Không ngờ lại ở trong mắt cậu chủ Trần này, Con phố thương mại lớn như vậy còn chẳng bằng cái rắm.
Nhà họ Trần này rốt cuộc lợi hại tới mức nào?
Giang Bích Ngọc và một đám nữ sinh cũng sắp mê mẩn rồi. Nếu ai làm bạn gái của cậu chủ Trần sẽ tốt biết bao.
truyện tiên hiệp hay“Nhưng cậu chủ Trang, có phải anh nói quá về nhà họ Trần hay không!?”
“Nếu là gia tộc lớn, chúng tôi chắc hẳn phải thấy ở trên mạng chứ!”
Có mấy nữ sinh không mấy tin tưởng.
Trang Đông Thành mỉm cười: “Những người mà mọi người thường thấy đều không phải là người lợi hại nhất. Các người có thể nghĩ lại xem, bây giờ có mấy tập đoàn lớn đang nổi trên mạng, vậy ở phía sau ủng hộ tập đoàn này lại là tồn tại thế nào chứ? Cho nên, phía sau mỗi sản nghiệp cỡ lớn đều có một tập đoàn tài chính chống đỡ, mà chống đỡ này chính là gia tộc lớn mà mọi người bình thường không nghe tới được mà tôi đã nói!”
“A… Có lý!”
Bây giờ một đám nữ sinh mới tin.
Reng reng.
Mà vào lúc này, điện thoại lại đổ chuông
Vương Tuệ Mẫn đi qua nhìn số điện thoại, lập tức kinh ngạc: “Lại là quản lý thương mại ZF gọi điện thoại tới!”
Trong lòng Vương Tuệ Mẫn lập tức lo sợ bất an.
Công ty đúng là suýt nữa phá sản vì tài chính không đủ, nhưng ngay vừa rồi, tập đoàn kinh doanh Kim Lăng đã tuyên bố đầu tư vào công ty.
Lúc này bên Quản lý thương mại gọi điện thoại tới, không phải là muốn kiểm tra tài sản của công ty chứ?
Phải biết rằng, ngân hàng cho mình mượn tiền để quay vòng lại không nói chuyện tình cảm, mình không thể quay vòng, bọn họ sẽ lập tức thông báo cho bên quản lý thương mại.
Rất rõ ràng, tất cả mọi người hiểu rõ đạo lý này.
Ai nấy lập tức không nói nữa, lẳng lặng chờ đợi.
“Cảm ơn cục trưởng Hoàng, dạ dạ dạ, cảm ơn ngài đã khích lệ và ủng hộ chúng tôi! Được, tạm biệt!”
Sau đó, Vương Tuệ Mẫn lại thoáng lộ vẻ kích động cùng hưng phấn nói một tràng làm cho tất cả mọi người bối rối.
“Đó là cục trưởng Hoàng à?”
Ba của Tô Lệ Hàm kinh ngạc nói.
Công ty hạng hai, hạng ba như đám người bọn họ lại vô cùng sợ hội Quản lý Thương mại.
Nghe giọng điệu của Vương Tuệ Mẫn thì biết được chuyện này chắc là vui chứ không phải lo.
“Đúng vậy!”
Vương Tuệ Mẫn kích động lập tức nói ra những lời chúc của cục trưởng Hoàng.
“Xem ra cậu chủ Trần thật sự ra tay rồi, bằng không sẽ không thể như vậy được!”
“Cậu chủ Trần này quả nhiên là có năng lực lớn!”
Đám người Tô Minh sùng bái nói.
Có thể nói chuyện này đã khiến cho không ít người nghi ngờ, cậu chủ Trần thần bí này rốt cuộc là ai vậy?
Lại nói mấy ngày sau đó, Trần Lạc Thần thật ra yên tĩnh hơn rất nhiều, đương nhiên thẻ mua đồ sáu chục tỷ của chị đã bị anh dùng chỉ còn lại khoảng ba tỷ, xem như đã tiêu sạch.
Anh mua cho mình ít quần áo đắt tiền, cộng thêm một ít đồ dùng, đồng hồ đeo tay các loại.
Trong thời gian đó, có một lần Dương Ngọc gọi điện thoại tới để vay tiền Trần Lạc Thần nhưng bị anh từ chối.
Dĩ nhiên không phải lòng dạ Trần Lạc Thần ác độc, mà anh muốn cho Dương Ngọc một bài học.
Chỉ một mực theo đuổi tiền bạc là vô dụng, có đôi khi nhìn như nhận được nhưng trên thực tế lại là mất đi.
Anh thật sự không hy vọng Dương Ngọc lại tiếp tục như vậy nữa.
Cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cô ấy đánh mất chính mình.
Mà sau khi Dương Ngọc bị Trần Lạc Thần từ chối, mấy ngày qua cũng không có tin tức gì.
Trần Lạc Thần chuyên tâm đi chuẩn bị cuộc thi khoa ba của mình.
“Làm gì vậy em trai?”
Hôm nay là thứ bảy, Trần Lạc Thần đang nằm ở trên giường đọc sách.
Đám người Dương Thanh lại ra ngoài chơi.
Khi anh đang cảm thấy chán ngắt thì chị Trần Bạch Lan đột nhiên gọi điện thoại tới.
“Đọc sách chứ gì nữa chị! Có chuyện gì sao?”
Bây giờ Trần Lạc Thần vẫn cảm thấy có chút đau đầu về người chị kiêu ngạo hống hách này của mình.
Nhớ khi còn bé trong nhà rất nghèo, bởi vì mình muốn mua một cây kem cũng sẽ bị chị đánh một trận, chửi mình không hiểu chuyện.
Nhưng bây giờ thì hay rồi, việc giáo dục người nghèo kết thúc, tiêu không hết tiền, thế mà còn bị chị mắng một trận!
Trần Lạc Thần nghĩ đến đây lại thấy cuộc sống quá kịch tính, cứ cảm giác như mình đang nằm mơ vậy.
“Ừ, chị vừa kiểm tra thẻ mua đồ của em, quả thật đã tiêu hết rồi. Ha ha, không tệ, không tệ. Chị nghe Chấn Quốc nói em đã có tiến bộ rất lớn, không ngờ lại học được cách điều động tài nguyên trong nhà, đầu tư cho một công ty nhỏ!”
“Chị đã điều tra qua, em giúp công ty nhỏ kia là vì coi trọng con gái nhà người ta à? Em tính tìm cho chị một em dâu phụ sao? Hì hì!”
Trần Bạch Lan vừa cười vừa nói.
Mấy ngày nay Trần Lạc Thần thật ra vẫn liên hệ với Tô Lệ Hàm, quan hệ ngược lại rất ái muội, Tô Lệ Hàm gần như chuyện gì cũng trò chuyện với Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần cũng vui vẻ nói chuyện với cô.
Nhưng càng nói chuyện, Trần Lạc Thần trái lại càng không muốn bước qua một bước kia, theo đuổi Tô Lệ Hàm.
Không ngờ tin tức này đã bị chị biết được.
“Không có!”
Trần Lạc Thần cười gượng nói.
“Khụ khụ, không đùa với em nữa. Chị chỉ là thấy em thử đầu tư nên mới nhớ ra một việc. Vừa lúc chị dự định sẽ đầu tư xây dựng một vài trường học, trung tâm thương mại gì đó ở Kim Lăng, nhưng chị nghĩ, ngược lại không bằng để cho em thử một lần, em đi làm giúp chị chuyện này đi!”
Trần Bạch Lan không tim không phổi nói.
“A? Nhưng chị già ơi, em đâu có hiểu gì về đâu tư đâu?”
“Em không hiểu mới bảo em đi học. Không sao đâu, Lý Chấn Quốc sẽ thu xếp cho nhân viên có chuyên môn tới giúp em đầu tư, hơn nữa năng lực còn không tầm thường đâu. Đúng lúc em cũng mượn cơ hội này, học tập xem làm thế nào để vận dụng tài sản, để tránh cho sau này, em không qua được cửa ải quan trọng nhất, vậy ba cũng không có cách nào…”
“Cửa ải cuối cùng gì chứ?”
Bây giờ Trần Lạc Thần mới kịp phản ứng, chị nói chuyện thật kỳ lạ.
Hơn nữa, lúc đầu chị gửi tiền cho mình lại quy định nghiệp vụ, bảo mình tiêu ít nhất sáu trăm triệu, tiêu sáu chục tỷ các loại.
Điều này không giống như chị đốt tiền mà dường như có mục đích gì đó.
Bây giờ xem ra, quả nhiên là vậy!
“Không có gì không có gì, có một vài chuyện em không nên biết thì bây giờ đừng có hỏi. Em cứ làm theo lời chị nói. Thời gian tới, em cứ tập trung đầu tư vào ngành kinh doanh, giáo dục, giải trí một chút. Nói chung cái nào mà em cho rằng có thể kiếm tiền, em đều có thể làm. Về phần danh nghĩa, lại dùng danh nghĩa của tập đoàn kinh doanh Kim Lăng đi, tiền cũng do tập đoàn bỏ ra!”
Trần Bạch Lan nói xong lại dặn dò Trần Lạc Thần vài câu, bảo anh tranh thủ thời gian rồi cúp máy.
Trần Lạc Thần bất lực gãi đầu.
Anh thật sự không hiểu những điều này.
Mà vào lúc này, điện thoại vừa đặt xuống lại đổ chuông.
Anh cầm lên xem, hóa ra là Lý Chấn Quốc rất hợp với công việc gọi tới.
“Cậu chủ Trần, cậu đang bận à? Nếu cậu không bận, có thể tới sơn trang một chuyến không? Cục trưởng Hoàng của hội Quản lý Thương mại, cục trưởng Lý của Sở giáo dục và không ít nhân vật nổi tiếng đều tới, muốn gặp mặt cậu!”
“Tôi cũng không bận lắm. Được rồi, tôi sẽ qua ngay!”
Trần Lạc Thần từ chối yêu cầu muốn phái xe tới đón của Lý Chấn Quốc, anh gọi xe qua đó.
Làm quen thêm một số người, tăng thêm quan hệ với một vài người chính là Trần Lạc Thần muốn tăng lên hy vọng cho mình.
Mà Trần Lạc Thần ngồi trên xe, nghĩ mình sắp thi lấy bằng lái, vừa nghĩ tới có bằng lái xe thì có thể tự mình lái xe, Trần Lạc Thần thật ra rất chờ mong.
Chẳng mấy chốc, anh đã tới Ôn Tuyền Sơn sơn trang.
Trần Lạc Thần quen việc dễ làm đi vào trong đại sảnh.
“Thưa ngài, ngài chờ một lát. Xin hỏi ngài có hẹn trước không?”
Nhưng không ngờ, Trần Lạc Thần vừa đi vào đã bị một nhân viên phục vụ cản lại.
Chủ yếu là nhân viên phục vụ nhìn anh thế nào cũng không giống với người có thể trả được chi phí ở đây.
Mà giọng nói của cô nhân viên phục vụ làm cho Trần Lạc Thần gần như chấn động, chợt quay đầu.
Bốn mắt nhìn nhau, nhân viên phục vụ cũng kinh ngạc đến há hốc mồm.
“Trần Lạc Thần?”
“Dương Ngọc?”
“Sao lại là cô!”
“Sao lại là anh!”
- ------------------