Khi mọi người không biết làm sao.

“Kiển Niếp, chị gọi em ra làm cái gì?”

Phương Di hỏi.

Lúc này lại bỗng ngộ ra: “Ồ... em hiểu rồi, chị sẽ không phải là nghĩ?”

Phương Di lắc đầu bất lực: “Nói thật, Từ Dương Dương đó em bình thường đều nhìn cậu ta có hơi không thuận mắt, chị nhìn xem dáng vẻ cậu ta đối với các bạn học trong lớp bọn họ đi, hơn nữa Thẩm Quân Văn kia, cũng là kẻ sĩ, bọn họ đã gây ra phiền phức thì gây ra phiền phức thôi, chị việc gì muốn ra tay?”

“Những điều em nói chị đều biết, nhưng mà chúng ta với cậu ta không thù không oán, dù sao cũng coi như là bạn học, bọn họ trước giờ cũng chưa từng đắc tội với chị, hôm qua khi thi đấu, nữ sinh của mấy lớp đều liều mạng cổ vũ cho chị, bao gồm cả Từ Dương Dương này!”

“Nếu cứ buông tay không quản như này, chị cũng có hơi không nhẫn tâm, hơn nữa, tên Mạnh Xuyên này chị từng nghe nói, là đàn em của Tư Đồ Dương, khó tránh khỏi ở đây, còn sẽ có cái bóng của Tư Đồ Dương!”

Phương Kiển Niếp nói.

“Đù, Kiển Niếp, em phát hiện trình độ mẫn cảm của chị đều có thể đi viết tiểu thuyết rồi, đây không phải chỉ là chuyện xung đột đơn giản sao?”

Phương Di cạn lời nói.

Phương Kiển Niếp lắc đầu: “Chị cứ cảm thấy chuyện này không có đơn giản như vậy, có lẽ, là trực giác của chị mách bảo, đương nhiên, chị cũng hy vọng chị nghĩ nhiều rồi, có điều đều là bạn học, chúng ta nên giúp thì giúp đi!”

Lúc này, Phương Kiển Niếp rất không tình nguyện rút điện thoại ra.

Ấn gọi cho Tư Đồ Dương.

“Sao thế Kiển Niếp, sao đột nhiên gọi điện cho tôi rồi?”

Tư Đồ Dương hỏi.

“Không có gì, có chuyện tôi khả năng phải tìm anh giúp, Mạnh Xuyên là đàn em của anh, bây giờ cậu ta với bạn học của tôi xảy ra xung đột, tôi hy vọng anh khuyên cậu ta thu tay lại!”

Phương Kiển Niếp nói.

“Hả? Là như vậy à, vậy em bây giờ ở trường nhỉ, tôi vừa hay ở công ty gần trường các em, tôi qua tìm em nói chuyện!”

Tư Đồ Dương vội nói.

Tuy Phương Kiển Niếp không muốn để anh tới, nhưng mà cô ta bây giờ có việc cầu anh ta, cũng không tiện từ chối.

Dù sao, vài chuyện, nhà họ Phương bình thường sẽ không ra mặt.

Hơn nữa, tuy bây giờ Phương Kiển Niếp đã thừa kế sản nghiệp của ba mẹ, cũng không phải là nói nhà họ Phương sẽ xuất hiện ở chỗ sáng.

Ít nhất bây giờ sẽ không.

Lúc này, Phương Kiển Niếp ừm một tiếng thì cúp máy.

Rất nhanh, Tư Đồ Dương đã tới trường.

Trong tay còn ôm một bó hoa tươi: “Kiển Niếp, nếu tôi nhớ không nhầm, đây là lần đầu tiên em chủ động gọi điện hẹn tôi!”

“Đừng phí lời, sự việc anh làm chưa?”

Phương Kiển Niếp khoanh tay nói.

Sắc mặt Tư Đồ Dương sững ra, sau đó cười nói: “Điện thoại tôi đã gọi rồi, nhưng tên nhóc Mạnh Xuyên này ấy, lần này bị đánh rất ác rồi, bầm tím mắt, căn bản không nghe lời tôi, em nói xem tôi cũng không có cách gì rồi, tóm lại không thể kêu tôi đánh Tiểu Mạnh đã đi theo tôi từ nhỏ một trận được?”

“Với cả, lần này hình như là bạn học của em động thủ trước nhỉ? Tôi nhúng tay vào, cũng không hay!”

Tư Đồ Dương nói.

“Anh!”

Sắc mặt của Phương Kiển Niếp hơi sững ra.

“Được, vậy tôi không tìm anh nữa, tôi sắp xếp người của gia tộc khác ra mặt!”

Phương Kiển Niếp cũng không ngờ, Tư Đồ Dương ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không giúp.

Lúc này, tức tối gọi điện cho người của mấy gia tộc phụ thuộc khác.

Bảo bọn họ ra mặt đè sự việc xuống.

Kết quả, bọn họ đều tìm mọi lý do từ chối rồi.

Tư Đồ Dương ở một bên cười trộm.

Mà Phương Kiển Niếp cũng hiểu rồi.

Chuyện này, quả nhiên như những gì cô ta tưởng tượng, không đơn giản như vậy.

Mà mấy gia tộc phụ thuộc này, bây giờ rõ ràng là lấy nhà họ Tư Đồ đứng đầu.

“Kiển Niếp, em đừng cứ ương ngạnh như vậy, thật ra em nhẹ nhàng nói với tôi, đừng nói Mạnh Xuyên, cho dù là mấy gia tộc phụ thuộc đó, Tư Đồ Dương tôi cũng không để vào trong mắt, tôi có thể vì em làm bất cứ chuyện gì, bất cứ chuyện gì, Kiển Niếp em hiểu chứ?”

Tư Đồ Dương nói.

Đồng thời, nhân lúc Phương Kiển Niếp không chú ý, Tư Đồ Dương nắm tay của Phương Kiển Niếp.

“Anh tránh ra!”

Phương Kiển Niếp phản ứng lại, lập tức hất tay của Tư Đồ Dương ra, đồng thời, bởi vì sức có hơi lớn, hoa tươi trong tay Tư Đồ Dương trực tiếp rơi xuống đất.

Tư Đồ Dương nhìn bó hoa rơi dưới đất, sắc mặt cứng nhắc.

Mà trong hoa viên trường, có không ít nữ sinh đi ngang qua, đều dừng lại nhìn một màn trước mắt.

“Oa wow, có phải là tỏ tình thất bại không?”

“Ha ha ha, người đàn ông này trông ăn mặc đẹp như vậy, trực tiếp bị nữ thần từ chối rồi sao?”

“Đúng thế, nữ thần đâu phải là tùy tiện một nam sinh nào muốn theo đuổi thì có thể theo đuổi được chứ?”

Nữ sinh không khỏi che miệng cười giễu.

Cho dù các nữ sinh nhìn nam sinh, bình thường đều không bàn tới có đẹp trai hay xấu trai, mà nhìn cách ăn mặc của nam sinh, mặc đẹp, mặc đồ đắt, cho dù trông có hơi xấu, cũng là nam sinh rất có khí chất.

Mặc đồ lởm, vẻ ngoài có đẹp nữa, cũng là đồ bỏ đi.

Nhưng bây giờ thì sao, nam sinh tỏ tình thất bại rồi, cho dù ăn mặc có đẹp hơn, cũng bị mấy nữ sinh xem thường.

Vì thế thấp giọng cười bàn luận rần rần.

Mà những tiếng cười này, cũng đều truyền tới tai của Tư Đồ Dương.

Khiến anh ta mặt mày vừa thẹn vừa giận, nếu không phải là vì Phương Kiển Niếp em, tôi đâu có từng chịu nỗi nhục này.

“Kiển Niếp, em có ý gì? Lẽ nào tình yêu của tôi dành cho em, em một chút cũng nhìn không thấy sao? Em một chút cũng không đáp lại tôi?”

Cơn giận mà Tư Đồ Dương đè nén trong lòng, cuối cùng cũng nổ tung.

Lúc này gầm lên với Phương Kiển Niếp.

“Có bệnh!”

Phương Kiển Niếp chán ghét liếc nhìn Tư Đồ Dương, sau đó xoay người rời đi, căn bản không muốn nghe Tư Đồ Dương nói tiếp nữa.

Bởi vì Tư Đồ Dương là người như nào, Phương Kiển Niếp rất rõ, đối với ba con bọn họ, ngoài chán ghét chỉ có chán ghét.

“Tôi đã yêu em lâu như vậy, em ngay cả cơ hội để tôi nói hết lời cũng không cho tôi, em đứng lại cho tôi!”

Tư Đồ Dương cũng đỏ mắt rồi, cảm thấy anh ta đã chịu đựng sự nhục nhã rất lớn.

Nhục nhã trước đấy còn chưa như này, nhưng bây giờ, ở trước mặt mọi người, Phương Kiển Niếp căn bản không để anh ta vào trong mắt.

Lúc này chạy qua, trực tiếp túm lấy tay của Phương Kiển Niếp: “Tôi kêu em nghe tôi nói!”

“Anh buông tay, anh điên rồi!”

Bốp!

Phương Kiển Niếp cũng gấp, trực tiếp vô thức quăng một cái tát vào mặt của Tư Đồ Dương.

Không ít nữ sinh xung quanh nhìn thấy một màn trước mắt, đều mang vẻ sửng sốt há hốc miệng.

Mà Tư Đồ Dương trực tiếp đơ rồi.

“Phương Di, chúng ta đi!”

Phương Kiển Niếp kéo tay của Phương Di, trực tiếp rời đi.

“Phương Kiển Niếp, em thật ác, Tư Đồ Dương tôi được bao nhiêu nữ sinh thích, tôi trước giờ sẽ không đối với nữ sinh như thế, bây giờ vì em, tôi không tiếc buông bỏ tất cả, còn cả tôn nghiêm, nhưng em... căn bản không để tôi vào trong mắt!!!”

Nhìn bóng lưng rời đi của Phương Kiển Niếp, Tư Đồ Dương siết chặt nắm đấm, mắt đều đỏ lên rồi!

“Kiển Niếp, vì chút chuyện nhỏ như vậy, chị đánh anh ta, như thế không hay lắm?”

Phương Di cũng khá e ngại nhà họ Tư Đồ, lúc này nhắc nhở.

“Hừ, chuyện nhỏ, em thật sự tưởng đây là chuyện nhỏ sao? Chị biết Tư Đồ Dương luôn quấn chị, nhưng em biết chị tại sao ghét anh ta như vậy không? Bởi vì anh ta cứ thích xem người khác là kẻ ngốc, rất rõ ràng, chuyện này thật sự chính là Tư Đồ Dương đang giở trò quỷ, anh ta không những muốn khiến chị niệm ân tình của anh ta, còn muốn khiến chị nhìn rõ thực lực hiện nay của nhà họ Tư Đồ bọn họ, các gia tộc phụ thuộc khác, đã lấy nhà họ Tư Đồ bọn họ là đứng đầu rồi!”

“Ra oai, nhưng chị ghét một người chính là ghét một người, chị không thể lừa bản thân được!”

Phương Kiển Niếp nói.

“Vãi, em hiểu rồi, chẳng trách được, khi thấy chị gọi điện, anh ta đứng ở một bên cười tự tin, thật là con chó già âm hiểm! Vậy chuyện này phải làm sao đây Kiển Niếp!”

Phương Di nói.

Sau đó mắt của cô ta trợn lên: “Chị mau nhìn kìa Kiển Niếp, đó không phải là Mạnh Xuyên sao, cậu ta dẫn nhiều người vào tòa nhà giảng dạy rồi!”

- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play