Món đồ mà Tần Nhã nói đương nhiên là chiếc vòng ngọc Trần Lạc Thần tặng cho cô ta trước đây.

“Sau này hai ta không còn liên quan gì đến nhau. Ha ha, tôi vẫn giữ miếng ngọc bội này vì vốn nghĩ rằng hai chúng ta sẽ không ở bên nhau nữa, thứ tôi giữ chỉ là một kỷ niệm, nhưng giờ xem ra không cần thiết nữa, trả lại anh đấy!”

Tần Nhã lạnh lùng trả vòng ngọc lại cho Trần Lạc Thần.

“Vậy cũng tốt!”

“Ngoài ra, Trần Lạc Thần, tôi mong anh sẽ xóa tất cả thông tin liên lạc của tôi. Giờ anh đã có Tô Lệ Hàm, tôi cũng có Thiếu Vân, sau khi xóa, chúng ta xem như hoàn toàn không còn quan hệ gì nữa!”

“Được thôi!”

Trần Lạc Thần cũng không nhiều lời, anh nhận lấy vòng ngọc, chào tạm biệt với mấy người Triệu Đồng Đồng rồi rời khỏi nhà họ Tần.

“Vì sao thế Tần Nhã? Cậu cứ để Trần Lạc Thần đi như vậy sao? Rốt cuộc đã có chuyện gì với các cậu?”

Trên mặt Triệu Đồng Đồng đầy vẻ khó hiểu.

“Không có gì, các cậu đừng hỏi nữa. Đúng rồi, chiều nay Thiếu Vân vừa tặng tớ một món quà rất đắt tiền, để tớ lấy cho các cậu xem!”

Nói xong, Tần Nhã lau nước mắt trên khóe mắt, cố gắng nở nụ cười vui vẻ: “Các cậu chờ một chút, tớ đi lấy cho các cậu!”

Mà khi nhìn thấy dáng vẻ gượng cười của Tần Nhã.

Mấy người Triệu Đồng Đồng cũng không ăn uống nổi nữa.

“Tiểu Nhã, cậu đừng như thế có được không? Nếu cậu không muốn nói, chúng tớ sẽ không hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu đừng dằn vặt bản thân như vậy. Chúng tớ biết cậu không thích Long Thiếu Vân mà là thích Trần Lạc Thần, cậu lừa dối bản thân kiểu này vì điều gì chứ?”

Triệu Đồng Đồng hỏi.

“Phụt! Không có mà, các cậu thật sự nghĩ nhiều rồi, giờ tớ cũng mới hiểu tớ không thích Trần Lạc Thần theo kiểu đó, chắc là trước kia thấy anh ta nghèo, đáng thương nên thương hại anh ta thôi, là loại tình cảm đó. Bây giờ tớ mới nhận ra, người tớ yêu không phải anh ta!”

“Hơn nữa, hiện tại tớ thật sự rất vui vẻ và rất thoải mái. Các cậu biết không, sau này cuối cùng tớ không cần lo lắng, nhớ mong một người nữa, còn có thể ở bên cậu chủ Long Thiếu Vân, trở thành vợ của cậu ba nhà họ Long. Hừ hừ, nói thật đi, các cậu có ghen tị với tớ không?”

Tần Nhã cười nói.

Mấy người Triệu Đồng Đồng nhìn nhau, không ai nói gì cả.

Còn Trần Lạc Thần, cuối cùng anh cũng chấm dứt với Tần Nhã.

Thành thật mà nói, anh cũng không biết cảm giác của mình là gì.

Vui không hẳn là vui.

Buồn cũng không hẳn là buồn.

Tóm lại cứ như trộn năm vị ngọt, chua, cay, đắng, mặn vào nhau vậy.

Sau khi anh dẫn Thiên Long Địa Hổ quay lại khách sạn.

Lý Chấn Quốc gọi tới.

Ông ta nói về chuyện tìm kiếm người trốn trong khách sạn ngày hôm nay.

Đúng như dự đoán, người kia khá giỏi võ, am hiểu leo núi, hơn nữa vô cùng xảo quyệt.

Lý Chấn Quốc đã điều động rất nhiều người vẫn không tìm được người đó.

Tuy chuyện Trần Lạc Thần bị hãm hại lần này đã có Tổng biên tập Lưu làm sáng tỏ, không còn việc gì nữa.

Nhưng Trần Lạc Thần nhất định phải tìm ra người này.

Thấy Lý Chấn Quốc tự trách mình, Trần Lạc Thần lập tức khuyên giải, bảo ông ta đừng quá gấp gáp.

Tối hôm đó, Trần Lạc Thần nghỉ ngơi rất sớm.

Và cũng chính đêm nay, tuy nhìn có vẻ yên bình nhưng lại sóng gió dữ dội.

Vào lúc này, ven bờ sông nào đó có một người đang ngồi.

“Cậu chủ Long, tôi đã làm xong chuyện, nhưng tại sao số tiền cậu hứa cho tôi vẫn chưa có vậy?”

Một người có vẻ mặt gian giảo lên tiếng.

“Hừ, anh gấp gì chứ, tôi đã bảo anh tìm chỗ trốn mà? Yên tâm, cậu đây sẽ không quỵt tiền của anh đâu!”

Trong điện thoại, một tiếng ‘hừ’ vang lên.

“Vấn đề là tôi không yên tâm được. Cậu chủ Long, lần này vì cậu, tôi không chỉ đắc tội nhà họ Âu Dương mà còn chọc giận cậu cả Trần. Hôm nay người của cậu cả Trần suýt lật tung Kim Lăng để tìm tôi, lỡ như cô Âu Dương Như nhớ ra rồi lật lại bản án thì đời tôi coi như xong!”

Người kia nói tiếp: “Lần này Hầu Tam tôi đã bất chấp tất cả vì cậu, nên cậu mau đưa tiền cho tôi. Tôi phải rời khỏi nơi thị phi này, nếu không tôi tin không lâu sau nhà họ Âu Dương sẽ biết ai bày mưu làm hại Âu Dương Như. Khà khà, khi đó sẽ rất náo nhiệt nhỉ, nhà họ Long các cậu hợp tác làm ăn với nhà họ Âu Dương nhiều vậy mà!”

“Đệch, Hầu Tam, mày CMN dám uy hiếp tao hả?”

Long Thiếu Vân khịt mũi.

Đúng là như vậy, lần này để tìm người giúp đỡ đắc lực hạ bệ Trần Lạc Thần, Long Thiếu Vân đã động tới Âu Dương Như, dù sao thế lực của nhà họ Âu Dương cũng ngang bằng nhà họ Long, nhờ đó đã đánh đổ Trần Lạc Thần.

Việc này không chỉ giúp anh ta ôm được người đẹp về.

Còn có thể trợ giúp gia tộc đoạt lại sản nghiệp ở Kim Lăng.

Thay gia tộc trả thù năm đó bị Trần Bạch Lan đuổi ra khỏi thị trường Kim Lăng.

Và lót đường cho người thừa kế sau này của mình.

Hiển nhiên, tên tinh ranh Hầu Tam này cũng biết rõ ân oán trong chuyện đó.

Long Thiếu Vân có thể tập hợp được nhiều người giúp đỡ ở Kim Lăng trong thời gian ngắn như vậy, đó là vì nhà họ Long đã bước chân vào Kim Lăng từ trước, có mối quan hệ nhất định.

“Không phải uy hiếp, tôi cũng hết cách rồi. Nếu cậu không đưa tiền cho tôi, tôi sẽ không sống nổi nữa! Vả lại chị của cậu cả Trần vẫn chưa về, hừ hừ. Nếu chị anh ta về, biết cậu cấu kết với tôi để làm hại em trai chị ta, năm đó nhà họ Long các cậu bị Trần Bạch Lan chơi đùa tới chết ở Kim Lăng ra sao, việc này không cần tôi nhắc đâu nhỉ?”

Hầu Tam nói.

“Được, anh đang ở đâu? Tôi sai người đưa tiền qua cho anh, lấy tiền rồi im lặng xéo ngay đi!”

Long Thiếu Vân trả lời.

Hầu Tam lập tức báo địa điểm.

Không lâu sau, hai chiếc Maybach dừng lại bên bờ sông.

Sau đó có một ông lão và vài tên vệ sĩ áo đen bước xuống xe.

Ông lão cầm trong tay một vali tiền.

Rồi bước tới trước mặt Hầu Tam.

“Khà khà, vậy mới đúng chứ, mấy việc vu oan hãm hại này tìm Hầu Tam tinh ranh tôi chắc chắn không xảy ra vấn đề, đảm bảo họ sẽ không có chứng cứ gì cả. Ha ha, để tôi đếm thử!”

Hầu Tam cười nhận tiền.

“Tìm cậu là đúng, bản lĩnh của Hầu Tam cậu rất lớn, nhưng miệng cũng quá lắm lời. Chuyện này vì giải quyết chị em nhà họ Trần mới liên lụy tới nhà họ Âu Dương, vì vậy cậu chủ nhà tôi rất lo cậu không giữ miệng được!”

Ông lão quản gia cười lạnh lùng.

“Yên tâm, yên tâm, miệng tôi kín lắm!”

Hầu Tam cười.

Quản gia liếc mắt ra hiệu cho mấy tên thuộc hạ bên cạnh, đặc biệt là Bọ Cạp tóc dài.

Mấy gã thuộc hạ lập tức di chuyển.

Nhào qua túm lấy Hầu Tam.

“Mẹ kiếp, chúng mày muốn giết người diệt khẩu, mẹ nó!”

“Ha ha, xin lỗi Hầu Tam, để nhà họ Âu Dương hợp tác với nhà họ Long đối phó chị em Trần thị, chỉ có thể hi sinh cậu! Còn nữa, cậu cũng không nên uy hiếp cậu chủ Long! Ra tay!”

Ông ta nói xong, một gã Bọ Cạp tay quấn băng vải bóp cổ Hầu Tam.

“Mẹ chúng mày!”

Hầu Tam nhấc chân đá văng tay của Bọ Cạp.

Sau đó giãy ra, chạy như làn khói rồi nhảy thẳng xuống sông.

“Mẹ nó, sao chúng mày lại bất cẩn vậy hả? Thằng ranh này là con cá chạch, nếu không bắt được cậu ta thì sau này đừng mơ lại có cơ hội này nữa!”

Quản gia mắng.

Hầu Tam trốn dưới nước một lúc lâu sau mới lên bờ.

Anh ta hung ác mắng một câu: “Mẹ nó, tên Long Thiếu Vân này thực sự không phải người tốt lành gì, suýt nữa chết trong tay cậu ta, nhưng nếu mày không để Hầu Tam tao kiếm được tiền thì đừng có mơ. Mày động vào tao, tao sẽ động vào người phụ nữ của mày!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play