"Bạn học này đến từ lớp ba năm ba hệ quản lý, quyên 1 tỷ 500 triệu!"
Người chủ trì hưng phấn hói.
"A!!!"
Toàn trường lập tức bùng nổ.
1 tỷ rưỡi đó!
Vốn cho rằng Lương Phi quyên 300 triệu đã nhiều, hơn nữa hai nữ thần, gần như cũng đã chạm nóc rồi?
Nhưng, lại có người quyên 1 tỷ rưỡi?
Lần này, ngay cả những người lãnh đạo trong trường, đều khiếp sợ đứng dậy vỗ tay.
Mà bọn người Thẩm Quân văn và Hồ Tuệ Mẫn trên sân khấu, đều nhìn về phía Lương Phi và Lâm Thăng Nam lớp ba.
Lâm Thắng Nam và Lương Phi cũng mơ màng, lớp bọn họ lại có người quyên 1 tỷ rưỡi?
"Dương Dương, cậu có nghe không, là lớp ba chúng ta, lớp ba chúng ta có người quyên 1 tỷ rưỡi đó!"
Các nữ sinh lớp ba lúc này đều hô lên với Từ Dương Dương.
"Tớ nghe được, nhưng mà, là ai đây?"
Từ Dương Dương cũng kích động.
1 tỷ rưỡi, cho dù là gia đình giàu có, cũng không phải là một số lượng nhỏ!
Khắp nơi lòng người sôi sục!
Thậm chí ngay cả Phương Kiển Niếp và Phương Di đều nhìn nhau.
Đừng nhìn là nữ sinh, bình thường ở trong lớp, hay là đi trên đường, không nói câu nào, cũng không trao đổi với bạn bè.
Nhưng mà, gần như sinh viên của các khóa đều biết hai người, thậm chí biết rất rõ.
Cũng giống như Vương Mập, mặc dù chưa bao giờ xuất hiện, nhưng Phương Kiển Niếp và Phương Di cũng xem cậu ấy là bạn học, thậm chí giúp cậu ấy không ít việc, ba cậu ấy là hướng dẫn viên du lịch chui, cũng gây không ít chuyện, nhưng sau đấy vì sao không gặp nhiều phiền phức nữa?
Còn không phải đều là Phương Kiển Niếp giúp bạn học của mình.
Cho nên đối với chi tiết các bạn học cô ta thật sự rất rõ, lớp ba có người có thể quyên được 1 tỷ rưỡi?
"Bạn học Lương Phi, bạn học Lâm Thắng Nam, hai người cũng là người của lớp ba, xem ra, người này cũng là bạn học của hai người?"
Người dẫn chương trình nhìn về phía Lương Phi và Lương Thắng Nam.
"Nhưng mà trong lớp chúng ta, hẳn là không có ai có thể quyên được nhiều như vậy?"
Lâm Thắng Nam và Lương Phi nói.
"Sẽ không phải, là ba tôi quyên chứ? Bởi vì sáng nay lúc đến trường, ba tôi có nói với tôi là trong trường có hoạt động quyên góp nhân đạo."
Lương Phi lúc này đột nhiên bừng tỉnh nói.
"A?"
Toàn trường lập tức yên tĩnh lại, cũng không nhúc nhích nhìn Lương Phi.
Hồ Tuệ Mẫn cũng nhìn lại.
Dù sao trước khi đến trường này, cô ta cũng nghe qua một số nhân vật phong vân ở hệ quản lý.
Vương Kiện là một người, mà lần này là thêm Lương Phi, sau đó mới là Lý Văn Đào.
Gia cảnh vô cùng hậu đãi.
"Bằng không cậu gọi điện thoại xác nhận với người trong nhà xem?"
Hồ Tuệ Mẫn nghĩ kế nói.
"Đúng thế, gọi điện thoại xác nhận chút đi!"
Mấy vị lãnh đạo ở bên dưới cũng nói.
Lương Phi bắt đầu gọi điện thoại.
Mà lúc này, người hướng dẫn cũng hưng phấn chạy về phía lớp mình,
"Mấy chai nước khoáng chúng ta mang theo ở đâu rồi, chuyển qua chưa?"
Người hướng dẫn sốt ruột nói với Từ Dương Dương.
"Ai nha, em vui quá, quên mang đi!"
Từ Dương Dương vỗ đầu một cái nói.
"Tìm sáu bạn học, chuyển nước khoáng đến hội trường, hừ, Vương Mập và Trần Lạc Thần đâu?"
Từ Dương Dương tìm kiếm khắp nơi.
Đã có người chỉ về phía Trần Lạc Dương ngồi dưới cùng.
"Bọn họ giấu đi đâu rồi!"
Có nữ sinh nói.
"Hừ, Trần Lạc Thần, Vương Tiểu Hoa, bảo hai người mang nước khoáng lên, hai người không mang, tôi tìm bạn học khác là được, bây giờ thì sao, tôi tìm bốn người phối hợp với hai người, sáu người mang nước khoáng đến được chưa? Thật là, làm gì cũng không được, chỉ lười biếng là giỏi!"
Khinh bỉ liếc nhìn Trần Lạc Thần và Vương Tiểu Hoa, Từ Dương Dương lại gọi bốn bạn học đến cùng với Trần Lạc Thần và Vương Tiểu Hoa.
Loại người như Từ Dương Dương, Trần Lạc Thần trước kia cũng đã gặp phải.
Giống như nam sinh trên toàn thế giới đều không vĩ đại như nam sinh mà các cô ấy thích, cho nên trong mắt chỉ có nam sinh mà cô ấy thích, về phần những thứ khác, căn bản nhìn không thuận mắt.
Nhưng mà cũng không sao.
Nhưng mà ngay lúc này, nếu mình không di chuyển, nói không chừng lại nhắm vào mình.
Trần Lạc Thần và Vương Tiểu Hoa đi ra ngoài theo bọn họ.
Trong lòng còn âm thầm may mắn, lúc trước may mắn không viết tên ra.
Mà sau khi nhìn Vương Tiểu Hoa và Trần Lạc Thần rời đi.
Trên mặt Phương Di mới có chút biểu lộ.
"Kiển Niếp Kiển Niếp, vừa rồi, hình như tớ có chút cảm giác, cái cảm giác gì đó? Chính là lúc Trần Lạc Thần đi qua bên người tớ, trái tim nhảy lên bang bang, hơn nữa cậu biết không, tớ hình như còn muốn để anh ta ở lại bên cạnh mình!"
Phương Di nói: "Vì sao, vì sao nam sinh này chúng ta chưa từng gặp mặt, lại có loại cảm giác quen thuộc như vậy?"
Phương Kiển Niếp gật gật đầu: "Cũng không biết lai lịch anh ta thế nào, nói anh ta là người thường, có thể nhìn thấy không giống người thường, nhưng cách ăn mặc của anh ta, lại rất bình thường!"
Hai nữ sinh thấp giọng thảo luận.
Mà sáu người Trần Lạc Thần đã đi bưng nước.
Bọn họ chuyển nước, phải phát đến chỗ các lãnh đạo trước sân khấu.
Còn có một số nhân viên ở bên dưới sân khấu.
Ôm vào.
Bây giờ nhân viên và lãnh đạo nhà trường cũng không có tâm trạng uống nước nữa rồi.
Bởi vì Lương Phi trên sân khấu đang nhanh chóng gọi điện thoại đi.
Từ Dương Dương cũng đi theo lên sân khấu, như là có chuyện của cô ta vậy.
Nhưng kết quả lại là tạm hài lòng.
Cuối cùng, căn bản không phải ba của Lương Phi chuyển tiền đến.
A? Vậy sẽ là ai đây?
Mọi người càng thêm kinh ngạc.
Lúc này Lương Phi nhìn Lâm Thắng Năm: "Thắng Năm có phải là ba cậu hay không? Ba của cậu gần đây cũng rất hứng thú với những chuyện này!"
Lâm Thắng Nam gật gật đầu: "Được rồi, tớ lại gọi cho ba tớ một cuộc!"
Mà trong lúc lo lắng này.
Bên dưới đột nhiên ai nha một tiếng.
Là Vương Tiểu Hoa.
Cậu ấy vốn ôm nước, để Trần Lạc Thần phát lần lượt.
Kết quả một nữ sinh cầm báo cáo từ bên ngoài lễ đường vào, không cẩn thận đụng phải Vương Tiểu Hoa.
Vương Tiểu Hoa không cầm vững, nước trực tiếp rớt xuống đất.
"Ai nha, thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi không phải cố ý!"
Cô gái nhỏ xin lỗi.
"Không sao, cậu cứ bận việc của cậu đi."
Trần Lạc Thần nói xong.
Ngồi xổm xuống giúp Vương Tiểu Hoa nhặt.
Mà cô gái đang nhặt giúp, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Trần Lạc Thần.
Sau đó hai con ngươi nhảy lên.
"A? Là anh!!!"
Nữ sinh che miệng kinh ngạc nói.
"YAAAAA! Là anh!"
Trần Lạc Thần cũng kinh hãi.
Nữ sinh này không phải là người ngoài, chính là nữ sinh lúc trước giữ chặt Trần Lạc Thần để Trần Lạc Thần quyên tiền.
Kỳ thật, vừa rồi Trần Lạc Thần cũng là thấy nữ sinh đó không ở đây, cho nên mới chịu đi bưng nước.
Không ngờ lại trực tiếp đụng phải.
Cái này làm Trần Lạc Thần rất xấu hổ.
"Rốt cuộc tôi cũng tìm được anh rồi, anh trai, vừa rồi anh còn chưa để lại tên đâu!"
Nữ sinh hưng phân hô lên.
"Tiểu Lý xảy ra chuyện gì vậy?"
Mà lúc này, một số lãnh đạo trong nhóm từ thiện không hài lòng.
"Không phải đâu lãnh đạo, anh ta anh ta anh ta...anh ta chính là..."
"A!"
Mà lúc này, mấy nữ sinh kia đi vào.
Nhìn thấy Trần Lạc Thần, không khỏi vui mừng hét lên một tiếng.
Cũng chính vì tiếng hét của mấy nữ sinh này, toàn trường mới yên tĩnh lại.
Hồ Tuệ Mẫn và Lương Phi Lâm Thắng Nam trên sân khấu cũng nhìn sang phía Trần Lạc Thần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT