Bắp chân gập trực tiếp với đùi và ngón chân chạm vào đùi.

Méo mó đáng sợ.

Hắn ta thậm chí còn la hét như một con lợn.

Hắn nằm xuống trước mặt Trần Lạc Thần, toàn thân co giật.

“Ta chẳng muốn dùng nắm đấm đánh các ngươi, đồ khốn kiếp!”

Trần Lạc Thần lạnh lùng nói.

Nắm lấy lỗ tai của người đàn ông to lớn này, dựt nó ra và ném nó sang một bên.

Người đàn ông to lớn này bê bết máu, và hắn ta sắp ngất đi vì đau đớn.

Số ít người còn lại nhận ra người này rất lợi hại, hoàn toàn không phải là đối thủ, ngay cả boss(cầm đầu) cũng bị đánh.

Mà lại kéo tai như thế là quá tàn nhẫn!

Những người còn lại ném con dao găm và muốn chạy.

Nhưng làm thế nào nó có thể được?

Trần Lạc Thần đuổi theo bọn họ, một thanh sắt vụt một cái, nhanh chóng nằm xuống đất, nhân tiện lấy tai chúng nó ra, cho mấy con chó hoang ăn …

Trần Lạc Thần ném cây gậy, những người này đều đã nằm trên mặt đất.

Còn Mã Hiểu Nam cũng vội vàng lên xe đỡ Mạnh Khê dậy.

Mạnh Khê vốn là một cô gái nhỏ yếu ớt, cảnh tượng vừa rồi khiến cô sợ chết khiếp.

Cô bé không biết nếu như mình thật sự bị những người này làm nhục, vậy còn có thể nào sống sót.

Thậm chí nói sẽ tự sát.

Trong thời gian này, Mạnh Khê đã làm quá nhiều điều trái với lương tâm của mình.

Bản thân điều này đã tác động mạnh đến tinh thần của cô bé.

“Cô giáo Mã!”

Nhìn thấy Mã Hiểu Nam, Mạnh Khê không kìm được nước mắt, rơi vào trong vòng tay của Mã Hiểu Nam mà khóc.

“Cô giáo Mã, người đối tốt vơi em như vậy, em không phải người, con không phải là người!”

Cô bé ấy khóc nói.

“Được, được rồi, cô biết rồi, cô không trách em, mẹ em bệnh tật, gia cảnh khó khăn như vậy sao không nói với cô?”

An ủi Mạnh Khê, trong lòng Mã Hiểu Nam cũng rất khó chịu.

Cô không thể tưởng tượng được.

Nếu không phải Trần Lạc Thần trở về, nếu như hôm nay Trần Lạc Thần không có tới tìm đến mình.

Vậy đêm nay, Mạnh Khê, một cô gái ngoan hiền và đáng thương sẽ trải qua những gì?

Đối với một cô gái đầy hứa hẹn như vậy, tương lai của cô ấy có thể bị hủy hoại.

Mã Hiểu Nam không dám nghĩ tới nữa.

May mắn thay, mọi thứ đều may mắn.

“Thưa cô, em ăn trộm số tiền đó!”

Mạnh Khê đã khóc, cô đã nói ra tất cả.

Giờ phút này, cô gái này không còn giấu được điều gì trong lòng.

Cô ấy nói tất cả cùng một lúc.

“Em không dám động số tiền đó, cho dù thiếu tiền, em đi dạy thêm cho người khác, em đi làm cho ai đó, em sẽ không động số tiền, không sạch sẽ này!”

Mạnh Khê khóc.

“Mặc kệ đi, cô hiểu em!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play