bộ như không thèm để ý lộ ra vẻ bà ta rất rộng rãi.
Nhưng mà ở trong lòng bà ta lại ghi hận Lâm Thiên, bởi vì do Lâm Thiên làm hại bà ta mất rất nhiều máu.
Sau khi ra khỏi nhà hàng.
"Con gái, không phải con nói về nước rồi con không có xe để chạy sao?
Đi thôi, mẹ dẫn con đi xem xe." Bác gái khí phách nói.
Cứ như vậy một nhóm bốn người đi tới cửa hàng BMW 4s.
Sau khi dạo quanh một vòng trong cửa hàng 4s.
"Mẹ, con muốn chiếc BMW z4 này." Lưu Yến chỉ vào một chiếc BMW z4 màu trắng.
BMW z4 là một chiếc xe thể thao mui trần, giá nhập không cao lắm chỉ
hơn hai tỉ một trăm triệu, loại người sâu sắc có gia đình giàu có
như Lưu Yến nhưng lại kém được hoan nghênh hơn loại nhà giàu mới
nổi.
"Được được được, chỉ cần con thích thì quay về mẹ nói với ba con rồi
hai ngày nữa đến lấy xe." Bác gái phóng khoáng nói.
Ngay sau đó bác của Như Tuyết quay đầu nhìn về phía Như Tuyết nói:
"Như Tuyết, cháu khẳng định là chưa từng ngồi xe BMW z4 tốt như vậy phải không? Sau này nếu như cháu thật sự quen với thằng nhóc này thì chỉ sợ là cả đời cũng sẽ không được ngồi lên loại xe này, bác
khuyên cháu nhanh chóng đổi người đi."
Mặc dù Lâm Thiên vẫn còn đứng ở đó nhưng bác của Như Tuyết cũng không e dè.
"Bác, cháu..."
Như Tuyết không biết nên nói như thế nào, hôm qua cô ấy vừa mới ngồi trên xe Porsche 918 của Lâm Thiên, đây chính là chiếc xe vô cùng sang
trọng, so với BMW z4 này thì không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần.
Lâm Thiên không khỏi lắc đầu cười nói: "Một chiếc BMW z4 rách nát mà không cảm thấy ngại còn ở đây khoác lác."
Bác gái lôi kéo Lưu Yến nói: "Yến, con đừng để ý tới loại người này
nếu không sẽ chỉ hạ thấp giá trị của chúng ta, không biết con mắt
nào của Như Tuyết bị mù mà lại xem trọng loại người này!"
"Vẫn là mẹ nói đúng!"Lưu Yến cười gật đầu.
"Bác gái, hai người...hai người không thể nói anh ấy như vậy, anh ấy
thật sự không giống như hai người tưởng tượng!" Như Tuyết tức giận
dậm chân.
Như Tuyết nhìn thấy Lâm Thiên bị gièm pha, trào phúng như thế thì đương nhiên sẽ vô cùng tức giận.
"Như Tuyết, bây giờ cháu còn nói đỡ cho cậu ta sao? Cậu ta chỉ là người
ngoài mà chúng ta mới là thân thích! Cháu thật sự là bị mê hoặc không ít." Bác của Như Tuyết lắc đầu thở dài.
"Mẹ, bên cạnh là cửa hàng Ferrari 4s, chúng ta đi vào đó dạo chơi đi." Lưu Yến chỉ cửa hàng Ferrari 4s ở bên cạnh.
"Được, dù sao thì chúng ta cũng đã đến đây rồi." Bác của Như Tuyết gật đầu.
Mặc dù không mua nổi Ferrari nhưng họ có thể đi xem một chút.
Thế là một nhóm bốn người đi vào cửa hàng Ferrari 4s.
Nhìn thấy siêu xe Ferrari trong cửa hàng, họ xem đến nỗi hoa mắt.
Mặc dù bác của Như Tuyết có tiền nhưng cũng chỉ có thể mua loại BMW z4 kia chứ không mua nổi Ferrari.
