Lý Văn Dương trực tiếp đứng dậy hô một tiếng.

Đám Dương Văn Long lập tức dừng tay lại.

''Thằng nhãi, mày cũng muốn chết phải không?''

Dương Văn Long bước về phía Lý Văn Dương với vẻ mặt dữ tợn.

''Mấy người đừng có mà làm càn, mấy người có biết ba của anh Dương là ai không?''

Tuy mấy năm nay Giang Tuyết Tinh hiểu sự đời hơn một chút nhưng chưa từng gặp cảnh tượng xấu xa như vậy, kết quả vừa xảy ra chuyện, cảm giác an toàn mà Triệu Kiệt mang lại cho cô ta chẳng còn nữa.

Suy cho cùng thì Lý Văn Dương vẫn xuất chúng hơn.

Lúc này Giang Tuyết Tinh sợ hãi, cũng muốn dùng gia thế của anh Dương để dọa hắn.

"Hừ! Là ai?''

Giang Tuyết Tinh vừa định đáp lời.

Lại bị Lý Văn Dương kéo tay bảo cô ta câm miệng.

"Tuyết Tinh, tôi đã nói rồi, từ nay về sau chuyện của tôi sẽ không để ba nhúng tay vào, cô đứng ra sau tôi đi, không sao đâu, để tôi giải quyết!"

Lý Văn Dương nói.

''Hử? Nhưng anh Dương!"

''Đứng ra sau tôi!"

Lý Văn Dương thô bạo gầm với Giang Tuyết Tinh.

Giang Tuyết Tinh không ngừng gật đầu, tuy là bị quát nhưng trong lòng lại nổi lên cảm giác an toàn.

Ngoan ngoãn đứng ra sau.

''Anh Long đúng không, em tên là Lý Văn Dương, tự mình gây dựng lên công ty nhỏ, ha ha, em biết anh rất có tiếng trên phố, anh trai tốt của em đừng thấy đến từ Kim Lăng, anh ấy cũng biết anh đấy!"

Lý Văn Dương đút một tay vào túi áo mỉm cười.

''Ồ?'' Dương Văn Long gỉa bộ kinh ngạc.

Về phần Lâm Tiểu Phụng, thấy Lý Văn Dương bình tĩnh giải quyết sự việc như vầy trong lòng càng thêm tán thưởng.

"Anh trai tốt của cậu biết tôi? Còn từ Kim Lăng đến, tên gì thế?''

Dương Văn Long lập tức hỏi.

"Kim Bưu, Kim Lăng và các thế lực ở huyện Bình An đều gọi anh ấy là Kim Tam gia, anh từng nghe qua chưa anh Long?''

Lý Văn Dương cười nói.

''Cái gì? Kim gia là anh trai tốt của cậu?''

Sắc mặt Dương Văn Long trắng bệch,

Nói thực giả bộ cũng giống lắm.

''Nói láo, Kim gia là người thế nào chứ? Người của tập đoàn Kim Lăng biết cậu chắc?''

Dương Văn Long nghi ngờ.

Lâm Tiểu Phụng cũng không tin, nghĩ thầm chắc không thể nào, Lý Văn Dương lợi hại vậy ư?

Quen vị Kim Tam Gia kia là anh trai tốt?

''Ha ha, anh không tin phải không? Nếu không tôi có thể gọi điện cho anh Kim để anh ấy tự nói với anh nhé!''

Lý Văn Dương nói rồi ấn số điện thoại của Kim Bưu.

Tất nhiên trước đó cũng đã nói với anh Kim thuận miệng giúp anh ta nói vài lời gì đó.

Chủ yếu là dạy bảo một kẻ thù của anh ta.

Sau đó Kim Bưu thấy chuyện lần trước chưa giúp anh ta nên lần này định giúp Lý Văn Dương dạy cho kẻ thù một bài học, anh ta cũng đã đồng ý.

''Anh Kim, có bận không? Em bên này gặp chút chuyện... giờ em đang ở nhà hàng Như Ý, một người tên là Dương Văn Long chặn em với bạn của em!''

''Gì cơ anh Kim? Anh đang ở gần nhà hàng Như Ý, muốn ghé qua đây ư?''

Lý Văn Dương mừng càng thêm mừng.

Trước đó đã nói qua điện thoại rồi, lúc này chỉ nhờ anh Kim nói một câu, không ngờ anh Kim lại tự mình đến.

Ngay lập tức kích động cúp điện thoại.

''Thật đúng là Kim gia!''

Dương Văn Long giả bộ khiếp sợ, còn giả vờ bị dọa đến không dám động đậy.

Lần này phối hợp với điều kiện diễn xuất của Lý Văn Dương, chính là thông qua Lý Văn Dương mà kết giao với Kim gia, dù sao Dương Văn Long cũng biết nhà của Lý Văn Dương không tệ.

Nếu không cũng sẽ không cùng chơi đùa với anh ta.

''Hừ, mấy người giờ biết sợ chưa!''

Giang Tuyết Tinh nói.

Đám người này vừa ném điện thoại của cô ta, lửa giận vẫn chưa nguôi.

Không lâu sau.

Cửa phòng bao bị mở ra.

Thanh niên mặc tây trang, đi giày da bước vào.

''Ai gây sự?''

Ánh mắt người đàn ông như ưng, lạnh nhạt nói.

Dương Văn Long vừa nhìn thấy thanh niên nhất thời giật mình: ''Đúng là Kim gia rồi, ha ha, em là Dương Văn Long, vẫn luôn chơi đùa ở khu phố Bắc! Có chút hiểu lầm thôi!''

Về phần Kim Bưu, anh ta được người khác mời đến hát ở KTV bên cạnh Như Ý, nghĩ nhận nhiều ân huệ từ nhà Lý Văn Dương như vậy, chút việc không giúp thì cũng không ra gì.

Cho nên dứt khoát đi qua xem xem sao.

''Ha Ha, tôi còn tưởng có chuyện gì? Văn Dương, em không bị thương chứ...?''

Kim Bưu hỏi.

''Em không sao anh Kim!''

Lý Văn Dương bước đến bên cạnh Kim Bưu, cầm một điếu thuốc lên châm lửa.

Nhưng Kim Bưu vừa hút được vài ngụm thì điếu thuộc tự động rơi xuống đất.

''Anh Kim, sao thế?''

Lý Văn Dương hiếu kỳ hỏi.

''Anh... anh ở đây à?''

Kim Bưu kinh ngạc nhìn về phía chỗ ngồi của Trần Lạc Thần.

Trần Lạc Thần là ai, anh ta rất rõ, thậm chí người trong tập đoàn, một trong số ít người rất quen thuộc với Trần Lạc Thần.

Về phần Trần Lạc Thần, cũng thực sự nghĩ đến người lái xe chính trực hàm hậu ngày thường Tiểu Kim cư nhiên lại chơi với công tử phóng khoáng như Lý Văn Dương, còn rất tốt nữa.

''Ừ ừ!''

Trần Lạc Thần gật đầu.

Lưu Mãnh bên cạnh cũng vì có thể nói với đại lão một câu mà đi đến trước mặt Kim Bưu khẽ nói:

''Kim gia, thằng nhãi này hôm nay chúng tôi muốn loại bỏ hắn!''

''Gì cơ, người mà mấy người nói muốn đánh, là... là anh ta?'' Kim Bưu sợ hãi tột độ.

''Hừ, Kim gia, thằng nhãi này đắc tội với em trai tốt của anh, đây chính là vã vào mặt tôi rồi, xem tôi bóp chết hắn!''

Dương Văn Long không suy nghĩ kỹ xem vẻ mặt của Kim Bưu có ý gì.

Liền muốn động thủ.

Thấy Kim Bưu nâng chân trực tiếp đá bay Dương Văn Long nặng hơn 40 kg.

Nặng nề rơi trên đất.

''Mẹ nó, nói năng lỗ mãng, tao phế bỏ mày!''

Kim Bưu làm tài xế, tất nhiên có thể đánh cũng có thể kháng.

Mà đám người muốn đánh cậu Trần, há chẳng phải mình cũng muốn đánh cậu Trần ư?

Rắc rối rồi!

Lý Văn Dương hoảng sợ, không phải đã nói với anh Kim chỉ dạy dỗ Dương Văn Long là được rồi ư, sao anh Kim lại đánh người rồi?

''Anh Kim, anh?''

Ba!

Kim Bưu giơ tay đánh một bạt tai lên mặt Lý Văn Dương.

''Mẹ nó, thứ không biết sống chết!''

Sau đó lại thêm một đạp, Lý Văn Dương cũng bị đá bay.

Đám Giang Tuyết Tinh đều nhìn một cách sững sờ.

"Chuyện này là sao? Anh Kim không phải là người Lý Văn Dương gọi đến ư? Sao lại đánh người cả hai phe thế?''

Lâm Tiểu Phụng kéo mạnh tay Hứa Hinh, không chọc vào những người này được.

Lý Văn Dương bị đánh đến mức nửa mặt đều sưng lên: ''Anh Kim, sao anh đánh em?''

Oan ức đến mức khóc.

Vốn chuyện hôm nay rất đơn giản, bản thân chỉ muốn bảo anh Kim và Dương Văn Long phối hợp với mình diễn trò, sau đó đánh Trần Lạc Thần một trận.

Kết quả chính mình bị đánh, Dương Văn Long cũng bị đánh.

Thấy Kim Bưu không thèm để ý đến Lý Văn Dương, đạp lên ngón tay anh ta đi thẳng vào đám người.

Lâm Tiểu Phương cực kỳ căng thẳng: ''Kim gia, chúng tôi cũng không đắc tội với anh, anh muốn làm gì thế!''

Giang Tuyết Tinh cũng bị sợ đến mức liên tục lùi ra sau.

Vì Kim Bưu lúc này bỗng nhiên cầm một chai rượu vang lên.

Bước đến trước mặt Trần Lạc Thần, ý cười trên mặt thành thật nói: ''Thì ra anh ở đây! Anh nghe em nói, chuyện không phải như anh nghĩ đâu!''

Vừa nói vừa rót rượu cho Trần Lạc Thần.

Còn kém nước quỳ gối trước Trần Lạc Thần.

''Hử? Tình huống này là sao?''

Đám người có mặt nhất thời cả kinh

- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play