Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 292: Đào hố


1 năm

trướctiếp

"Passat? Chị cảm thấy như vậy thì cứ cho là như vậy đi." Lâm Thiên cười lắc đầu.

Chiếc xe mà Lâm Thiên lái có giá trị gần bảy tỉ rưỡi kết quả lại bị Lưu Yến nhận thành xe Passat có giá khoảng hơn bảy trăm triệu, hơn nữa còn tưởng rằng anh thuê chiếc xe này?

Như Tuyết nhìn thấy Lâm Thiên bị bác và chị họ xem thường thì trong lòng cô ấy khẳng định là hơi không thoải mái.

Cô ấy đã biết là sẽ như thế này nên bảo Lâm Thiên lái chiếc Porsche 918 tới.

Hai mươi phút sau bốn người tới một quảng trường thương mại.

"A, sao nhà hàng này lại đóng cửa rồi." Bác của Như Tuyết nhìn chằm chằm một nhà hàng đã đóng cửa không tiếp tục kinh doanh nữa.

"Mẹ, nhà hàng này đã đóng cửa vậy thì chúng ta đổi nhà hàng khác đi." Lưu Yến nói.

"Tôi có đề nghị thế này, nhà hàng pháp ở bên cạnh cũng không tệ, đây cũng là nhà hàng pháp cấp hàng đầu ở Kim Đô." Lâm Thiên chỉ vào một nhà hàng pháp ở bên cạnh nói.

Lần trước Lâm Thiên và chị họ Lâm Mộc Thanh gặp mặt ở bên trong nhà hàng pháp này.

"Nói cứ như là cậu đã từng ăn rồi vậy." Bác của Như Tuyết khinh thường cười giễu.

Lâm Thiên không trả lời, anh lười cãi với bà ta.

"Được rồi, vậy thì chọn nhà hàng này đi." Lưu Yến con gái của bà ta nói.

Ngay sau đó một nhóm bốn người đi vào nhà hàng pháp.

Sau khi ngồi xuống nhân viên phục vụ đưa menu lên.

"Đưa tôi xem!"

Bác của Như Tuyết chủ động nhận menu.

Nhưng mà khi bác của Như Tuyết nhìn thấy trên menu đều là tiếng Pháp thì bà ta lập tức trở nên choáng váng.

Ngay sau đó bà ta lại cầm một cái menu khác lên, đây là một menu bằng tiếng anh.

"Xin hỏi quý khách có cần tôi giới thiệu cho mọi người không?" Nhân viên phục vụ mỉm cười nói.

Đây là một nhà hàng tây hàng đầu, vì để thể hiện rõ ràng sự đặc sắc và chính thống nên menu dùng tiếng pháp và tiếng anh, nếu như gặp khách hàng không biết thì nhân viên phục vụ sẽ chủ động tiến hành giới thiệu.

"Không cần giới thiệu, con gái của tôi du học ở pháp về nên sao có thể không xem hiểu những tiếng nước ngoài này chứ?" Vẻ mặt bác của Như Tuyết đầy vẻ tự hào.

Ngay sau đó bác của Như Tuyết đưa menu bằng tiếng pháp cho Như Tuyết.

"Như Tuyết cháu gọi món trước đi, thích ăn gì thì cứ gọi, hôm nay bác mời."

Như Tuyết nhận menu nhìn thấy phía trên đều là tiếng pháp thì cũng trở nên choáng váng, cô ấy cũng không biết tiếng pháp.

Lâm Thiên thấy thế thì không khỏi khẽ nhíu mày.

Theo như Lâm Thiên thấy thì bác của Như Tuyết cố ý không đưa menu bằng tiếng anh cho Như Tuyết mà chỉ đưa menu bằng tiếng pháp chính là vì muốn làm cho Như Tuyết khó xử, sau đó sẽ để con gái biết tiếng pháp của bà ta chọn món ăn.

Bà ta biết Như Tuyết hiểu một ít tiếng anh nhưng lại hoàn toàn không hiểu tiếng pháp.

Bác của Như Tuyết muốn thông qua loại cách thức này để cố ý chê bai Như Tuyết, sau đó khoe khoang con gái bà ta tài giỏi như thế nào.

Bà ta khoe khoang con gái bà ta tài giỏi thì Lâm Thiên không có ý kiến, nhưng tại sao lại muốn giẫm lên người khác làm giá đỡ chứ? Điều này làm cho Lâm Thiên khó chịu.

"Như Tuyết, anh giúp em chọn món nhé."



Lâm Thiên vừa nói vừa cầm menu bằng tiếng pháp.

Hiển nhiên Lâm Thiên không muốn để cho Như Tuyết bị chê bai, không muốn lòng tự trọng của Như Tuyết bị đả kích.

"Ô, dế nhũi như cậu mà cũng biết tiếng pháp sao?"

Bác của Như Tuyết thấy Lâm Thiên cầm menu thì bà ta lộ ra nụ cười khinh thường.

"Không biết thì không thể gọi món sao?" Lâm Thiên cười giễu.

Ngay sau đó Lâm Thiên quay đầu nói với nhân viên phục vụ:

"Tất cả các món ăn trên menu từ đầu đến cuối đều đưa lên một phần giống nhau, thiếu một món cũng không được!"

"Anh, anh...Anh xác định muốn gọi hết tất cả sao? Nhiều món ăn như vậy bốn nguời có thể ăn hết không?"

Nhân viên phục vụ ngạc nhiên, anh ta chưa từng gặp tình huống như thế này.

"Tôi xác định, có ăn hết hay không thì tôi cũng gọi, có tiền thì tùy hứng thôi." Lâm Thiên lạnh nhạt nói.

"Anh thật là hào phóng, tôi sẽ lập tức đi dặn nhà bếp." Nhân viên phục vụ gật đầu trả lời sau đó quay người chuẩn bị rời đi.

Bác của Như Tuyết nghe thấy Lâm Thiên gọi hết tất cả các món thì mặt của bà ta tái mét, phải biết rằng hôm nay bà ta là người mời khách đấy!

Mặc dù bà ta không xem hiểu tiếng pháp nhưng mà vừa rồi lúc xem menu bà ta lại xem hiểu giá cả, dù sao thì giá cả là dùng chữ số la mã.

Những giá cả kia đều là mấy trăm, mấy nghìn đấy!

Nếu như gọi tất cả các món vậy thì hôm nay bà ta phải tốn mấy chục nghìn, nghĩ đến đây thì bà ta lại đau lòng. Mặc dù nhà bà ta có tiền nhưng cũng không thể chịu được.

"Chờ một chút! Chờ một chút!"

Bác của Như Tuyết vội vàng gọi nhân viên phục vụ lại.

Ngay sau đó bác của Như Tuyết nhìn chằm chằm Lâm Thiên răn dạy và quở mắng:

"Thằng nhóc, cậu ở đây giả bộ cái gì chứ lại còn có tiền thì tùy hứng thôi? Người tính tiền chính là tôi đấy!"

Lâm Thiên cười giễu: "Là bác bảo Như Tuyết tùy ý chọn món, thế nào? Bác không thể trả nổi sao? Nếu như bác không thể trả nổi thì cứ nói thẳng để cháu trả thay."

"Cậu tính tiền? Cậu có tiền sao? Hơn nữa nhà tôi có tiền như vậy sao lại không thể trả nổi chứ? Chẳng qua tôi thấy gọi nhiều món như vậy thì quá lãng phí mà thôi." Bác của Như Tuyết ấp úng nói.

Bác của Như Tuyết rất sĩ diện nên đương nhiên bà ta sẽ không nói rằng mình không thể trả nổi.

Lâm Thiên cười lắc đầu sau đó quay đầu nói với nhân viên phục vụ:

"Được rồi, cứ làm theo lời tôi vừa mới nói, mặt khác mang đến cho tôi một chai Lafite năm 95."

"Vâng thưa anh."

Sau khi nhân viên phục vụ trả lời thì quay người rời đi.

Bâc của Như Tuyết nghe thấy Lâm Thiên lại gọi một chai Lafite năm 95 thì sắc mặt bà ta càng thêm khó coi, nhưng mà vì mặt mũi bà ta phải cố gắng nhịn.

Sau khi chọn món ăn.

"Như Tuyết, em có thích đọc sách không?" Lưu Yến mở miệng hỏi.

"Cũng tạm ạ." Như Tuyết gật đầu.

"Vậy sao? Chị cũng thích đọc sách, đặc biệt là những cuốn sách nổi tiếng của các nước, em đã đọc 《 Tội lỗi và trừng phạt 》của nhà văn Dostoyevsky nước Tô chưa?" Lưu Yến hỏi.



"Em chưa từng đọc." Như Tuyết lắc đầu.

"Không phải chứ? Ngay cả quyển sách này mà em cũng chưa đọc sao? Vậy em lên đại học mỗi ngày đều làm gì thế, chẳng lẽ mỗi ngày chỉ lo yêu đương thôi sao? Em như vậy không phải là lãng phí tiền mẹ em bỏ ra để cho em học đại học sao." Dáng vẻ Lưu Yến rất cao quý.

Bác của Như Tuyết nở nụ cười, bà ta cảm thấy con gái của mình rất tài giỏi.

"Chuyện này...Em...Em không dám so với chị họ, em cũng không đọc nhiều sách nổi tiếng cho lắm." Như Tuyết cúi đầu có vẻ hơi tự ti nói.

Lâm Thiên thấy thế thì mở miệng nói:

"Tôi cũng rất thích đọc sách nổi tiếng, gần đây tôi đang đọc một tác phẩm kinh điển có tên 《 Đêm tối mưa 》, không biết chị Lưu Yến đã đọc chưa? Đây chính là một cuốn sách vô cùng kinh điển."

"Đương nhiên là tôi đã đọc rồi!" Dáng vẻ Lưu Yến tự tin nói.

"Vậy sao? Vậy chị nói xem tác giả là ai?" Trên mặt Lâm Thiên nở nụ cười.

"Chuyện này...tôi đã đọc từ rất lâu rồi nên không nhớ rõ tác giả của quyển sách này là ai." Lưu Yến nói quanh co.

"Ha ha!" Lâm Thiên cười ha hả.

"Này, cậu cười cái gì?" Đầu chân mày của Lưu Yến nhíu lại.

Như Tuyết cũng không hiểu nhìn Lâm Thiên, không biết tại sao Lâm Thiên đột nhiên lại cười to.

"Chị họ Lưu Yến, tôi không thể không bội phục chị rất tài giỏi, quyển sách 《 Đêm tối mưa 》mà tôi nói chẳng qua chỉ là một cái tên mà tôi tùy tiện nói ra, tôi chỉ nói bừa thôi vậy mà chị đã đọc rồi? Chị thật là giỏi!" Lâm Thiên cười nói.

Sau khi Lưu Yến nghe thấy thì sắc mặt trong nháy mắt trở nên rất khó coi.

Sắc mặt mẹ của cô ta cũng trở nên khó coi, cảm giác như là rất mất mặt.

"Bịa đặt? Phốc phốc!"

Như Tuyết không nhịn được che miệng bật cười, vẻ lo lắng khi vừa rồi bị Lưu Yến xem thường lập tức bị quét sạch sành sanh.

"Thằng nhóc, cậu...cậu vậy mà đào hố với tôi?" Lưu Yến xanh cả mặt trừng mắt nhìn Lâm Thiên, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Thiên.

"Đúng là tôi đào hố nhưng mà tự chị nhảy vào trong hố, nếu như chị nói chị chưa đọc thì hiển nhiên là tôi sẽ không hố được chị, ai bảo chị mạo xưng là trang hảo hán chứ?" Lâm Thiên cười nói.

"Thằng nhóc cậu còn không biết xấu hổ nói tôi mạo xưng là trang hảo hán sao? Cậu biết xẩu hổ chút được không? Một kẻ nghèo còn nói bản thân có xe sang lại còn nói mình có vài tỷ tiền tiết kiệm, nói mình là cháu của nhà giàu nhất, cậu không biết cậu giả vờ đến mức nào sao?" Giọng điệu của Lưu Yến ác liệt.

"Thật là có lỗi đó đều là sự thật chứ không phải tôi đang khoác lác." Lâm Thiên lạnh nhạt nói.

"A, bây giờ lại còn mặt dày mày dạn không chịu thừa nhận, cậu thật sự không biết trong mắt tôi cậu chính là tôm tép nhãi nhép thôi sao!" Ánh mắt Lưu Yến nhìn Lâm Thiên tràn đầy vẻ xem thường.

"Được rồi, chị đã nghĩ là như vậy thì cứ cho là như vậy đi?" Lâm Thiên lạnh nhạt buông tay.

Lâm Thiên đã giải thích đủ nhiều, hơn nữa Lâm Thiên biết bản thân có giải thích thế nào đi nữa thì họ cũng đều cho rằng mình đang khoác lác.

Lúc này nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên.

"Phốc! Như Tuyết bộ đồ ăn của pháp không phải được đặt và dùng như vây." Lưu Yến che miệng cười nói.

Sau khi Như Tuyết nghe vậy thì mặt đỏ lên.

Cô ấy từng đến nhà hàng tây hai lần hơn nữa đều là Lâm Thiên dẫn cô ấy đi ăn, lúc cô ấy và Lâm Thiên ăn đều không có chú ý nhiều như vậy cho nên cô ấy khẳng định là không hiểu và không biết quá trình sử dụng bộ đồ ăn.

"Như Tuyết, nhìn chị họ dùng như thế nào thì em học theo như vậy tránh cho sau này khi em đi ăn đồ ăn pháp lại bị người ta chê cười, vậy thì rất mất mặt có biết không?" Lưu Yến kiêu ngạo nói.

Mặc dù Lưu Yến nhìn có vẻ như là có lòng tốt nhưng trong giọng nói của cô ta lại vô tình hay cố ý bộc lộ một loại cảm giác ưu việt, dường như đang khoe khoang với Như Tuyết rằng cô ta tài giỏi như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp