*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đưa bà ta bay ra ngoài, và một cái lỗ to bằng nắm tay xuất hiện trên cổ bà ấy.
Sau khi tiếp đất, hai mắt đã vô thức,và bà ta chết 1 cách thật sự bi thảm.
Trần Lạc Thần thu hồi Phá Quân, đi về phía Thiết Thành.
“Bà ấy đã xóa sạch nhân tính của mình rồi. Ngươi còn trông cậy gì bà ấy nữa, ngươi nghĩ bà ta sẽ làm những việc tử tế gì trước khi chết sao? Ta biết, ngươi một mực đang vì phụ thân của ngươi, vì Tiểu Lâu nên canh cánh trong lòng, nhưng bây giờ, tất cả đều đã kết thúc!” Trần Lạc Thần vỗ vỗ vai Thiết thành nói.
Thiết Thành nắm chặt tay, nặng nề gật đầu.
“Vậy thì Trần Thiếu, chúng ta phải gì tiếp theo?” Thiết Thành hỏi.
” Mã Tiến biết đại sư Ninh Viễn, anh ấy biết về Cổ gia, ta muốn đến thăm ông ấy, Cổ gia này đầy bí ẩn, bọn họ biết về nữ tử áo trắng, và cũng trăm phương ngàn kế tìm kiếm nữ tử áo trắng, bây giờ Hải vương cung đã hủy hoại. Cổ Vũ Tiêu tung tích lại không rõ! Nếu như cô ấy chết thật rồi, ta đã sai người tìm lâu như vậy, vì sao ngay cả bộ thi thể cũng không tìm ra?? ” Trần Lạc Thần nói.
“Tôi xem, Trần Thiếu, ngài có nghi ngờ đén nữ thần tiên không, khả năng đã bị mang đi, mà lại rất có thể mang đến Cổ gia?” Thiết Thành gật đầu nói ” Ừm, mấy ngày nay, ngươi an tâm dưỡng thương đi!” Trần Lạc Thần vừa nói, vừa hít một hơi thật sâu, thấy mái tóc đen tím cùng làn sương tím quanh thân tan biến, Trần Lạc Thần sau đó liền trở lại hình dáng của một người bình thường.
Sau khi trải qua thiên đạo rửa tội, quả thực giúp ích rất nhiều và đã giúp nâng cao căn bản nội lực! Và ngày hôm sau.
Kim Lăng bên trong một phòng lớn.
Đại sư Ninh Viễn đang thuyết giảng về quyên góp từ thiện.
Đại sư Ninh Viễn là một vị cao tăng vô cùng nổi tiếng ở Hoa Hạ.
Vì vậy, sự tham dự của đại sư đã làm cho bối cảnh náo nhiệt.
Dựa theo Mã Tiến nói, là muốn để đại sư Ninh Viễn một mình đến gặp Trần Thiếu.
Nhưng là bị Trần Lạc Thần cự tuyệt, Trần Lạc Thần cũng không muốn thay đổi hành trình của đại sư Ninh Viễn, hơn nữa rất nhiều người đã chuẩn bị cho việc quyên góp này từ lâu, Trần Lạc Thần cũng không vội vàng như vậy.và anh củng không thể sử dụng danh tính của mình để người ta bắt người ta hủy là hủy.
Cho nên Trần Lạc Thần cũng tới xem cảnh,và chờ đại sư Ninh Viễn giảng.
“Trần Lạc Thần?” Lúc Trần Lạc Thần bước vào cửa đột nhiên bị ai đó vỗ vai …
” Hiểu Nam? Sao anh lại ở đây?” Trần Lạc Thần gọi.
Nhắc mới nhớ, hai người đã không gặp nhau mấy ngày rồi.
“Hôm nay là sư phụ Ninh Viễn giảng bài. Tôi chịu trách nhiệm dẫn dắt học sinh xuất sắc của lớp chúng tôi tham gia.” Mã Hiểu Nam cười nói.
Nhưng cô cũng biết trước khi tìm được Tô Mộc Hàm, bất cứ tình cảm nào dành cho Trần Lạc Thần đều phảng phất không đáng kể.
Tâm trí của anh ấy không còn ở trên này nữa.
Nhưng Mã Hiểu Nam không bỏ cuộc, thậm chí còn chuẩn bị sẵn Trần Lạc Thần sẽ đi đâu, về đâu cô liền đi theo đấy.
” Tôi tới là muốn cùng sư phụ Ninh Viễn nói một số chuyện “ Trần Lạc Thần không có gì phải giấu giếm.
Hôm nay cũng thật trùng hợp, hai người vừa nói chuyện xong liền chuẩn bị đi vào tìm một chỗ ngồi.
Đúng lúc này, điện thoại của Trần Lạc Thần vang lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT