*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Rõ ràng là anh ấy xem thường, không coi trọng các thí sinh trên sân khấu chút nào.
Coi bọn họ giống như rác rưởi.
“Ừ, Vũ muội muội, cô xem Phi ca của cô thể hiện sức mạnh của mình trên sân khấu từ khi nào? Tôi nhớ tới Phi ca đã lên sân khấu thi đấu. Đó là khi Phi ca mười hai tuổi. Lúc đó so tài với một cao thủ của Bát Cực Môn. Kết quả là người của Bát cực môn kia bị Phi ca đào ra hai con mắt, trẹo cả tay chân, tàn phế suốt đời, haha! ” Thí luyện đội có người nói.
Những người phụ nữ trong thí luyện đội đều nhìn Đoạn Phi, không khỏi lộ ra vẻ ưu ái, quả nhiên thực lực của anh ta thực sự quá mạnh.
“Phi ca, anh coi như là giúp tôi một chút có được không?” Tây Môn Vũ trong mắt bỗng nước mắt lưng tròng.
Chưa kịp đợi Đoạn Phi trả lời.
Chợt có vài tiếng bước chân vội vã.
Vài tên vệ sĩ cùng nhau đi về phía Tây Môn Vũ.
” Đại tiểu thư! Tôi tìm được rồi!” Người vệ sĩ hào hứng nói.
Mà Tây Môn Vũ đương nhiên biết rằng những gì vệ sĩ này nói là tìm được cái gì.
“Hả? Người ở đâu? Chẳng lẽ đã rời khỏi Thái Thành rồi sao?” Tây Môn Vũ tức giận nói.
“Không sai, hai người bọn họ đang ở ngay đằng kia, chúng tôi đã xác nhận! Họ thật có bản lĩnh, dám tới yến tiệc của chúng ta!” Người vệ sĩ nói.
” Cái gì “ Tây Môn Vũ kinh hãi.
Đã có hàng chục vệ sĩ vây quanh hai người.
“Đồ khốn kiếp, anh chết chắc rồi, Phi ca, tôi muốn anh móc mắt cắt đứt tay chân của hắn!” Tây Môn Vũ nắm chặt tay.
” Được!” Đoạn Phi gật đầu đồng ý.
Lại nói về Trần Lạc Thần bên này.
Trần Lạc Thần và Thiết Thành, Bạch Tiểu Phi đều tập trung xem đánh nhau trên võ đài.
Thành thật mà nói, hai võ sĩ này đều đã được huấn luyện chăm chỉ, và kỹ năng của họ phong phú hơn và họ cực kỳ thú vị.
“Trần Thiếu, hình như có chuyện gì rồi, những vệ sĩ này hình như là tới vì chúng ta, tôi cũng nhìn thấy cô gái gây sự lúc buổi trưa!” Thiết Thành vừa xem võ đài đấu vừa uống nước trái cây.
“Hừ, tôi đã thấy lâu rồi. Vừa bước vào đã có người nhìn chúng ta. Không ngờ cô gái họ Tây Môn này thật sự là không thèm nói đạo lý!” Trần Lạc Thần không khỏi cười khổ.
“Anh hai, có chuyện gì vậy?” Bạch Tiểu Phi cũng cảm thấy lo lắng.
Nhẹ giọng hỏi.
“Không sao, cứ xem bọn họ muốn làm gì!” Trần Lạc Thần nhẹ giọng nói.
“Tiểu Phi Tiểu Phi, anh tại sao lại gọi người này là sư huynh?” Vương Lệ Kiệt lúc này liền lôi kéo cánh tay của Tiểu Phi hỏi.
Cô cảm thấy thế nào, anh ấy tên là Trần Lạc Thần, xem ra so với Tiểu Phi còn lợi hại hơn rất nhiều, Tiểu Phi giống như một đứa em trai trước mặt anh ta? “Không nên hỏi cũng đừng hỏi, cứ im lặng mà xem, đợi chút nữa xảy ra đánh nhau, mấy người các cô chạy đến một bên, không có chuyện của các cô, bọn hắn sẽ không làm khó các cô!” Còn Bạch Tiểu Phi thì nắm chặt tay, chờ Trần Lạc Thần ra lệnh bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng đánh trả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT