Trần Lạc Thần nghe xong, lập tức có hứng thú, vừa vặn, sau này chẳng những mình muốn đi tìm Sâm Vương kia mà bình thường cũng phải dùng dược liệu để rèn luyện, như thế đúng là thuận tiện!

Anh thầm nghĩ trong lòng.

“Tiền tôi có thể mượn được, chờ tạnh mưa, chúng ta sẽ lập tức tới đó!”

Trần Lạc Thần nói.

Một ngày sau.

Thị Tháp Câu Trấn, trong một khách sạn nhỏ.

“Thưa anh, làm xong rồi!”

Thẩm Vạn Sơn đẩy cửa ra.

Cùng lão Tam lão Ngũ đi vào trong.

“Nhanh như vậy à?”

Trần Lạc Thần cười nói.

“Khụ khụ, đừng nói nữa, ông chủ của nhà máy dược liệu này cũng đang bị mấy thế lực ở đây quấy rối, sớm đã không chịu được nữa rồi, tôi dùng giá thấp nhất mua lại cả nhà máy và công ty, bây giờ chúng ta chỉ còn lại một chút tiền, đúng rồi, ông chủ của công ty cũng đổi rồi, anh đặt lại tên cho nó đi?”

Thẩm Vạn Sơn nói.

“Gọi là Thiên Long đi!”

Trần Lạc Thần nhàn nhạt nói một câu.

“Thiên Long? Công ty Thiên Long, tập đoàn Thiên Long? Rất tốt, đủ bá đạo, tôi sẽ đi làm ngay đây, còn nữa, anh em chúng tôi cùng nhau góp tiền mua lại trang viên của ông chủ dược liệu trước kia ở rồi! Sau này anh sẽ sống ở đó!”

Thẩm Vạn Sơn cười nói.

“Không đe dọa gì chứ?”

Tiền của Thẩm Vạn Sơn, Trần Lạc Thần biết rõ có bao nhiêu, có thể mua được một trang viên ư?

“Không có… Tuyệt đối không có! Ông chủ kia hoàn toàn tự nguyện!”

Trước khi đi, Trần Lạc Thần đã dặn dò, mua công ty không được uy hiếp, mặc dù tính tình Thẩm Vạn Sơn nóng nảy nhưng cũng không tới mức này.

“Vậy tôi an tâm rồi, mà này Vạn Sơn, các anh cũng đến trang viên ở đi, như vậy tôi cũng có người bầu bạn!”

Trần Lạc Thần nói: “Đi, chúng ta tới trang viên xem đi!”

“Được!”

Đám người Thẩm Vạn Sơn nhao nhao vui mừng.

Đi ra khỏi khách sạn, sớm đã có hai chiếc xe màu đen chờ sẵn, cũng không biết Thẩm Vạn Sơn lấy từ nơi nào.

Nhưng qua hai ngày kết giao này, Trần Lạc Thần cũng phát hiện ra Thẩm Vạn Sơn không chỉ có chút bản lĩnh như vậy mà tâm tư còn kín đáo giống như Lý Chấn Quốc vậy.

Rất nhanh, đã đến trang viên.

Mặc dù thị Tháp Câu Trấn chỉ là một thị trấn, nhưng tuyệt đối không nhỏ.

Là một trong hai thị trấn hàng đầu ở huyện Bình An.

Hơn nữa trên trấn cũng tương đối phồn hoa, quán bar quán rượu cái gì cũng có.

Chỉ có điều, không hổ là nơi hỗn tạp ở khu Thiên Thành.

Trên đường cái, khắp nơi đều có thể thấy được những người xăm trổ khắp người.

Các băng nhóm đập phá cửa hàng, đoạn đường mà Trần Lạc Thần đi qua này cũng nhìn thấy mấy chỗ.

Thật sự là loạn!

Trần Lạc Thần khẽ lắc đầu.

Rất nhanh, đã đến trang viên Thẩm Vạn Sơn mua.

Nơi này thật đúng là không nhỏ.

Chỉ có điều, Trần Lạc Thần còn chưa đi vào đã nghe thấy trong biệt thự chính của trang viên truyền đến từng đợt tiếng la khóc.

“Đều mẹ nó thành thật một chút cho tôi, khóc cái gì mà khóc, đợi chút nữa chủ nhà mới tới đều phải cười cho tôi, nếu khiến chủ nhà mới không vui thì tôi mẹ nó sẽ đánh chết các người!”

Một giọng nói đàn ông trung niên truyền đến, đang răn dạy người khác.

Thẩm Vạn Sơn đẩy cửa ra.

“Ôi! Thẩm tổng, ngài đã tới, vị này…”

“Vị này chính là ông chủ mới của chúng ta sao? Khí độ như thế thì chắc chắn là đúng rồi, tôi tên là Lương Tam, xin chào ngài!”

Tên Lương Tam, nhưng lúc này ông ta lại lấm la lấm lét cúi đầu thật sâu với Trần Lạc Thần.

“Chào…chào ông chủ!”

Ở sau lưng Lương Tam, có hơn hai mươi người giúp việc lớn nhỏ, dáng dấp đều rất xinh đẹp, giờ phút này đều đang run rẩy nói.

“Thưa anh, tất cả những người này đều là hầu gái của ông chủ dược liệu trước đó, người này là Lương Tam, là quản gia, tôi thấy bọn họ cũng không tệ nên giữ lại hết cho anh!”

Thẩm Vạn Sơn nói.

“Đúng vậy thưa ông chủ, ngài yên tâm, những hầu gái này tôi đều huấn luyện tốt cả rồi, ngài bảo bọn họ đi hướng đông bọn họ tuyệt đối không dám đi hướng tây!”

Lương Tam cười nói.

“Bọn họ… Đều do ông lừa đến đây?”

Trần Lạc Thần chậm rãi đi tới bên cạnh một cô gái.

Kéo cánh tay của cô ta, xốc tay áo lên, phía trên là một mảnh xanh tím, hiển nhiên đã chịu không ít đòn roi.

“Hắc hắc, là lúc trước tôi mua được, rất rẻ, một người hầu gái còn không bằng một bao thuốc lá quý mà tôi hút, mấu chốt là dáng vẻ đều rất xinh đẹp, ông chủ cứ yên tâm, hơn hai mươi người tôi giữ lại này đều vừa mua lại cách đây không lâu, còn chưa mất trinh, những người mất trinh đã bị tôi đuổi đi cả rồi! Ông chủ, ngài hài lòng không?”

Trần Lạc Thần nhướng mày, nhìn Lương Tam chỉ cảm thấy rất buồn nôn.

Sau đó lạnh lùng nói: “Tôi không cần, Vạn Sơn, hỏi rõ ràng địa chỉ gia đình của bọn họ rồi nghĩ cách đưa bọn họ về nhà đi…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play