Sau khi dạo một vòng họ dừng lại ở trước một chiếc Ferrari 488.
"Oa, xe này thật là đẹp." Như Tuyết không khỏi cảm thán.
Sau khi Lưu Yến nghe thấy thì quay đầu nhìn về phía Lâm Thiên cười nhạo nói:
"Thằng nhóc, không phải cậu nói cậu là con trai của nhà giàu nhất sao?
Không phải cậu nói cậu có vài tỷ tiền tiết kiệm sao? Như Tuyết thích
chiếc Ferrari 488 này, nếu cậu có khả năng thù mua một chiếc đi."
"Không không không, em chỉ nói là đẹp mà thôi." Như Tuyết vội vàng xua tay.
Như Tuyết biết Lâm Thiên có tiền nhưng mà cô ấy không muốn Lâm Thiên phải tốn kém vì một câu nói của cô ấy.
"Không mua nổi chính là không mua nổi, dế nhũi có giả vờ thế nào đi nữa
thì cũng vẫn chỉ là dế nhũi mà thôi." Bác gái châm chọc.
Lưu Yến cũng âm dương quái khí nói:
"Thằng nhóc, lúc nãy nói cậu có khả năng thì mua chiếc BMW z4, cậu
lại nói z4 chỉ là cấp thấp, không phải là bây giờ cậu lại nói
chiếc Ferrari 488 này vẫn là cấp thấp không xứng với thân phận của
cậu đấy chứ?"
"Trong mắt tôi Ferrari 488 xác thực là cấp rất thấp." Lâm Thiên buông tay.
Hiện tại Lâm Thiên đang lái chiếc Porsche 918, đây là loại siêu xe phiê
bản giới hạn trên thế giới, Ferrari 488 xác thực không thể so
với Porsche 918.
"Cái gì? Ferrari 488 là cấp thấp? Phốc phốc!" Lưu Yến che miệng bật cười.
Bác của Như Tuyết cũng cười nói: "Ha ha, xe tốt như vậy mà cậu cũng dám
dõng dạc nói là cấp thấp? Cậu không mua nổi thì cứ việc nói thẳng!"
Ngay cả mấy nhân viên báb hàng đi theo bên cạnh sau khi nghe Lâm Thiên nói cũng che miệng lén cười.
Trong mắt họ Ferrari 488 đã là siêu xe thể thao vô cùng tuyệt vời, vậy
mà lại có người nói xe này là cấp thấp? Như vậy cũng quá làm ra vẻ
đi?
Lâm Thiên thấy họ bật cười thì cũng không để ý mà tự mình nói:
"Mặc dù chiếc Ferrari 488 cấp thấp chút nhưng mà bề ngoài cũng không tệ,
nếu Như Tuyết thích vậy thì tùy tiện mua mấy chiếc để chơi đùa đi."
Lâm Thiên lạnh nhạt nói.
Ngay sau đó Lâm Thiên quay đầu nhìn về phía nhân viên bán hàng hỏi:
"Ở đây chiếc Ferrari 488 này có những màu gì? Một chiếc bao nhiêu tiền?"
"Thưa anh, chỗ chúng tôi có thể cung cấp bốn màu đỏ, đen, trắng, vàng, giá bốn triệu một trăm tám mươi nghìn." Nhân viên bán hàng trả lời.
"Được, bốn loại màu này tôi lấy mỗi màu một chiếc, đóng gói rồi đưa đến dinh thự ven hồ Đông Hồ, quét thẻ đi."
Lâm Thiên vừa nói vừa lấy thẻ ngân hàng ra đưa cho nữ nhân viên bán hàng.
"Chuyện này..."
Nữ nhân viên bán hàng sững sờ, cô ấy chưa bao giờ gặp loại khách
hàng như thế này, vừa đi vào chỉ xem một chút đã hỏi thăm giá cả
và màu sắc, khi báo giá rồi cũng không hỏi nhiều mà đã muốn mua?
Hơn nữa còn mỗi màu một chiếc?
"Thưa anh, anh không nói đùa đấy chứ? Đây chính là Ferrari hơn bốn triệu đó, anh cứ như vậy mua sao? Lại còn mỗi màu một chiếc nữa
chứ? Anh không cần thận trọng suy nghĩ sao?" Nữ nhân viên bán hàng
ngạc nhiên nói.
"Tôi hỏi cô, nếu như cô ở ven đường nhìn trúng thứ đồ chơi nhỏ giá mấy đồng thì cô sẽ thận trọng suy nghĩ sao?" Lâm Thiên hỏi ngược lại.
"Không...Sẽ không, dù sao cũng chỉ có mấy đồng." Nữ nhân viên bán hàng trả lời.
Sau khi nữ nhân viên bán hàng nghe nói như thế thì không nhịn được
nuốt một ngụm nước bọt, giọng điệu này cũng quá phóng khoáng? Mua
xe sang trọng mấy triệu lại giống như một món đồ chơi giá mấy
đồng?
Cô ấy hiểu rõ người này có thể nói như vậy, hoặc là nhà giàu mới nổi siêu cấp, hoặc là làm ra vẻ.
"Cô gái xinh đẹp, cô còn thất thần làm gì? Nhanh chóng quét thẻ đi." Lâm Thiên lắc lắc thẻ ngân hàng trong tay.
"Tôi...Tôi sẽ đi ngay!"
Nữ nhân viên bán hàng vội vàng gật đầu sau đó nhận thẻ ngân hàng quay người chạy đi quét thẻ.
Mặc dù nữ nhân viên bán hàng không dám tin.
Nhưng Lâm Thiên đã đưa thẻ nên cô ấy khẳng định phải đi thử xem, nếu quả
thật quét thẻ thành công thì cô ấy dựa vào việc trích phần trăm cũng có thể kiếm được một món hời, nếu như quét thẻ thất bại vậy thì dĩ
nhiên lại là một loại kết quả khác.
Sau khi nữ nhân viên bán hàng rời đi.
Bác của Như Tuyết và chị họ Lưu Yến đều hơi ngạc nhiên, họ không ngờ
dáng vẻ Lâm Thiên vậy mà giả bộ như thật sự muốn mua.
"Ôi, thật sự là làm ra vẻ, thật sự muốn mua sao? Còn mỗi màu một
chiếc nữa chứ, cậu làm như đang mua quần áo sao?" Bác của Như
Tuyết âm dương quái khí trào phúng nói móc.
"Cậu ta khẳng định là sẽ không kéo mặt nạ xuống, lại còn giả vờ
muốn làm ra vẻ với chúng ta mà thôi." Lưu Yến phụ họa theo.
"Để mẹ xem lát nữa khi nhân viên bán hàng nói trong thẻ không có tiền
thì cậu ta làm sao xuống sân khấu." Bác gái ôm cánh tay lộ ra
dáng vẻ như muốn xem kịch vui.
"Mẹ, con đoán chờ lát nữa khi quét thẻ thất bại, thằng nhóc này khẳng
định sẽ nói tiền ở trong một tấm thẻ khác mà cậu ta lại quên mang theo tấm thẻ đó, loại người không có tiền lại muốn làm ra vẻ ta
đây con đã gặp nhiều rồi!"Lưu Yến cười nhạo.
"Lưu Yến, chị cho rằng tôi đang làm ra vẻ đúng không? Nếu như quét thẻ
thành công thì sao?" Lâm Thiên giống như cười mà không phải cười nhìn
cô ta.
"Nếu như cậu có thể quét thẻ thành công thì tôi sẽ phát trực tiếp bản thân ăn cứt!" Lưu Yến khinh thường nói.
Bác của Như Tuyết cũng cười nhạo: "Thằng nhóc, nếu như cậu có thể mua
được bốn chiếc Ferrari vậy thì tôi sẽ nhảy xuống sông lớn của Kim
Đô!"