Một nhóm người bị tiếng động làm cho kinh ngạc, lập tức ngẩng đầu nhìn thì thấy trên mặt biển có hàng chục chiếc du thuyền xa hoa bậc nhất xuất dưới màn đêm mờ ảo.
Tại sao lại nói là bậc nhất?
Bởi vì mọi người nhìn thấy du thuyền của cậu Dương đã cảm thấy là xa hoa nhất, nhưng nhìn mấy chục chiếc thuyền này sáng chói như chiến hạm thiên hà.
Khí thế bất phàm.
"Trời ạ! Một chiếc thuyền này tốn bao nhiêu tiền chứ?"
Các cô gái đều hưng phấn hô lên.
Ngay cả Tô Lệ Hàm cũng hoảng sợ.
Cậu Dương lại càng kinh ngạc, vẻ mặt mờ mịt.
"Cậu Dương, tất cả du thuyền này đều là dành cho bữa tiệc tối nay sao? Chúng ta có kích thích quá không?"
Cô gái kia kích động kéo cánh tay cậu Dương hỏi.
Đúng vậy, vốn tiệc tối trên du thuyền là một hình thức gặp gỡ, thường chỉ có những người giàu có hay người nổi tiếng mới có tư cách tham gia.
Người bình thường như các cô chỉ có thể xem chúng trên TV.
Nhưng tôi không ngờ lần tham gia này lại được chứng kiến một cảnh tượng lớn như vậy.
Sắc mặt Triệu Thư Kỳ trắng nhợt, hiển nhiên cực kỳ kích động.
"Không... Không phải, những du thuyền này đều là do các chuyên gia hàng đầu thế giới thiết kế, hẳn là đến từ đảo Thiên Cung, mỗi một chiếc thuyền đều là vô giá."
Cậu Dương cũng có chút kích động nói.
Dù sao tuy rằng anh ta biết nhiều, nhưng trường hợp thế này cũng là lần đầu được nhìn thấy.
"Ồ? Cậu Dương, đảo Thiên Cung là gì vậy?"
Các cô gái hỏi, họ chưa từng nghe qua.
"Đảo Thiên Cung là một hòn đảo nhỏ trên biển. Tôi cũng chỉ từng nghe được từ ba tôi, có một đại gia đẳng cấp thế giới đã mua lại toàn bộ hòn đảo và xây dựng toàn bộ hòn đảo giống như thiên cung hùng vĩ tráng lệ, hoặc là một hợp đồng công trình cực lớn, tóm lại là cực kỳ xa hoa phồn thịnh."
"Ồ? Chúng tôi chưa từng nghe thấy có một ngôi nhà lớn như vậy. Trông nó thế nào? Cậu Dương, cậu có thể dẫn chúng tôi đi xem thử không?"
Tất cả mọi người đều mong chờ hỏi.
Cậu Dương lắc đầu: "Sợ là không được, nói thật, ba tôi chỉ may mắn được thấy một lần, nhưng ông ấy ở trên đảo được vài phút, thậm chí không được chụp ảnh, nhưng ba tôi nói ông ấy đi một lần này đáng giá cả đời, tôi cũng rất ngạc nhiên, thân phận ba tôi thế nào chứ, vậy mà lại sùng bái một nơi như thế!"
Thậm chí Triệu Thư Kỳ còn đang nghĩ, ôi, nếu mình có thể may mắn được đi xem thì tốt.
Tiếc ghê.
"Nhưng mọi người cũng đừng buồn, để tôi thử xem, cố gắng dẫn mọi người đi ngắm cảnh đảo nhỏ kia, nhưng chỉ có thể nhìn từ xa thôi."
Cậu Dương cười khổ nói.
"Tốt quá!"
Tất cả mọi người đều hưng phấn.
Giờ phút này, đoàn du thuyền cao cấp đã đến bến.
Mà đám người cậu Dương Thiệu và Triệu Thư Kỳ cũng không dám to tiếng, ngoan ngoãn lui sang một bên.
"Mẹ ơi, nhìn nhân viên trên du thuyền của đảo Thiên Cung kìa, quần áo của họ đều cực kỳ đắt tiền."
"Đương nhiên là đắt rồi."
"Mẹ ơi, nếu mình có thể trở thành nhân viên công tác cũng được."
Có cô gái không nhịn được nói.
"Quả nhiên là núi cao còn có núi cao hơn, trước kia mình cứ nghĩ Trần Lạc Thần chính là trời, mãi đến sau này gặp cậu Dương, cứ như mở ra một thế giới mới vậy. Mà bây giờ thật đúng là đụng phải một thế giới khác."
Trong mắt Triệu Thư Kỳ hiện lên nỗi ước ao mãnh liệt, nghĩ thầm trong lòng.
Tô Lệ Hàm cũng có chút khiếp sợ, lúc này cũng lui sang một bên đứng.
Du thuyền đến nơi.
Từ trên thuyền, hai mươi mấy phục vụ nữ lần lượt bước xuống, đứng ở hai bên cảng, cách ăn mặc của họ có phần giống với những người phục vụ của quý tộc châu Âu thế kỷ trước.
Theo sau là người một trung niên đi xuống.
"Hả? Hình như bọn họ đi về phía chúng ta đó."
Cô gái kích động nói.
Triệu Thư Kỳ cũng nín thở.
Sau đó người trung niên trực tiếp đi lướt qua bọn họ.
Cung kính đi tới trước mặt Tô Lệ Hàm đang kinh ngạc.
"Cô Tô Lệ Hàm, cô chủ sai tôi tới đón cô."
Người trung niên cúi đầu thật sâu, vô cùng lễ phép. Đương nhiên ông ta đã biết Tô Lệ Hàm trông thế nào, đang đợi ở đâu.
"Đón... đón tôi ư?"
Tô Lệ Hàm nhìn hàng chục du thuyền cập bến, vô cùng kinh ngạc.
Trần Bạch Lan, chị gái Trần Lạc Thần giàu vãi!
"Tất nhiên, cô Tô Lệ Hàm, chúng tôi tới đây là để đón cô, rất xin lỗi vì đã để cô đợi lâu."
Mà nghe đoạn đối thoại của quản gia.
Cô gái khi trước còn chế nhạo Tô Lệ Hàm há hốc miệng, sắp nhét vừa một quả trứng gà luôn rồi.
Vừa rồi còn cười nhạo cô ta, kết quả người ta chẳng lạ gì mấy bữa tiệc trên du thuyền.
Mà cậu Dương bấy giờ mới hiểu, chẳng trách khi nãy người ta lại lạnh nhạt với mình thế, giờ mới biết chênh lệch giữa hai người. Nghĩ đến khi nãy mình khoe khoang trước mặt người ta mới thấy mình thật ngu ngốc.
Còn Triệu Thư Kỳ, tất nhiên là không thể tin nổi.
"Ông... sao ông phải đón cô ta, lại còn phô trương như vậy?"
Trong lòng Triệu Thư Kỳ rất sốt ruột.
Mặc kệ là tình địch hay là kẻ địch giả tưởng, không có ai hi vọng kẻ địch của mình trở nên mạnh mẽ.
Thậm chí mạnh đến mức không thể so bì được.
Điều này sẽ làm cho tâm trạng của một người trở nên vô cùng tệ hại, đó chính là Triệu Thư Kỳ lúc này.
Tô Lệ Hàm là ai chứ? Chính là tình địch, bạn gái hiện tại của bạn trai cũ của mình.
Nhưng hiện tại lại nhận được đãi ngộ như vậy.
Ghen tị muốn chết luôn.
Sau đó không nhịn được trực tiếp hỏi.
"Ha ha, đây là bạn gái của cậu Trần nhà chúng tôi, tất nhiên là phải nhận được đãi ngộ cao cấp nhất rồi."
Mà quản gia nghĩ đây đều là bạn của Tô Lệ Hàm, cho nên mới trả lời vấn đề của Triệu Thư Kỳ.
Ầm!
Bên tai Triệu Thư Kỳ như có tiếng sấm rền vang, nháy mắt sắc mặt tái nhợt.
Cô ta đã nghe thấy điều cô ta không muốn nghe nhất, mà điều cô ta sợ nhất cũng đã xảy ra.
Nếu là khi nãy cô ta còn không không kích động như vậy.
Sở dĩ vội vàng xác nhận với người quản gia này là vì nghĩ có phải là liên quan đến Trần Lạc Thần không.
Vì dù sao dòng họ nhà Tô Lệ Hàm cũng đã như vậy rồi.
Nhưng lỡ đâu liên quan đến Trần Lạc Thần thì mình phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? A!
Bây giờ Triệu Thư Kỳ điên muốn chết luôn.
"Ông nói là cậu Trần, là cậu Trần - Trần Lạc Thần sao? Các ông lợi hại như vậy, tại sao lại cho cậu Trần của Kim Lăng mặt mũi lớn vậy, tại sao hả?"
Triệu Thư Kỳ có chút cuồng loạn.
"Đúng vậy thưa cô, cậu Trần chính là cậu chủ nhà họ Trần, hòn đảo này là chị gái của cậu Trần mua để làm chỗ nghỉ ngơi tạm thời."
Quản gia còn nói thêm một câu.
"Hả? Cái gì?"
"Chị gái của Trần Lạc Thần là đại gia kia sao, nói như vậy có thể Trần Lạc Thần cũng ở trên đảo có phải không? Có phải không?"
Hai mắt Triệu Thư Kỳ đỏ lên.
"Đúng vậy, nhưng cậu Trần muốn ở, bản thân cũng có thể tự mua một hòn đảo khác, dù sao chút tiền này đối với cậu Trần nhà chúng tôi cũng không đáng là bao."
"Cái gì?!"
Lần này cả năm cô gái đều há hốc miệng.
Mà Triệu Thư Kỳ càng cảm thấy lồng ngực mình ngộp thở, dường như chỉ có nhảy xuống biển chết đuối mới có thể giải thoát được.
Hóa ra Trần Lạc Thần không đơn giản chỉ là cậu Trần của Kim Lăng...
- ------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT