Nhưng liên tiếp gọi mấy cuộc, Tô Lệ Hàm đều trực tiếp tắt rồi.
Ặc!
“Lệ Hàm, nghe máy đi, sao lại không nghe chứ? Nói không chừng anh ta lại hồi tâm chuyển ý rồi thì sao!”
Nhà họ Tô.
Tô Mông Mông bọn họ ngồi cùng nhau, xem TV mãi, ăn đồ ăn vặt mãi, nhìn thấy Tô Lệ Hàm tức giận tắt điện thoại, Tô Mông Mông ăn khoai tây chiên, không kìm được khuyên.
“Không nghe.”
Tô Lệ Hàm ném điện thoại sang một bên.
Đang lúc rất bực mình,
Ting ting...
Chuông cửa bỗng vang lên.
Tô Lệ Hàm lập tức ngồi dậy,
Phải, ba mẹ của cô không ở nhà, bây giờ người có thể tới, còn có thể là ai chứ?
Chắc chắn là Trần Lạc Thần.
Một vài chuyện tức giận thì tức giận, nhưng Tô Lệ Hàm đâu thể không muốn gặp Trần Lạc Thần.
Có điều người mở cửa là Tô Mông Mông.
“Hừ, anh còn biết... hửm? Sao lại là cô?”
Tô Mông Mông sau khi mở cửa ra.
Sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi, nói.
“Cô Tô Lệ Hàm có nhà không? Tôi muốn tìm cô ấy nói chút chuyện!”
Ngoài cửa, một giọng nữ trong trẻo vang lên.
Mà nữ sinh này, không phải là người khác, chính là Tần Nhã.
“Cô đến làm gì?”
Đối với Tần Nhã, Tô Lệ Hàm đương nhiên không có một chút hảo cảm.
Cái có, cũng toàn là hận ý.
Cho dù Trần Lạc Thần thật sự không có quan hệ gì khác với cô ta, nhưng cô ta tại sao khoác tay Trần Lạc Thần chứ, tại sao cứ muốn Trần Lạc Thần đính hôn với cô ta chứ?
“Cô Tô Lệ Hàm, tôi muốn hai chúng ta nói chuyện riêng, có được không?”
Tần Nhã nói.
Cô ta hôm nay trở về, cảm xúc thế nào cũng không yên được.
Cho nên, cô ta rất muốn tìm Tô Lệ Hàm nói chuyện tử tế.
“Nói cái gì, cô có thể nói rồi!”
Hai người tới bên cạnh một công viên.
“Tôi nói thẳng nhé, tuy từ ý định của tôi, cô với Trần Lạc Thần nếu thật sự chia tay rồi, vậy đối với tôi mà nói là chuyện tốt, tôi cũng không giấu cô, quả thật, tôi thích Trần Lạc Thần, hơn nữa từng theo đuổi anh ta!”
Tần Nhã nói.
Tô Lệ Hàm ngoảnh đầu sang một bên, không có nói chuyện.
“Nhưng, tôi chỉ là vì thích anh ta, tôi mới nhìn ra được, anh ta một lòng với cô cỡ nào, thật đấy, từ đầu tới cuối, trái tim của anh ta dành cho cô chưa từng thay đổi, mặc kệ tôi tốt với anh ta như nào, anh ta đều không nhìn thấy, tôi nghĩ, nếu bởi vì hiểu lầm của hai chúng tôi, tạo nên cuộc chia tay của hai người, anh ta chắc chắn sẽ rất buồn, rất đau khổ, bởi vì tâm địa anh ta lương thiện, thích giúp người, lần này, thật sự chỉ là đang giúp đỡ tôi! Không có làm ra chuyện có lỗi với cô!”
Tần Nhã ngẩng đầu nhìn Tô Lệ Hàm nói.
Sau đó nói với Tô Lệ Hàm về những chuyện đã trải qua giữa Trần Lạc Thần và cô ta trong khoảng thời gian này.
Mà Tô Lệ Hàm cũng không ngờ Trần Lạc Thần khoảng thời gian này vậy mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Nhưng thành thật mà nói, Trần Lạc Thần nhiều lần giúp Tần Nhã, trong lòng Tô Lệ Hàm vẫn có hơi ghen.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Trần Lạc Thần cũng không có làm cái gì.
“Ý của cô tôi nghe hiểu rồi, chỉ là chuyện cô trải qua cùng Trần Lạc Thần nhiều thì chuyện trải qua giữa tôi và Trần Lạc Thần sẽ ít sao?”
