Lúc này Võ Cường Nhất Kiếm mới tỉnh táo lại, bỏ đao xuống, vái một cái thật sâu với Trần Lạc Thần.

“Tôi thua rồi!”

Lúc này mới đi xuống đài.

“Trần Lạc Thần, cảm ơn anh vừa nãy đã hạ thủ lưu tình.

Nhân sâm vua này, thuộc về tập đoàn Thiên Thành của anh!”

Hai mắt Võ Cường Hoa Yến còn mang theo một ý tứ khác nhìn Trần Lạc Thần.

“Đã nhường rồi!”

Trần Lạc Thần ở trên đài mỉm cười nói.

“Trần …Trần Lạc Thần…? Anh lại là ông chủ Trần của tập đoàn Thiên Thành.

Tôi bảo mà, tôi nhìn anh là đã thấy không giống người bình thường! Thật không hổ là con rể tốt của nhà họ Trần chúng ta!”

Tô Hồng nuốt một ngụm nước miếng đi lên đầu nói với Trần Lạc Thần.

“Bà Hồng, tiền sẽ chuyển vào tài khoản nhà họ Trần không thiếu một xu, còn tay đấm vua này tập đoàn Thiên Thành tôi lấy đi rồi!”

Trần Lạc Thần chẳng thèm nhìn bà ta.

Lấy được tay đấm vua, đi xuống đài.

Giờ phút này, mọi người đã nhìn tập đoàn Thiên Thành với một con mắt khác.

“Chị, em vô dụng.

Ở trước mặt anh ta em không chịu được một kích nào cả!”

Võ Cường Nhất Kiếm vẻ mặt áy náy.

“Không, Nhất Kiếm.

Chênh lệch giữa em và cậu ta không phải là chênh lệch về chiêu thức hay kỹ xảo mà là bởi cậu ta đã không phải là võ sĩ bình thường nữa rồi!”

Võ Cường Hoa Yến nhẹ giọng nói.

“Không phải là võ sĩ bình thường?”

Nhất Kiếm ngạc nhiên và nghỉ ngờ.

“Ừ, em có còn nhớ điều ông nội đã từng nói với chúng ta không, một khi sức chịu đựng của cơ thể và thuộc tính của mạch máu của con người đều đạt tới một trình độ nhất định nào đó, cậu ta sẽ không còn là người luyện võ bình thường nữa.

Bởi vì trong cơ thể cậu ta sẽ sinh ra nội lực!”

Võ Cường Hoa Yến nhìn chằm chằm bóng lưng của đám người Trần Lạc Thần đang đi xuống chân núi, mang theo ánh mắt hâm mộ nói.

“Thế thì chẳng phải là nói.

Cậu ta là võ sĩ nội lực, thế thì thảo nào.

Em sao mà làm đối thủ của của võ sĩ nội lực được.

Nhưng không đúng chị ơi.

Em nhớ ông nội từng giảng là cao thủ có thiên phú, cho dù là vừa ra đời cũng không thể sinh ra nội lực luôn được.

Nhưng cậu ta trông bằng tuổi chúng ta, sao có thể được như vậy chứ?”

“Đây cũng là nghi ngờ của chị.

Cậu ta còn trẻ như vậy lại có được một cơ thể và sức mạnh mà người bình thường không có được, hơn nữa còn sinh ra nội lực cực kỳ hùng hậu.

So sánh ra thì bây giờ chị càng hứng thú với thầy của cậu ta hơn rồi đấy.

Thầy của cậu ta sẽ ở trình độ nào đây?”

Võ Cường Hoa Yến nói.

“Vẫn là quay về hỏi ông nội thôi, trong thành phố này lại cất dấu một cao thủ như vậy!”

Võ Cường Nhất Kiếm sợ hãi than.

Mà sau khi buổi lễ hoàn thành xong, Trần Lạc Thần không để ý đến người nhà họ Trần.

Anh trực tiếp trở về biệt thự.

“Trần Lạc Thần, không ngờ có nửa năm không gặp thôi cậu đã giỏi như vậy.

So với đám người nhà họ Vũ còn giỏi hơn!”

Trên xe, Tần Lam ngồi bên cạnh Trần Lạc Thần, nói.

“May mắn, có một người thầy tốt.”

“Phải rồi Trần Lạc Thần, lần này cậu trở về với chị đi.

Cậu không biết bây giờ mỗi ngày ba đều lo lắng cho cậu! Tần Lam kéo tay Trần Lạc Thần, nói.

“Chị Lam, bây giờ tôi chưa về được.

Hơn nữa các chị đã nhìn thấy chuyện của tôi, trước mắt đừng nói với người khác.

Thiệt hơn trong đó tôi đã nói rồi, tôi không muốn sự kiên trì suốt nửa năm qua đều trở thành uổng phí!”

Trần Lạc Thần mỉm cười nói.

“Được rồi, chị sẽ không nói chuyện này đâu.

Thế Trần Lạc Thần à, bước tiếp theo cậu định làm gì? Có tiếp tục ở lại Hải Dương không? Chị nghe ba nói, người nhà họ Vũ đều đi vào tỉnh Hưng Yên rồi, bọn họ quá gần em”

Tần Lam lại lo lắng nói.

“Thưa anh, lại là bốn người đó!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play