Tô Lệ Hàm lại hỏi
“Tôi không có ý này, có điều nếu cô đã nói như vậy rồi, vậy cô cũng có thể nghĩ thử, cô với Trần Lạc Thần ở bên nhau tới nay, đã vì Trần Lạc Thần làm được cái gì? Anh ta khi gặp khó khăn, cô đang ở đâu?”
Tần Nhã không có ý khác, chỉ là muốn nói hết mọi lời ra.
Cô đã vì Trần Lạc Thần làm được cái gì?
Khi anh ta gặp khó khăn, cô ở đâu?
Hai câu này khiến Tô Lệ Hàm á khẩu không nói nên lời.
Phải, vốn dĩ chỉ là cảm thấy với Trần Lạc Thần hai người yêu nhau ở bên nhau, hai người sẽ đi được đoạn đường rất xa, nhưng Tô Lệ Hàm trước giờ chưa từng nghĩ làm cái gì cho Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần luôn giúp cô, che chở cho cô.
Cô lại cái gì cũng chưa từng cho anh, lần này trở về, còn chưa làm rõ thực hư đã hiểu lầm anh.
Anh nhất định rất bận, nhưng cô còn phải khiến anh phân tâm.
Sau khi nói chuyện xong với Tần Nhã thì Tô Lệ Hàm trở về.
Cả buổi chiều, Tô Lệ Hàm đều không có nói chuyện với đám bạn nữa, mà ở trong phòng buồn rầu không vui.
Điều này khiến đám Tô Mông Mông lo lắng chết đi được.
“Lệ Hàm rốt cuộc bị làm sao rồi? Có phải là cô gái đó nói gì với Lệ Hàm rồi không? Dù sao bọn họ nói chuyện hơn một tiếng, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rồi!”
“Phải, như thế từ lúc quay về rồi!”
Tô Mông Mông ăn khoai tây chiên nói.
“Hừ, đi, chúng ta cùng đi hỏi, nếu thật sự đã xảy ra chuyện gì, chúng ta đi tìm cái người tên Tần Nhã kia tính sổ!”
Các bạn cùng phòng đi tới cửa phòng của Tô Lệ Hàm.
“Lệ Hàm, cậu mở cửa đi, mở cửa đi mà!”
Tô Mông Mông lo lắng nói.
Rất nhanh, cửa phòng mở ra.
Chỉ là sau khi mọi người nhìn thấy thì có hơi nghi hoặc.
Bởi vì Tô Lệ Hàm đã thu dọn xong vali.
“Lệ Hàm, cậu làm cái gì thế, chúng ta mới về chưa được một ngày, cậu đây là?”
Ngô Văn Văn hỏi.
“Phải, chúng ta trở về Cảng Đông!”
Tô Lệ Hàm nói.
“Á? Bây giờ sao?”
Mọi người ngạc nhiên nói: “Nhưng mà Tô Lệ Hàm, Trần Lạc Thần phải làm sao? Cậu không dễ gì mới trở về, chính là muốn gặp anh ta, nói chuyện với anh ta, bây giờ hai người tuy hiểu lầm, nhưng tớ cảm thấy Trần Lạc Thần không có làm ra loại chuyện đểu cáng đó đâu!”
“Tớ biết, tớ biết Trần Lạc Thần sẽ không, nhưng tớ muốn về Cảng Đông!”
Tô Lệ Hàm hốc mắt đỏ hoe nói.
Vừa rồi cô đã suy nghĩ rất nhiều.
Phải, cô lần này quả thật không có thật sự hận Trần Lạc Thần, chỉ là muốn để anh tới dỗ dành cô, chỉ đơn giản như vậy.
Nhưng rồi thì sao, lời của Tần Nhã cũng không phải là điều Tô Lệ Hàm chưa từng nghĩ tới.
Cô căn bản không làm được gì cho Trần Lạc Thần, ở bên cạnh anh, sẽ chỉ kéo chân của anh lại, cho nên Tô Lệ Hàm muốn trở về, cố gắng làm lại mình.
Cũng chỉ có như thế, đoạn tình cảm này mới có thể bình yên.
Các chị em cũng đều không nói gì nữa, mau chóng thu dọn vali, cùng Lệ Hàm trở về.
Chỉ có Tô Mông Mông lặng lẽ rút điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Trần Lạc Thần.
“Mau chóng tới sân bay, Lệ Hàm muốn đi rồi!”
- ------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT